Chương 32

Thời Vũ và Thích Ánh Trúc nói chuyện phiếm với nhau rất lâu, có chút vô bờ bến. Kể cả việc hắn gặp một con sóc trên núi cũng có thể nói với nàng cả nửa ngày.

Thiếu niên bên cửa sổ lưng dài chầm chậm cúi xuống đang khoa tay múa chân. Thích Ánh Trúc nhìn hắn cảm thấy trái tim hậm hực dường như bị một hồi mưa xuân của hắn tưới tắm trở nên vô cùng tươi mát. Hắn là bí mật đêm xuân nàng cất giấu trong tim, không nói với bất kỳ ai, không muốn bất kỳ ai biết, nàng thuận theo lòng mình mà thầm thương hắn.

Thời Vũ bỗng nhiên nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái.

Ngực Thích Ánh Trúc co rụt lại dời ánh mắt đi nơi khác. Nàng không muốn đối diện với ánh mắt sáng quắc của hắn, cứ như chỉ có làm vậy nàng mới có thể chống cự lại sự quyến rũ mời gọi từ Thời Vũ.

Thời Vũ không phát hiện ra tâm trạng mẫn cảm của Thích Ánh Trúc, hắn cũng có sự phiền não của riêng mình. Một bên hắn tùy ý nói chuyện với nàng, một bên bồn chồn trong tim, càng nghĩ càng thấy mình sai. Thỉnh thoảng hắn lại trộm nhìn Thích Ánh Trúc hết lần này đến lần khác. Thiếu nữ đang cúi đầu nhưng vành tai và gò má lại có chút đỏ lên.

Thích Ánh Trúc bị hắn nhìn đến phát bực, nâng mặt lên nói: “Ta còn phải viết chữ, ngươi nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy ta.”

Ánh mắt Thời Vũ lập lòe, hắn vươn người đến, khuỷu tay chống lên khung cửa sổ rồi ngửa đầu nhìn nàng: “Ta có việc muốn nói với ngươi, vốn dĩ đã định nói từ tối hôm trước, nhưng mà, ngươi với ta như vậy ….”

Hắn khua tay múa chân một trận, chỉ chỉ mặt mình, chỉ chỉ miệng Thích Ánh Trúc. Hắn cũng có lúc cảm thấy ngượng, vừa nói chuyện vừa lặng lẽ nhìn nàng mặt liền đỏ lên. Trong lòng Thích Ánh Trúc cũng hỏng mất lại chết lặng, nghĩ thầm: Rõ ràng là do ngươi! Ngươi còn đỏ mặt cái gì!

Thích Ánh Trúc trừng hắn: “Thời Vũ, ngươi cái người xấu này.”

Thời Vũ ngẩn ra, ánh mắt lại có chút mê ly. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng một lát, tâm trí trong chốc lát trống rỗng, hắn quay đi không nhìn nàng nữa, đôi mắt đảo về phía trước: “Được rồi được rồi, chuyện là thế này. Ta đến kinh thành, tìm được Thích Thi Anh.”

Giọng nói Thích Ánh Trúc tinh tế, nhu nhược: “Ừ, ta biết. Nhũ mẫu đã nói với ta rồi …. Thời Vũ ngươi không nên đi, ta không muốn liên qua đến bọn họ nữa.”

Thời Vũ: “Ta gây họa ngươi cũng sẽ không giận đúng không?”

Thích Ánh Trúc ngưng mắt, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi chọc phải họa gì rồi?”

Thời Vũ nhíu mày tự hỏi. Hắn vẫn chưa cảm thấy mình sai, nhưng dựa vào việc hắn mặc người khác làm mình làm mẩy muốn tìm nàng tính sổ, hình như hắn sai thật rồi.

Thời Vũ liền ấp a ấp úng nói: “Ta đi hù dọa nàng, đem nàng từ đỉnh Phật tháp đẩy xuống ….”

Tim Thích Ánh Trúc suýt nữa thì lên tới cổ họng, sắc mặt trắng bệch, cả người thoáng lung lay. Phản ứng đầu tiên của nàng là —

Thời Vũ gϊếŧ Thích Thi Anh mất rồi!

Làm sao bây giờ? Hầu phủ sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thời Vũ nhẹ nhàng nói: “Nàng ta chưa chết, ta chỉ dọa chút thôi.”

Hắn nhìn nàng sắc mặt tái nhợt liền chột dạ không dám kể chuyện mình giữa đường bị Kim Quang Ngự hấp dẫn lực chú ý mới không gϊếŧ Thích Thi Anh.

Thời Vũ như nhớ tới gì đó mà nhìn Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng thở ra, giờ nàng giận thật rồi, còn trừng hắn: “Ngươi làm ta sợ muốn chết!”

Thời Vũ đánh giá nàng, bỗng nhiên chần chờ hỏi: “Sao lại hù chết ngươi rồi? Nếu Thích Thi Anh chết, ngươi không cảm thấy là đúng tội sao? Không phải nàng ức hϊếp ngươi sao?”

Thích Ánh Trúc cân nhắc một chút rồi giải thích cho hắn: “Thời Vũ, Thích Thi Anh vốn là thiên kim tiểu thư chân chính của Hầu phủ, ta với nàng mới chỉ có hai lần gặp mặt. Lần đầu tiên là khi ôm nhầm, khi đó cả hai còn nhỏ, lần thứ hai là khi nàng trở về, cử chỉ đầu óc đã khác nhau một trời một vực. Ta hưởng mất mười mấy năm vinh hoa phú quý của nàng, xuất thân tốt như vậy lại bị ta như tu hú chiếm tổ, nàng hận ta cũng không phải vô duyên vô cớ.

Nhưng chuyện này vốn cũng chẳng phải ta sai …. Cho nên ta né bọn họ xa ra một chút, là không muốn xảy ra mâu thuẫn với nàng. Ta chẳng thiết xem nàng là dạng người gì, nàng muốn làm gì. Những thứ ta đạt được nay đã mất đi, nàng lại có thể bù vào cuộc sống sau này. Nàng làm nữ lang thiên kim của nàng, ta làm thôn nữ dân dã của ta, như vậy là được rồi.”

Thích Ánh Trúc nhíu mi lại, nghĩ đến mình còn nhận dược liệu cùng tiền tiêu hàng tháng từ Hầu phủ. Trước kia nàng không có ý chí muốn sống, không biết tương lai sẽ thế nào, vẫn luôn tiêu cực chờ mọi chuyện kết thúc, không có chí tiến thủ, chỉ nghĩ đến chuyện cuối đời. Mà nay, mà nay ….đã có Thời Vũ.

Như Thời Vũ đã nói, nàng không nên uể oải sống qua ngày. Nàng cũng phải lên tinh thần một chút, ví dụ như tự mình kiếm tiền mua thuốc, không lấy tiền tiêu hàng tháng từ Hầu phủ nữa. Chuyện lần này của nhũ mẫu và Thời Vũ cũng làm nàng tỉnh táo lại, nếu muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với Hầu phủ, nên không còn dính líu dù chỉ là một chút mới đúng.

Thích Ánh Trúc lại nhìn Thời Vũ, ôn nhu khuyên hắn: “Thời Vũ, ngươi cũng không nên cả ngày đều là đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Nay ngươi tuổi còn trẻ, một lời không hợp liền lôi nắm đấm ra giải quyết vấn đề. Ngươi hễ chút lại gϊếŧ người cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, quá khát máu sẽ làm con người ta trở nên chết lặng …. Nói thật thì so với người khác ngươi đỡ hơn một chút, nhưng một khi ngươi quen với cách làm này, quãng đời còn lại tính sao bây giờ?”

“Kẻ gϊếŧ người lại bị người đuổi gϊếŧ. Thời Vũ, ngươi nên tìm vài việc chân chính mà làm, nuôi, nuôi gia đình, nương nhau mà sống ….”

Thời Vũ vạn phần mê mang nhìn nàng.

Hắn không thể hiểu được, nghe xong nửa này, chỉ nghe ra một câu: “…. Ngươi cảm thấy việc ta gϊếŧ người là không đúng, ngươi không thích ta gϊếŧ người phải không?”

Thích Ánh Trúc nghẹn nửa ngày, yên lặng gật đầu.

Thời Vũ liền nhăn mày lại, phiền não thật sự đến rồi. “Tần Nguyệt Dạ” từng dạy hắn, phải giấu đi thân phận sát thủ của mình, thái độ của Thích Ánh Trúc cũng cho hắn biết nàng không thích hắn gϊếŧ người, còn “bằng hữu” của những người hắn đã gϊếŧ trước kia, bọn họ đều cảm thấy hắn sai.

Nhưng mà …. Làm sát thủ kiếm được thật nhiều tiền nha.

Thời Vũ nghĩ nghĩ, vẫn nên giấu kỹ thân phận sát thủ của mình mới tốt.

Thời Vũ hỏi Thích Ánh Trúc: “Cho nên dù sau này Thích Thi Anh tìm ngươi gây phiền toái, ngươi cũng không trách ta đúng không?”

Thích Ánh Trúc nhìn ánh mắt ngoan ngoãn chớp chớp của hắn, thật muốn duỗi tay x0a nắn hắn. Nhưng nàng không dám, nàng đành phải xoay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Thời Vũ, loại chuyện này không liên quan đến ngươi, ta không trách ngươi.”

Thời Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Ta cũng cảm thấy đây là chuyện nhỏ, không liên quan. Ương Ương ngươi yên tâm, dù nàng ta có tìm ngươi gây phiền toái cũng không có cửa đâu. Có ta ở đây, nàng ta không thể nào ức hϊếp ngươi được!”

Thích Ánh Trúc cúi đầu nhỏ giọng: “Thời Vũ, ngươi sẽ ở đây bảo vệ ta sao?”

Thời Vũ thật tùy ý: “Không đâu, người nào muốn được ta bảo vệ thì phải đưa tiền đây. Hay ta cũng thu tiền của ngươi nha.”

Thích Ánh Trúc chậm rãi ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Nàng nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong mắt lại chất chứa ý cười. Nữ lang hơi nheo mắt hạnh, đen trắng rõ ràng, nàng lại duỗi tay quyết đoán mà đem cửa sổ giữa hai người đóng lại. Sau một tiếng “bang”, Thời Vũ lùi về sau một bước, ngơ ngác nhìn cửa sổ đóng lại, nghe được âm thanh yêu kiều của thiếu nữ bên trong:

“Ta còn phải viết chữ, ngươi đừng quấy rầy ta.”



Thành nhũ mẫu từ dưới chân núi chạy lên, hứng khởi dùng tay nải bọc tiền lại mang về. Thành nhũ mẫu không kìm được vui vẻ trong lòng: “Hiệu cầm đồ kia nói có người thích tranh minh họa của nữ lang nên một hơi liền mua hết! Vẫn là nữ lang lợi hại, lão bà ta may vá lâu như vậy, so ra cũng kém nữ lang tùy ý vẽ tranh.”

Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Đây không phải là tùy tiện vẽ đâu …. Lúc nào cũng sẽ có người thích học đòi văn vẻ.”

Thắp ngọn đèn dầu, nàng và nhũ mẫu cùng nhìn một bao vải toàn là bạc. Tay Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng vuốt v e những thỏi bạc trắng bóng, biểu cảm nàng nhợt nhạt nhưng trong lòng cũng cất giấu nhiều kích động nhảy nhót. Nếu lúc nào cũng có thể vẽ như vậy, chẳng phải có thể thoát ly Hầu phủ rồi sao?

Thành nhũ mẫu quan sát thần sắc của nàng, nhìn nữ lang như cành liễu mềm phất phơ trong gió ngồi bên bàn trà nhỏ, khi cúi đầu vuốt v e mấy thỏi bạc, má nữ lang hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ. Thành nhũ mẫu quý trọng mỗi một nụ cười của Thích Ánh Trúc, nàng nhân cơ hội nói: “Hiệu cầm đồ kia nói với ta, nữ lang vẽ được bao nhiêu tranh thì cứ đưa hết cho hắn, hắn mua! Nữ lang, như vậy dù Hầu phủ cắt đi một hai tháng tiền tiêu chúng ta cũng không lo.”

Thích Ánh Trúc rũ mắt, bình tĩnh nói: “Không được. Ta chỉ vẽ lại tranh của người khác, có chút kém cỏi. Còn nữa, lỡ như bị người muốn đồ thật mua phải, chẳng phải là tiêu tiền uống phí sao? Vẽ tranh như vậy, có thể ứng phó nhất thời, cũng không thể lâu dài được.”

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu nhìn Thành nhũ mẫu, cân nhắc một lát, nói: “Nhũ mẫu, ta có dặn người mua bút và mực mà. Từ ngày mai trở đi, ta sẽ vẽ tranh của chính mình, người cứ đem xuống cửa hàng dưới chân núi mà bán nhé.”

Thành nhũ mẫu tưởng nữ lang thực sự không biết khó khăn của nhân gian, nàng khó xử mà nói: “Nữ lang, người ta nói người vẽ lại tranh để kiếm tiền, nhưng người lại muốn tự vẽ, đây không phải là …. Ta thấy dưới chân núi nhiều thư sinh thi rớt như vậy đều tự bán tranh chữ của mình, cả đám còn nghèo hơn cả ăn mày, chúng ta việc gì phải theo chân bọn họ như vậy?”

Thích Ánh Trúc lại nói: “Cứ thử trước đã. Kiếm được chỉ mấy văn tiền cũng không sao …. Hầu phủ lúc này, cũng không cắt tiền tiêu hàng tháng ngay đâu, không phải sao?”

Thành nhũ mẫu không khuyên nhiều, kỳ thật, Thích Ánh trúc bằng lòng làm vậy, trong lòng Thành nhũ mẫu cũng có chút cao hứng. Mặc kệ có thể kiếm tiền hay không, ít nhất nữ lang cũng nguyện ý làm …. Không như lúc các nàng mới lên núi, lạnh lẽo, nữ lang ở trong phòng cả ngày buồn bã, bệnh tình liên miên.

Con người phải có chút hi vọng, mới có thể có tinh thần.

Nữ lang hiện giờ …. Có phải đã có chút hi vọng với cuộc sống hay không? Khiến nàng có thể nguyện ý đi ra khỏi phòng, làm một con người tích cực … là Thời Vũ phải không?

Đó là phần tình cảm mà Thích Ánh Trúc dành cho Thời Vũ, Thành nhũ mẫu cũng không thể ngăn cản hắn đến gặp mặt nữ lang. Thôi, Đường Nhị Lang gì gì kia …. Đến giờ vẫn chẳng thấy bóng dáng, không chừng đã thay lòng đổi dạ, đã coi thường nữ lang nhà nàng rồi. Nếu không đã hai tháng rồi, sao còn chưa đến tìm nữ lang chứ?

Thời Vũ, Thời Vũ …. Hắn cùng nữ lang bình tĩnh sinh hoạt trải qua cuộc sống hương dã, có lẽ đó mới là những gì nữ lang muốn. Tinh thần nữ lang tốt, thân thể mới có thể từ đó mà tốt lên.

Chỉ là, những điểm Thành nhũ mẫu có thể bắt bẻ trên người Thời Vũ thật sự quá nhiều …. Thế nhưng điểm mà Thành nhũ mẫu bắt bẻ nhất vẫn là thiếu niên này xuất quỷ nhập thần, có lúc cả ngày ăn vạ ở trong viện quấn lấy nữ lang không đi, có khi lại cả ngày chẳng thấy bóng dáng đâu, hỏi hắn hắn cũng thuận miệng trả lời lấy lệ.

Thích Ánh Trúc luôn bảo nhũ mẫu đừng trách cứ Thời Vũ, nhưng mà Thích Ánh Trúc đã không suy xét đến hôn nhân của mình, chẳng lẽ thân làm nhũ mẫu cũng không hỏi giúp nàng luôn sao?



Mưa phùn mênh mông, không khí ẩm ướt. Bóng núi trở nên mơ hồ, hoa rơi trong viện, làm bạn bên mưa phùn, mùi hoa tươi mát cùng hơi đất quyện lại với nhau, mơ màng lại mê ly.

Thích Ánh Trúc cầm bút lông thỏ chống cằm, ngồi xuất thần ở trước cửa sổ, nhìn chằm chằm mưa bụi bay bay tiến vào từ ngoài cửa sổ, tí ta tí tách xối vào giấy chặn. Sau tiếng “kẽo kẹt” vang lên từ cửa gỗ, Thích Ánh Trúc bừng tỉnh, thấy Thành nhũ mẫu xụ mặt đi vào trong phòng.

Ngồi đối diện với nữ lang, Thành nhũ mẫu liền oán giận: “Tên tiểu tử Thời Vũ này, đã hai ngày không xuất hiện rồi.”

Nàng nói: “Muốn lão nô xuống tiêu cục hỏi thăm hắn chút không?”

Mặt Thích Ánh Trúc bỗng nhiên đỏ lên, nói: “Hỏi hắn làm gì?”

Thành nhũ mẫu cau mày lòng đầy nghi ngờ với Thời Vũ, Thích Ánh Trúc sợ nhũ mẫu trách tội Thời Vũ, liền lắp bắp vì Thời Vũ nhiều lời một câu: “Hắn, hắn rất bận …. Hắn nói hắn muốn mua nhà mới, ta thật sự cao hứng thay hắn.”

Thành nhũ mẫu càng bất mãn: “Mua nhà thì đưa đủ tiền là được rồi mà! Làm sao đến cả bóng người cũng không thấy?”

Thích Ánh Trúc cũng không biết sao lại thế này, kiềm chế mất mát trong lòng, cúi đầu tiếp tục nghiên cứu bức vẽ của mình. Nàng đã vẽ xong một bức rồi, lại khó có thể đặt bút danh cho mình. Thích Ánh Trúc đương nhiên không thể viết tên thật của mình, cũng không thể lấy tên ngày xưa trong khuê phòng, sợ bị người ta nhận ra; nàng phải một lần nữa nghĩ ra một cái tên lịch sự tao nhã.

Thành nhũ mẫu lải nhải oán giận Thời Vũ, Thích Ánh Trúc má nóng hừng hực, tay nhỏ nắm bút lông cũng phát run. Nàng cúi đầu, trên giấy Tuyên Thành để lại bút danh mới của mình:

Vũ Trúc cư sĩ.

Bốn chữ viết ra, mặt Thích Ánh Trúc đã hồng thấu. Ngón tay nàng run rẩy, trong lúc hoảng loạn, bút từ trong tay rơi xuống mặt đất. Thành nhũ mẫu lòng đầy nghi ngờ đến xem, Thích Ánh Trúc vội vàng dùng cái chặn giấy che lại cái tên mình mới viết ra, xoay người nhặt lại bút.

Thích Ánh Trúc ngồi xổm trên mặt đất, mới vừa nhặt bút lên, bên ngoài truyền đến một tiếng “phanh” thật lớn. Thích Ánh Trúc bị âm thanh kia dọa sợ tới mức tim đập nhanh hơn, nàng khó chịu che ngực lại, bút lại lần nữa rơi xuống.

Âm thanh “bang bang” vang vọng thấu trời không ngừng từ bên ngoài truyền đến, Thích Ánh Trúc và Thành nhũ mẫu vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ ngẩng đầu lên, hai mặt nhìn nhau.

Thành nhũ mẫu chần chừ: “…. Đi xem?”

Ngày trời mưa, chủ tớ hai người cầm ô ra sân. Nhũ mẫu phủ thêm áo choàng cho Thích Ánh Trúc, lông nhung trắng mềm mại tôn lên khuôn mặt trắng bóng của nữ lang, Thích Ánh Trúc đứng bên rào tre, như một cây ngọc trúc yêu kiều duyên dáng, thanh nhã yên tĩnh, thật là mỹ lệ.

Mà Thích Ánh Trúc cùng Thành nhũ mẫu, giật mình nhìn cảnh tượng ngoài viện:

Những cây đại thụ xum xuê che trời nay đã bị chém đứt, ầm ầm ngã trên đường núi, thấp thoáng dưới bụi cỏ xanh um. Nếu không có mưa phùn tầm tã, thất nhiên nơi này đã phủ đầy bụi bặm. Mà dù vậy, xung quanh vẫn chướng khí mù mịt.

Thiếu niên ngồi xổm trước một bụi cây, khua lưỡi liềm trong tay, không chút lưu tình đem từng bụi cỏ cao tới nửa người chém rớt.

Thời Vũ đứng lên, vạt áo màu đen bị hắn cột bên hông, quần áo tuyết trắng trên người như tôn lên đường cong cơ bắp xinh đẹp đối xứng của hắn. Thích Ánh Trúc dời ánh mắt xuống, nhìn chằm chằm vòng eo cùng cẳng chân thẳng tắp của hắn, cặp chân thu vào trong võ ủng, che đậy đi bắp chân căng chặt. Hắn làm việc đưa lưng về phía một già một trẻ, mỗi lần đi đường, mỗi một lần huy động cánh tay, lưng dài dãn ra, vạn phần quyến rũ.

Thích Ánh Trúc xem đến ngơ ngẩn, ánh mắt không rời.

Thành nhũ mẫu: “Thời Vũ!”

Thời Vũ làm việc trong mưa đã sớm nghe được âm thanh các nàng đi đến, hắn quay đầu lại, lông mi đen nhánh như quạ giương lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Thích Ánh Trúc. Hắn lộ ra răng nanh: “Ương Ương!”

Thích Ánh Trúc đỏ mặt, nhỏ giọng lên tiếng. Nàng nắm tay áo Thành nhũ mẫu, nhỏ giọng giục nhũ mẫu đi mau. Đã vài ngày nàng không gặp Thời Vũ, lúc này lại tâm loạn ý mê, muốn né tránh.

Thành nhũ mẫu da dày thịt béo, không hề nhận ra Thích Ánh Trúc đang kéo mình. Thành nhũ mẫu đứng đến không thể lay chuyển, nhìn động tĩnh Thời Vũ làm ra: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Thời Vũ: “Xây nhà.”

Hắn nghiêng đầu bổ sung: “Chặt cây, xây nhà.”

Thích Ánh Trúc giật mình nhìn hắn.

Thời Vũ vốn nhìn chằm chằm nàng, nàng vừa nhấc mắt, liền chuẩn xác đối mắt với hắn. Thời Vũ nghiêm túc giải thích với nàng: “Ta muốn xây nhà, làm hàng xóm với ngươi. Vậy ta có thể mỗi ngày nhanh chóng tìm ngươi, mang ngươi đến nhà ta chơi, ta ….”

Hắn nói: “Ta ghét ngươi.”

Tim Thích Ánh Trúc nhảy lên trong nháy mắt, đôi mắt hắn mang theo tinh quang, cười hì hì nhìn nàng. Hắn ở trước mặt Nhũ mẫu nói tiếng lóng với nàng, Thích Ánh Trúc không chịu nổi che trái tim lại, cúi đầu cắn môi.

Thành nhũ mẫu hỏi: “Thời Vũ, tên tiểu tử nhà ngươi thế mà giỏi. Còn tự mình xây nhà cơ đấy? Ngươi đã từng xây chưa? Mà coi như xây rồi đi, một mình ngươi có thể xây xong sao? Huynh đệ trong tiêu cục của ngươi đâu rồi, sao không đến giúp ngươi?”

Thời Vũ: “Ta chưa từng làm, nhưng ta cảm thấy ta có thể. Một mình ta có thể làm mấy việc này, à, ta không có huynh đệ.”

Thành nhũ mẫu kinh ngạc nhìn hắn, lòng phất lên một nỗi lo mới, nghĩ đến Thời Vũ vẫn luôn độc lai độc vãng, có phải ở tiêu cục bị người ức hϊếp không? Hắn tuổi còn nhỏ như vậy, lại tùy ý, những người trong tiêu cục không phục hắn có phải không?

Thành nhũ mẫu nổi lên rất nhiều lo lắng, nhưng sợ Thích Ánh Trúc cũng lo lắng theo, nàng chỉ đành thở dài, trìu mến liếc Thời Vũ một cái, không nói nhiều. Thành nhũ mẫu: “Khổ thân ngươi rồi.”

Thời Vũ đương nhiên không thể giác ngộ được vẻ trìu mến của Thành nhũ mẫu.

Thời Vũ nói: “Không khổ gì cả.”

—- Không cần tốn một xu, lại có một căn phòng rộng lớn, khổ cái nỗi gì?

Thời Vũ che lại ngân quỹ của mình, hỏi thăm Hồ lão đại một phen, liền quyết định một phân tiền cũng không đưa, hắn sẽ tự mình xây nhà.



Vì thế từ ngày ấy trở đi, Thích Ánh Trúc và Thành nhũ mẫu phải ngày ngày chịu đựng tiếng gõ gõ đánh đánh từ cách vách. Thời Vũ tinh lực tràn đầy, hắn có thể làm việc từ trời tối đến hừng đông, cũng chưa nghe thấy hắn nghỉ ngơi giữa chừng.

May mắn Thành nhũ mẫu tuổi đã cao, lại ngủ sâu, đến sét đánh cũng chẳng biết; mà Thích Ánh Trúc lại ngủ rất nông, ban đêm đến giờ, Thời Vũ sẽ căn lúc nàng ngủ mà dừng công việc.

Thích Ánh Trúc lo lắng không biết Thời Vũ sẽ làm sao mà xây, xây tường quét vách hắn có thể thực sự ứng phó được sao …. Nàng thay hắn đổ một thân mồ hôi, vừa dùng danh hào “Vũ Trúc cư sĩ” để vẽ tranh, vừa nghe động tính bên cách vách.

Thích Ánh Trúc vẫn luôn nghiêng tai lắng nghe, chạm đến ánh mắt của nhũ mẫu. Thành nhũ mẫu ngồi bên cạnh nàng thêu thùa may vá thật sinh động, Thích Ánh Trúc ngừng bút trong tay, Thành nhũ mẫu liền dừng kim chỉ, dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn nàng.

Thích Ánh Trúc thẹn thùng: “Tại ngoài sân ồn quá.”

Thành nhũ mẫu: “Vậy cũng chỉ có thể nhịn một tí. Thời Vũ một hai ở bên ngoài gõ gõ đánh đánh, Lạc Nhạn sơn lớn như vậy, sao hắn cứ phải một hai làm ở cách vách với chúng ta chứ, ảnh hưởng nữ lang vẽ tranh.”

Thích Ánh Trúc cúi đầu không nói.

Buổi trưa đến giờ ăn cơm, Thành nhũ mẫu đưa bát đũa cho Thích Ánh Trúc, Thích Ánh Trúc nghe bên ngoài đã không còn âm thanh, nàng liền lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ vài lần. Bị ánh mắt Thành nhũ mẫu bắt được, Thích Ánh Trúc lắp bắp nói: “Ta nghe, nghe thấy bên ngoài không còn âm thanh nữa, cảm thấy Thời Vũ, Thời Vũ chắc không làm nữa, mà nghỉ ngơi.”

Thành nhũ mẫu: “À ….”

Thích Ánh Trúc đỏ mặt lên, lấy hết can đảm nhìn về phía nhũ mẫu: “Nhũ mẫu, chúng ta kêu Thời Vũ lại đây ăn cơm đi. Không có ai cho hắn ăn cơm mà, hắn đói bụng thì phải làm sao bây giờ?”

Thành nhũ mẫu: “Ai, lão bà tử ta nấu cơm đã thấm mệt, không còn sức đưa cơm. Dù sao hắn cũng ở ngay bên ngoài, hay là nữ lang đưa cho hắn đi?”

Đón ánh mắt của Thành nhũ mẫu, Thích Ánh Trúc trấn định tự tại bưng chén đũa lên. Nàng ăn cơm rất ít, trong chốc lát đã xong, Thích Ánh Trúc chủ động đứng dậy, hỗ trợ dọn dẹp chén đũa. Nàng rầu rĩ tìm được một hộp cơm từ nhà bếp, đem đồ ăn bỏ vào.

Lúc Thành nhũ mẫu rửa sạch chén đũa, Thích Ánh Trúc đã cầm theo hộp đồ ăn, do do dự dự đi tìm Thời Vũ.

Thời Vũ quả thật hết thuốc chữa, động tác mau lẹ, sức lực lại lớn. Hắn một hai phải làm hàng xóm bên cạnh nhà Thích Ánh Trúc, nàng ra sân, thấy bên ngoài là một tòa nhà gỗ, đã hiện lên quy mô sơ lược. Đầu gỗ và thảo căn ném lung tung rối loạn dưới đất, Thích Ánh Trúc né đi chướng ngại vật trên mặt đất, đi đến trước nhà gỗ.

Nhà gỗ đến cửa cũng chẳng có, Thích Ánh Trúc do dự một chút, trực tiếp đi vào.

Đối diện là Thời Vũ mặt không cảm xúc nằm liệt ở giữa giường gỗ lớn, vắt chân, lười biếng vạn phần. Hắn nhàm chán đến cùng cực, xây nhà đã làm hao hết sự kiên nhẫn của hắn …. Đây không phải chuyện hắn am hiểu, hắn đang cân nhắc xem có nên xuống núi trói vài người uy hϊếp lên đây xây nhà cho hắn không.

Dù thế nào hắn cũng sẽ không bỏ tiền.

Mi mắt thiếu niên nằm dang tay dang chân trên giường bỗng nhiên run lên, thần sắc nhàm chán nơi đáy mắt thu lại. Thân hình hắn nhảy lên không trung, không thấy bóng người, Thích Ánh Trúc cầm theo hộp cơm tiến vào nhà gỗ, trong lúc nhất thời, chỉ nhìn thấy cái giường trống rỗng …. Cái giường thật lớn, trừ nó ra thì chẳng còn cái gì.

Thích Ánh Trúc mờ mịt chớp chớp mắt: “Thời Vũ?”

Mặt thiếu niên từ bức tường hắn mới dựng ló ra. Trên mặt vẫn còn vết bẩn bụi đất, tóc dài tùy tiện, đuôi tóc bay bay, ánh mắt đen nhánh linh động lập lòe, ngoan ngoãn ghé vào vách tường nhìn nàng.

Hắn nháy mắt biến sắc, Thích Ánh Trúc đương nhiên không biết. Giờ khắc này, nàng đang bị hành động đáng yêu vô ý của hắn làm tim run lên, gian nan dời đi ánh mắt, tự nhủ muốn nhịn xuống dụ hoặc từ Thời Vũ. Thích Ánh Trúc giận hắn: “Ngươi ở trong nhà của mình còn trốn cái gì?”

Thời Vũ: “Ta sợ làm bẩn đồ của ngươi.”

Thích Ánh Trúc nhìn xung quanh nhà ở, đang tính khen phòng của Thời Vũ một chút nhưng nàng nghẹn nửa ngày, cũng chỉ nhìn thấy nhà có mỗi bốn bức tường, cùng …. Một cái giường thật to. Hộp cơm trong tay cũng không có nơi đặt xuống, đôi mắt nàng nhìn chằm chằm cái giường thật lớn kia, nhìn đến ngây dại.

Thời Vũ vẫn trốn ở phía sau bức tường, lại quan sát thần sắc của nàng. Hắn thấy nàng nhìn chằm chằm cái giường, liền như tranh công hỏi: “Giường của ta có được không?”

Ánh mắt Thích Ánh Trúc chuyển sang nhìn hắn: “Tốt …. Khá tốt. Chỉ là ….”

Thích Ánh Trúc khó hiểu: “Sao ngươi lại làm cái giường to vậy? Thời Vũ, tư thế ngủ của ngươi không đẹp sao? Sợ ban đêm lăn xuống hả?”

Thời Vũ: “Đương nhiên không phải!”

Hắn tuyên bố: “Vì ta muốn ngủ cùng ngươi, giường lớn một chút mới lăn được chứ.”

Thích Ánh Trúc: “….”

Thời Vũ chớp đôi mắt, ra vẻ khờ dại hỏi: “Ngươi có muốn trải nghiệm giường của ta một chút không? Nằm thử một chút đi.”

Thích Ánh Trúc: “….”

Thời Vũ thay đổi phương thức nói chuyện mời mọc nàng, nhưng mà đổi thang không đổi thuốc. Thích Ánh Trúc toàn thân cứng đờ, gương mặt đỏ bừng, vạn phần dại ra. Cả người Thời Vũ đều phát ra mời mọc với nàng, thời thời khắc khắc đều lên tư thế. Mỗi một ánh mắt, mỗi một nụ cười, mỗi một câu nói … đều đang dụ hoặc nàng.

Hắn ước gì mình nằm xuống thì nàng có thể lên. (Theo trong truyện thì là có thể thượng, mà đầu óc em đen tối quá, không biết nên viết sao cho phải.)

Thích Ánh Trúc tim đập bang bang, lại khuyên bảo bản thân mình lần nữa: Kiềm chế, kiềm chế nào.

Phải cản lại dụ hoặc từ hắn …. Đúng vậy, đúng vậy!

Nàng chống cự đến thập phần gian nan!

Buông hộp đồ ăn xuống, Thích Ánh Trúc che mặt lại rồi ngồi xổm trên mặt đất: Vẫn cảm thấy, cảm thấy, mình sắp chịu không nổi rồi.