La Liên vừa rồi nghe hai người bọn họ nói chuyện, liền cảm thấy quen thuộc. Quả nhiên, một mảnh màu đỏ tươi phản chiếu ở đáy mắt, La Liên lại một lần nữa sống lại đêm y cùng Hạ Hầu Hồi thành thân.
Chuyện cũ đau thấu xương như rõ rành rành ở trước mắt, La Liên không kịp đáp lại hai nha đầu tính cách khác nhau, nhớ lại chuyện kiếp trước, sau khi y chết.
Cho dù y tìm mọi cách làm kiêu, kiếp trước đưa ra các loại yêu cầu vô lý, Hạ Hầu Hồi cũng không so đo với y. Nam nhân này sau khi xuất chinh quy kinh, còn lấy tay đào chỗ chôn sống y, khóc không thành tiếng. Sau đó, đầu quý phi bị hắn ta mang đến trước mộ y, không bao lâu sau, tam hoàng tử đã làm hoàng đế bị cắt đầu lưỡi, ngày ngày quỳ gối trước bia mộ y sám hối, cho đến khi ngừng thở bỏ mình.
Hạ Hầu Hồi cũng không phải là võ tướng cao lớn thô kệch, ngược lại vừa vặn rắn chắc cường tráng! Nhưng khi đó, La Liên chính là tức giận vì phụ hoàng y coi như một món đồ ban thưởng y gả cho hắn ta, cứ thế không cho Hạ Hầu Hồi chạm vào, ngay cả đêm động phòng hoa chúc, tân lang cũng phải nằm ở trên giường nhỏ bên giường để yên quần áo mà ngủ.
Kiếp trước y đối với Hạ Hầu Hồi không tốt như vậy, hắn ta đều không oán trách không hối hận mà thay y báo thù, còn quý trọng y như vậy, không chút ghét bỏ thi thể ômy. La Liên trọng Sinh trở về, sao lại không biết xấu hổ lặp lại vết xe đổ chứ?
Con người phải có lương tâm không phải sao, tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng một kiếp.
Lại nói tiếp, y đến nay vẫn chưa hiểu rõ, tam ca cùng mẹ ruột hắn ta, Hoài quý phi, vì sao lại muốn đẩy y vào chỗ chết như thế, còn có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
"Chủ tử? Chủ tử! Phục hồi tinh thần! Đã đến lúc nào rồi! Tướng quân đang đến!”
Bạch Chỉ tức giận, chọc cho Phục Linh cũng khẩn trương vội vàng cúi đầu nhắc nhở nàng ta, "Phu nhân, chúng ta sau này phải gọi phu nhân ~"
Trong phòng luống cuống tay chân, Hạ Hầu Hồi đứng bên ngoài một lát, đợi đến khi trong phòng hoàn toàn không nói gì, mới ở bên ngoài hắng giọng, cất bước vào phòng.
La Liên ngồi thẳng tắp, hai nha đầu bên người đứng cách xa vài bước.
Bởi vì người hắn ta cưới là hoàng tử, Hạ Hầu Hồi người này cũng không thích náo loạn, không để cho nhiều người lộn xộn như vậy tiến vào. Nhưng uống rượu giao bôi cùng vén khăn trùm đầu, vẫn phải có hắn ta tới.
"Mạo phạm rồi.”
Giống như kiếp trước, người này quy củ thi lễ với tân nương ngồi trên giường, sau đó liền hai tay cứng ngắc, thật cẩn thận lấy cái khăn trùm đầu trước mắt La Liên.
Yết hầu lăn qua lăn lại, Hạ Hầu Hồi cũng không dám nhìn thẳng phu nhân mới cưới của hắn ta.
"Nếu là phu nhân..."
Kiếp trước của hắn ta ngay từ đầu tựa hồ đã rất sợ La Liên. Cũng không thể nói là sợ, mà là quá mức để ý đến y.