Mưa xuân thật buồn, trong màn mùi hương càng thêm nồng đậm diễm lệ.
Hương thơm càng ấm, càng quấn quít dễ khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Tấm đệm bằng gấm sặc sỡ đã cũ nhưng vẫn ấm áp, chút ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn chiếu vào bên trong màn. Khi trời sáng dần, Thành ma ma thức dậy đi nhà xí, Thời Vũ đang ôm chăn ngủ dưới đất đột nhiên mở mắt ra và thức dậy.
Cảm giác nhớp nháp trên cơ thể, cảm giác vui sướиɠ run rẩy trong mơ… Thời Vũ không phản ứng gì nhiều,hắn đã quen với chuyện mỗi ngày tỉnh dậy với cơ thể có phản ứng,dù gì hắn cũng đã là thiếu niên rồi. Hắn vẫn nằm với tư thế hình chữ ” Đại ” ( 大) trên đệm chăn ấm áp, và ngẩng mặt lên nhìn thân ảnh mơ hồ mờ ảo màu xanh lục trong màn.
Bên ngoài, những động tĩnh của ma ma ngày một rõ hơn. Một lúc sau,bà hướng phòng nàng mà kêu:
“Nữ lang, bên ngoài trời đang mưa”.
Sức khỏe của Thích Ánh Trúc không tốt nên giấc ngủ khi sâu khi cạn,. Thành ma ma kêu lên rồi mở cửa đi ra sân làm việc, Thích Ánh Trúc nghe thấy âm thanh hỗn loạn khi bản thân nàng còn chưa tỉnh ngủ. Nhưng bỗng dưng có một hơi thở ấm áp lướt qua má nàng, càng ngày càng nóng hơn; ánh mắt nhìn chằm chằm nàng như thiêu như đốt.
Nàng mở mắt ra, tâm trí lại chưa kịp tỉnh táo thì thấy thiếu niên áo đen nằm sấp trên người nàng đang nhìn nàng chằm chằm.Sau một đêm ngủ dậy, quần áo của hắn có chút xốc xếch, cổ áo gấm trắng lộ ra một đường trong bên trong võ phục, búi tóc của hắn xõa ra khỏi vai,dính vào mặt nàng.
Chiếc màn phủ xuống, sau khi ngủ dậy,thì chàng thiếu niên lí ra là phải nằm ở dưới giường thì lại xuất hiện trong màn lại còn đè lên người nàng.
Thích Ánh Trúc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nàng ngẩng mặt lên nhìn hắn đến ngây ngốc. Nhưng nàng nhanh chóng hoàn hồn lại, khi nàng giơ tay lên thì bị Thời Vũ bất ngờ đè cổ tay xuống gối. Nàng quay mặt đi có ý trách móc: “Thời Vũ!”
Thời Vũ thì thào: “Sao?”
Thích Ánh Trúc sợ hãi, nhất thời không thể hiểu được ý của hắn.
Thời Vũ nói: “Không được sao?”
Giọng hắn trầm xuống,lộ ra vẻ thất vọng, nhưng hắn không muốn làm tổn thương nàng. Hắn buông cổ tay nàng ra, vừa định xoay người rời khỏi giường thì Thích Ánh Trúc nghe thấy tiếng của Thành ma ma càng ngày càng gần, bà hướng về phòng nàng:
“Nữ lang, đã đến giờ dậy rồi.”
Ở trong tấm màn, Thích Ánh Trúc chống tay ngồi dậy, nàng nhìn thấy tấm lưng cao gầy và vòng eo thon nhỏ của Thời Vũ. Hắn đứng ngây ngốc bên ngoài màn, nhưng sau tấm bình phong, tiếng bước chân của ma ma đã ngày càng gần.
Thích Ánh Trúc hoảng sợ, nàng vươn tay ra khỏi màn và nắm lấy cổ tay của Thời Vũ. Nàng yếu ớt như thế, sao có thể kéo hắn được? Nhưng là Thời Vũ đã lập tức quay đầ nhìn lại, ánh mắt hắn sáng lên nhẹ nhàng giống như những ngôi sao lấp lánh dưới mặt hồ.
Lợi dụng lực kéo của nàng hắn thuận thế mà kéo người đang ngồi dậy kia ngã xuống. Vô tình làm cho môi hắn chạm vào môi nàng, khiến nàng quay mặt đi. Nàng bối rối, vội vàng kéo chăn bông lên như để che đi sự xuất hiện của hắn và sự bối rối của nàng.
Nàng hoảng quá, bị một thiếu niên hôn lên mặt và môi, nàng sắp khóc đến nơi rồi,đã vậy còn sắp bị ma ma bắt gặp nữa. Nàng đột ngột quay mặt lại và từ chối nụ hôn của Thời Vũ, nàng cố gắng hết sức ấn hắn vào bên trong chăn.
Thích Ánh Trúc thở dốc, Thời Vũ hỏi:
“Nàng làm sao vậy?Nàng không muốn hôn sao?”
——Bây giờ, vấn đề không phải là có hôn hay không!
Thời Vũ và Thích Ánh Trúc không hiểu được ý nhau, Nàng lo lắng muốn chết nhưng hắn vẫn không hiểu nàng muốn cái gì. Hai mắt nàng đẫm nước, tâm tình rối loạn,không nghĩ được gì nữa.Hắn nhìn xuống nàng, nhìn đến ngây ngốc, trong lúc đang mất hồn thì bị nàng ép vào trong chăn.
Mặt Thời Vũ bị chăn bông che lại, và trước mắt hắn đột nhiên tăm tối không thấy gì. Hắn thản nhiên vươn tay tung chăn bông ra,từ phía sau lưng có cảm giác đôi tay mềm mại của nàng đang ôm lấy hắn.
Nàng ở dưới, hắn ở trên, nàng ôm chặt lấy hắn, không cho hắn ra ngoài.
Qua một lớp chăn, hắn vẫn nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng:
“Ma ma, ta vẫn chưa dậy.”
Thời Vũ chớp chớp mắt, hắn nằm yên không cử động, hắn biết Thích Ánh Trúc đang sợ điều gì. Nhưng hắn không sợ, hắn thật sự tận hưởng cái ôm của nàng và hương thơm trong chăn bông của nàng. Thời Vũ như là một con bọ, hắn ngửi được mùi ấm áp trong chăn bông là hít hít rồi dụi dụi cái mũi.
Nàng đỏ mặt tía tai, ấn vào sau gáy chàng thiếu niên, trên ngực đột nhiên ướŧ áŧ.
Nàng run lên thật mạnh, đột ngột vặn vẹo người, vai hướng vào trong, chiếc cổ như ngọc lại đỏ lên như máu.
Thành ma ma bước vào trong,bà thấy một chiếc chăn bông vứt trên sàn, nghe thấy giọng nói của nữ lang trong màn khàn khàn. Thành ma ma lo lắng:
“Có chuyện gì vậy?”
Thích Ánh Trúc bối rối đến hỗn loạn trong lòng, nàng và Thời Vũ đã dằng co với nhau dưới lớp chăn bông, nàng biết tình trạng bây giờ của mình rất nguy hiểm và nàng cũng không thể làm theo hắn muốn được. Nàng đã phải mất rất nhiều sức mới có thể dời được khuôn mặt của hắn ra khỏi ngực mình. Nàng vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa nghĩ hắn đã ngoan ngoãn rồi thì bỗng hơi thở của hắn lướt qua vai nàng,nơi mà đã bị kéo trung y ra.
Thích Ánh Trúc cứng người,nhưng nàng tự an ủi chính mình:chỉ là vai thôi, không sao đâu.
Nhưng điều đó lại có sao.
Ngay sau đó, đôi môi mềm mại của hắn áp vào vai nàng. Nàng đột nhiên run lên, xương quai xanh đang duỗi ra lại co rút lại, mặt của hắn lại vùi vào cổ nàng.
Thành ma ma nghe thấy tiếng thở của Thích Ánh Trúc hỗn oạn, bà quá lo lắng và bước tới.Thành ma ma:
“Người có sao không?”
Mái tóc dài của Thích Ánh Trúc phủ lên chiếc gối mềm mại, hai má ửng hồng, trán chảy mồ hôi.Trước ngực bị trêu chọc đến tê dại, bờ vai ướŧ áŧ. Nàng cắn chặt môi giữa hai hàm răng để ngăn mình run rẩy. Hoa văn trên chiếc màn bay lung tung trước mắt nàng, và cuối cùng nàng cũng thấy được Thành ma ma bước vào.
Đầu óc nàng trống rỗng vì hoảng sợ, nàng ôm chặt lấy Thời Vũ.
Thời Vũ cũng phản ứng lại và ôm lấy nàng. Hắn tưởng rằng phản ứng của nàng có nghĩa là thích, hắn vuốt mái tóc rối bù của nàng một cách trìu mến hơn, hôn lên cổ nàng và liếʍ đi những giọt mồ hôi trên cổ nàng.
Nàng thút thít nói:
“Ma ma, người, người đi lấy thuốc cho ta đi!”
Thành ma ma: “Ngực lại đau à? Sao dạo này thường xuyên tái phát vậy?”
Thích Ánh Trúc cắn môi không nói được, hơi thở ngắt quãng và lộn xộn của nàng quá bất thường. Thành ma ma cho rằng cơn đau tim của nàng tệ hơn trước nên không mở chăn bông ra xem xét mà vội vàng ra ngoài lấy thuốc,vội đến mức bà đã vấp phải chăn ga gối đệm dưới đất..
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Thích Ánh Trúc đột nhiên kéo chăn bông ra, thở hổn hển vỗ về trái tim, mặt đỏ bừng như máu.
Tóc của Thời Vũ cũng giống như nàng đều rối như tơ vò. Hắn bị đè dưới một chiếc chăn ga gối đệm không có không khí. Mặt hắn cũng đỏ như máu vì lý do nào đó, đôi môi hắn hồng hào,nhìn chằm chằm vào nàng.
Thích Ánh Trúc vừa xấu hổ vừa tức giận: “Thời Vũ, ngươi lấy oán báo ân!”
Thời Vũ: “Cái gì?”
Hắn nhìn nàng chằm chằm với đôi mắt đen và ám muội, và nói, “Ta không có hôn nàng nha.”
Thích Ánh Trúc: “Ngươi, ngươi…”
Nàng xấu hổ đến mức không nói thành lời, lưng dựa vào tường, vì thấy Thời Vũ đang tiến lại gần mình. Đôi mắt Thời Vũ hướng xuống, rơi từ vai xuống chiếc áo choàng hơi lộn xộn của nàng.Du͙© vọиɠ hiện lên trên đôi mắt, hắn ngước nhìn nàng.
Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ!”
Du͙© vọиɠ trong đôi mắt ấy không hề giảm,bỗng dưng nở một nụ cười kì quái: “Nàng bảo ta phải làm gì?”
Hắn đưa tay ra kéo nàng, mỗi một tấc trên cơ thể nàng lúc này đều là vẻ đẹp quyến rũ đối với hắn. Nàng cảm nhận được nguy hiểm, sợ hãi lùi lại, cầu xin loạn cả lên: “Thời Vũ … Ta giúp ngươi tránh mưa, chúng ta không thể làm chuyện này.”
Thời Vũ ngước mắt lên nhìn nàng.
Cuối cùng hắn cũng thấy sự phản kháng của nàng rồi hắn do dự: “Nàng không muốn sao?”
Nàng nhanh chóng lắc đầu.
Đôi mắt hắn lộ ra vẻ thất vọng: ” Vậy được rồi.”
Hắn rời khỏi người nàng và hỏi: “Vậy bây giờ ta nên làm gì?”
Nàng cúi đầu, có chút xấu hổ: “Ngươi … ngơi có thể rời đi được không? Ta muốn nghỉ ngơi một lát.”
Trong đầu nàng bây giờ thực sự rất hỗn loạn, nàng muốn nghĩ xem bây giờ bản thân mình như thế nào, có phải nàng đang ở quá gần gũi Thời Vũ hay không. Nàng rõ ràng là sợ hắn, nhưng tại sao lại gần gũi đến mức này?
Thời Vũ khẽ “Ồ” và không quan tâm đến điều đó. Vừa xuống giường liền nhìn thấy chăn bông ném trên mặt đất, quay đầu lại, thoải mái hỏi: “Ta muốn đem chăn bông đi giặt rồi sẽ gửi trả lại cho nàng? Còn chuyện gì nữa không?”
Thích Ánh Trúc bối rối nhìn lên, nàng thì thào nói: “Ý … là sao?”
Lần này, Thời Vũ mỉm cười.
Hắn thoải mái: “Ta đã mộng tinh nha.”
Hắn nghiêng người muốn hôn nàng, nhưng nàng quay mặt đi để tránh hắn. Môi hắn chạm nhẹ vào mặt nàng: “Làm bẩn chăn của nàng rồi.”
Hắn cắn vào má nàng một cái,liền bị nàng đẩy ra. Hắn bước sang một bên, chớp chớp mắt nhìn nàng và nói một cách ngây thơ, “Trong giấc mộng đó là nàng.”
Thích Ánh Trúc: “…”
Cái gì, cái gì … nghĩa là …
Nhưng nhìn ánh mắt của hắn thì nàng không thể hỏi nữa. Nàng không có dũng khí để hỏi, nhưng dựa vào khả năng tự bảo vệ của một thiếu nữ thì nàng nhận ra rằng đó có thể không phải là một điều gì tốt lành. Nàng sẽ không hỏi hắn mà tự mình tìm hiểu.
Nàng cúi đầu rồi hoảng loạn lắc đầu tỏ ý là hắn không cần làm gì. Thời Vũ thất vọng,ở lại giường của nàng một lúc,nhưng vẫn không thấy nàng giữ hắn lại.
Thời Vũ bối rối nghĩ: Không đúng?Điều này không đúng?
Người ta nói ” Đêm xuân ngắn”,đều là lưu luyến không rời đi? Tại sao Thất cô nương lại muốn hắn rời đi.
Thời Vũ còn đang lưu luyến không muốn rời đi, cánh cửa gỗ bên ngoài bị đẩy ra, bước chân của Thành ma ma quay trở lại. Thích Ánh Trúc ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt của Thời Vũ đang nhìn mình. Hắn cong mắt nhìn nàng cười, lại lộ ra vẻ trêu chọc.
Thích Ánh Trúc nhất thời muốn cười nhưng nhất thời lại căng thẳng.
Nàng ám chỉ bằng mắt rằng hắn nên đi nhanh, nhưng hắn vẫn đứng yên bên giường.
Thích Ánh Trúc đã phải kêu lên: “Thời Vũ!”
Thành ma ma mang thuốc vào phòng, nghe nữ lang trong phòng đang nũng nịu mắng. Lo lắng đột nhiên tăng cao và bà đi vào ngay lập tức. Thời điểm Thành ma ma bước vào, nàng nhìn thấy Thời Vũ bật dậy và nhảy lên xà nhà.
Thích Ánh Trúc không thể không nhìn theo,rồi bóng dáng của Thời Vũ trong nháy mắt biến mất.
Nàng nghe thấy tiếng Thành ma ma trách móc: “Nữ lang à!”
–
Thời Vũ bởi vì phải thay y phục mà phải xuống núi Lạc Nhạn, ông chủ của Uy Mãnh tiêu cục –Hồ lão đại đã trông hắn mòn con mắt.
Mưa xuân vẫn rơi, vất vả lắm thì cuối cùng Hồ lão đại mới nhìn thấy Thời Vũ đã mất tích nhiều ngày: “Thời Vũ đại nhân, cả ngày nay ngài làm sao vậy!Ngài sắp quên mất chuyện công việc rồi phải không?”
Thời Vũ nghiêng đầu, ánh mắt của chàng thiếu niên này trống rỗng, ngây thơ đến cực điểm,cũng là một loại tàn nhẫn khác: “Có chuyện gì?”
Hồ lão đại nhắc nhở: “Hái hoa tặc mà người kêu ta hỏi thăm… đã có rồi.”
Thời Vũ đột nhiên trở nên thích thú.
Hồ lão đại theo sau hắn và nói thêm vài câu: “Ngoài ra, có một số sát thủ của ” Tần Nguyệt Dạ” túc trực ở kinh thành đã biến mất. Ta nghi ngờ … có lẽ bọn chúng đang đến đây. Gần đây người phải cẩn thận. “
Thời Vũ không quan tâm: “Tới người nào,gϊếŧ người đó.”
Ngoại trừ Kim Quang Ngự đệ nhất sát thủ thì tất cả sát thủ còn lại của”Tần Nguyệt Dạ” trong mắt Thời Vũ chẳng là thứ gì cả.
Hồ lão đại nhắc nhở: “Mấy người đã biến mất rồi … Tần tiểu lâu chủ nói là nếu không trốn thì trở về ‘Tần Nguyệt Dạ ‘ gặp nàng?”
Mưa rơi trên hàng mi, Thời Vũ quay đầu lại, nhếch miệng bất mãn: “Không cần.”
Ngay lúc này hắn không muốn quay về.
–
Thích Ánh Trúc đã bị ma ma dò hỏi suốt buổi sáng.
Thích Ánh Trúc đặt chăn bông xung quanh và ngẩn người nhìn Thành ma ma đang bưng thuốc đến. Trước ánh mắt dò hỏi và lo lắng của ma ma, Thích Ánh Trúc cúi đầu, dùng ngón tay moi nhẹ những đường nét trên nệm.
Nàng mơ hồ nói: “… Không có gì đâu ma ma, chỉ là ta gặp ác mộng thôi.”
Tuy nhiên, Thành ma ma đã trở nên cảnh giác về sự thay đổi của nữ lang trong những ngày qua: “Thời Vũ là ai?”
Thích Ánh Trúc cúi đầu: “… Ta đang viết một bài thơ mới.”
Thành ma ma không tin điều đó.
Thích Ánh Trúc: ” Là thật … Ta nghĩ đến xuân Thời Vũ, vì vậy ta muốn viết một bài thơ đêm xuân mưa lành*.”
*mưa lành hoặc mưa vui:
trận mưa ngày hạn; cơn mưa đúng lúc (mưa khi thời tiết khô hạn, mùa màng đang cần mưa) có cả bài thơ về đêm xuân bên TQ
Nghĩ đến hàm ý của tên bài thơ, nàng đỏ mặt.
Thành ma ma: “Bài thơ đâu?”
Thích Ánh Trúc: “… đang viết.”