Kết thúc cho cuộc trò chuyện đầy im lặng là một cái nắm đấm dội thẳng vào mặt Sum. Không hiểu vì sao, khi hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã, sầu não của thằng bạn thì tâm cũng bất giác trùng xuống, bản thân không chịu nổi liền thốt ra một câu không may chọc trúng vào chỗ đau của cậu. Thế là sau sân trường lại tiếp tục xảy ra một trận ẩu đả.
Gin tức điên người, những gì mà cậu nhẫn nhịn trong suốt mấy ngày qua, hôm nay liền bộc phát ra hết. Con ngươi hổ phách xinh đẹp bỗng dưng hiện rõ các tơ máu làm nó trở nên dữ dằn đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn tới nơi. Tất nhiên, Sum cũng đang khó chịu, bức bối đến phát điên nên liền nhào tới, lấy lại thế chủ động phản đòn. Và như thế, từng cái nắm đấm sung sức, đầy bạo lực lần lượt rơi trên gương mặt của hai người. Những vết bầm tím hay tiếng binh binh bốp bốp càng làm cho trận đấu trở nên gây cấn, tựa như cả đời sẽ không bao giờ ngừng lại.
Không bao giờ!
BANG!
"
Hự!"Điểm rơi của cú đấm lần này là ngay bên miệng, một cỗ tanh tưởi theo cổ họng phun trào, chảy ập xuống ngay bên khóe môi. Sum nhăn nhó, trừng mắt thét lên, tung một chưởng nhắm vào ngay bụng cậu. Theo phản ứng, cậu bị mất đà, ngã lăn vòng trên thảm cỏ, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập tức giận, lườm rít hắn như muốn tiếp tục đánh đến khi nào hết sức thì mới thôi. Đương nhiên, không phụ sự kì vọng của thằng bạn tốt, hắn tràn đầy khí lực, nhào tới. Cả hai cứ tra tấn, giày xéo nhau không ngừng nghỉ cho tới khi sức lực sắp cạn kiệt dần. Lúc này, Gin cũng không còn hơi mà đánh nữa, để mặc hắn trút giận phát tiết, bất quá sau vụ này cậu đòi nợ hắn lại là được.
BINH!
"
Ưa!"
Gin nhắm nghiền mắt, tay xoa xoa vết đấm cuối cùng. Con ngươi lờ mờ nhìn Sum chậm rãi đứng dậy, bẻ bẻ lại quai hàm, bất chợt từ miệng phun ra một cái gì nho nhỏ màu trắng, nhưng sau khi nhìn khĩ lại thì mới cậu nhận ra đó là một cái răng. Chẳng lẽ....
"Phụt! Ahahahahaha!"
Tiếng cười sang sảng, thoải mái không khỏi làm cho Sum đen mặt nhưng sau một hồi thì hắn cũng tham gia, xả stress cười phá lên. Tụi hắn quả thật công nhận mình bị điên, mặc kệ ai nghe ai thấy đều ra sức cười lấn để lấn át đi nỗi buồn mất mát. Mấy ngày nay, tụi hắn đã phải sống trong đau khổ, áp lực, hễ màn đêm cứ buông xuống là nỗi nhớ nhung dai dẳng ấy lại hiện lên, vẽ ra bóng dáng quen thuộc ấy khiến tụi hắn ám ảnh đến tận cùng.
Ước gì thời gian có thể quay trở lại, quay về điểm xuất phát để họ đừng bao giờ gặp lại nhau......
...........
"Này Sum! Mày và cô ất thật sự chia tay rồi à!"Sau khi cười mỏi miệng, Gin nằm thở dốc trên mặt đất. Bản thân mới ý thức được một cỗ đau nhói xuất phát từ vết bầm bên khóe môi. Sum tuy im lặng không nói gì nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sự bi thương qua đôi mắt trong xanh biển ấy. Có lẽ sự xuất hiện của Tuyết Tình Nhi tạo ra một vách ngăn giữa hai người, lần nữa khơi mào lại những nỗi đau bên trong lòng hắn. Đáng lẽ ra, cậu và anh ngay từ đầu phải gϊếŧ chết ả đàn bà độc địa kia mới đúng, nhưng ai ngờ thủ đoạn cô ta lại cao thâm đến như vậy. Chỉ trong năm ngày mới quen nhau mà đã có thể chia rẽ được tình bạn vững bền của họ. Bây giờ lại còn mặt dày trở về nữa chứ, đúng là thứ kí sinh ghê tởm.
Lúc này, cậu nghĩ phần cậu, hắn nghĩ phần hắn, không ai liên quan đến ai. Thật ra, cho dù Tuyết Tình Nhi có quay trở lại thì sự hiện diện của cô ta cũng không có khả năng ảnh hưởng đến tình cảm giữa nó và hắn. Nguyên nhân đẩy họ đi đến bước đường cùng lần này cũng do bản thân hai người. Nếu không phải tại Duncan kéo Bloodmix đi, nếu không phải tại hắn mất lòng tin với nó thì có lẽ sau đêm hôm ấy, mọi thứ sẽ rất đẹp.
Bloodmix! Anh phải làm sao đây!? - Sum bế tắc suy nghĩ, con ngươi mơ hồ xuất hiện một tầng sương mỏng, gần như sắp chảy xuống.
"Này! Mày khóc đấy à!?"Gin kinh ngạc đổ mồ hôi, cậu không nghĩ sẽ được vinh dự nhìn thấy cái cảnh hiếm có này trong đời. Mặc dù sinh ra là đàn ông nhưng không có nghĩa là họ không được phép khóc, chỉ là khi cả hai cảm thấy đau khổ hoặc bế tắc vì một vấn đề gì đó thì cậu với hắn mới đi tìm một nơi yên tĩnh, lặng lẽ khóc một mình, chứ không lộ liễu giữa nơi thanh niên bạch nhật như thế này.
"Này....Mày khóc.... thật hả!?""Ừ!""...."Ban đầu, cậu còn tưởng hắn nói đùa nhưng lúc sau thì bản thân đành câm nín bởi những giọt nước mắt như chuỗi trân châu tan vỡ. Sum khổ sở, lấy tay bao bọc lại cả cơ thể. Hắn mặc kệ mọi thứ, bản thân cứ thế phóng thích hết tất cả nỗi buồn ra ngoài, trái tim ngoài nỗi đau đớn ra dường như còn ẩn chứa một cảm hối hận, tội lỗi.