Thời Vũ có thể hạ thủ được.
Hắn một lòng một dạ muốn gϊếŧ người, hắn không tin cảm xúc mất mát và sự đối đầu với nàng trong một phút ngắn ngủi có thể chiến thắng ý chí sắt đá của hắn. Hắn muốn gϊếŧ nàng, hắn không muốn trở thành một Kim Quang Ngự thứ hai…… Đem ba ngân châm bạc đâm vào gáy nàng để phong tỏa huyệt đạo, sao đó mới gϊếŧ.
Như vậy Ương Ương có thể chết đi một cách nhẹ nhàng và nhanh nhất mà không có thống khổ.
Thời Vũ đã cầm châm, nhưng Thích Ánh Trúc lại quay đầu lại. Ngọn đèn dầu le lói phản chiếu trên mặt nàng, thật đẹp, đầu óc Thời Vũ trống rỗng. Hắn một tay giơ cao ngân châm, một tay kia đột nhiên chạm vào hông nàng, đem nàng đẩy ra.
Hắn ám sát, lần thứ hai thất bại.
Thời Vũ ngơ ngẩn mà nhìn nàng.
Lưng của Thích Ánh Trúc bị đập mạnh vào bàn, đau đến khóe mắt nàng ươn ướt. Nàng nhìn thấy ngân châm trên tay Thời Vũ, theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Nàng buột miệng thốt ra hỏi hắn, nhưng trong lòng nàng cũng cảm thấy Thời Vũ sẽ không làm nàng bị thương. Bởi vì hắn có rất nhiều cơ hội, tuy rằng hắn luôn tỏ ra không hiểu mình đang làm gì, nhưng hắn vẫn hướng về nàng.
Nhưng mà, sắc mặt Thời Vũ trắng bệch.
Ánh mắt hắn hiện ra vài phần hoảng loạn, hắn buông châm xuống, đôi mắt đen láy nhìn ngân châm rồi lại nhìn lại nàng, hắn càng thêm bối rối.
Lòng Thích Ánh Trúc trầm xuống. Nếu hắn thật sự không muốn làm tổn thương nàng thì hắn sẽ không bối rối như vậy sau khi bị nàng nhìn thấy.
Eo nàng đau nhói sau khi va chạm vào bàn, lạnh buốt. Thích Ánh Trúc tựa vào bàn để đứng lên, Thời Vũ chỉ ngây ngóc mà đứng đối diện nàng.
Hắn nâng mắt lên nhìn nàng,rồi lại rũ xuống, lại lần nữa nhịn không được mà liếc nhìn nàng một cái. Hắn muốn tiến về phía trước, nhưng hắn dường như bị cái gì đó trói buộc đành phải đứng yên tại chỗ.
Thích Ánh Trúc trước nay chưa từng thấy bộ dạng bối rối như vậy của Thời Vũ.
Nếu là trước kia thì nàng cảm thấy hắn bối rối như vậy thật đáng yêu.
Thích Ánh Trúc tiến về phía hắn một bước, Thời Vũ bất giác mà lùi về phía sau. Thích Ánh Trúc nhẹ giọng lặp lại: “Thời Vũ, ngươi thật sự muốn làm ta mù sao?”
Thời Vũ từng bước lui về phía sau, ánh mắt lại nhìn xuống dưới,như có gì đó nặng nề đè nặng. Hắn nói lắp: “Không phải, ta, ta……”
Âm thanh của nàng đã nhẹ, ngữ khí mang theo lại càng khàn khàn nghẹn ngào: “Dù không phải làm ta mù thì cũng là muốn làm tổn thương ta? Bằng không, ngươi giống như với người khác, trực tiếp gϊếŧ ta là xong việc?”
Thời Vũ: “Ta, ta……”
Lòng Thích Ánh Trúc lạnh lẽo, ánh mắt ai oán. Trong mắt nàng ươn ướt nước, như sóng nước long lanh có ánh nắng chiếu vào, lộng lẫy rực rỡ. Thời Vũ chỉ có thể từng bước lui về phía sau, trên trán thấm đẫm mồ hôi, trong thời gian ngắn này, đầu hắn như trống rỗng, lại không nghĩ ra được lí do để lừa nàng——
Bởi vì hắn vốn ác độc!
Vốn chính là sát thủ!
Vốn chính là muốn mạng của nàng!
Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ, ngươi nói đi.”
–Chỉ cần ngươi giải thích, ta sẽ tin ngươi.(edit:nghe đến đây mà đau mn ạ)
Nhưng thiếu niên này đã quá bối rối, lần đầu tiên hắn rơi vào cục diện thất bại giữa đường như thế này. Hắn không biết phải đối mặt với ánh mắt của Thích Ánh Trúc như thế nào.
Ánh mắt Thời Vũ như choáng váng, ánh sáng trong phòng xẹt qua. Ở thời điểm Thích Ánh Trúc từng bước ép sát hắn, bỗng nhiên cảm giác có một bóng người vụt qua trước mắt.
Thích Ánh Trúc: “Thời Vũ!”
Thời Vũ đứng trước mặt nàng, xoay người, nhảy ra ngoài cửa sổ. Thích Ánh Trúc đuổi theo chậm một bước, khi nàng đến bên cửa sổ chỉ còn thấy màn sương đêm mờ ảo, bầu trời đầy sao, đã không thể nhìn thấy thân ảnh của thiếu niên nữa.
Thích Ánh Trúc ngơ ngác đứng trước cửa sổ, gió lạnh thổi lên, mang theo mùi hoa trong viện.
Thích Ánh Trúc bỗng nhiên nằm xuống bàn khóc nức nở. Hai vai nàng run rẩy, nước mắt ào ạt. Trong một đêm, trước là vì nhũ mẫu mà khóc, sau lại là vì Thời Vũ mà khóc. Thân thể đau xót, lòng đầy thống khổ, nhân gian đã không còn thú vị nữa.
—
Vì thế, Thích Ánh Trúc lại phát bệnh.
Buổi sáng khi nhũ mẫu đến, thấy nàng hôn mê trên giường, hô hấp khó khăn làm bà hoảng sợ. Thành nhũ mẫu thấy cửa sổ đóng chặt, cái gối trên giường đẫm nước mắt, gối mềm khác thì bị nữ lang ôm chặt vào ngực.
Thành nhũ mẫu đỡ nàng dậy, trán Thích Ánh Trúc nóng đến muốn bỏng tay, khuôn mặt xanh xao, môi như nứt ra.
Thành nhũ mẫu hoảng loạn mà để tay lên ngực nàng, cảm nhận tiếng tim đập. Nhưng bà gần như không còn nghe được tiếng tim đập nữa, bà càng thêm hoảng loạn. Thành nhũ mẫu gọi tên Thích Ánh Trúc, đem thuốc viên đút cho nàng uống, bà gọi mãi mà nàng không tỉnh liền sợ đến rơi nước mắt, bỗng nghe tiếng cửa sổ bị đẩy ra.
Thành nhũ mẫu hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn thấy thiếu niên đứng trong phòng. Thời Vũ sửng sốt một lát rồi đi tới.
Thành nhũ mẫu đã quên mình phải sợ Thời Vũ, trong lúc nhất thời giống như bắt được phao cứu sinh: “Thời Vũ, ngươi mau đến xem, xem nữ lang nhà ta…… tìm đại phu đi.”
Sắc mặt Thời Vũ tái nhợt, nhưng Thành nhũ mẫu lại nhìn không ra.
Thời Vũ cúi người, đem thiếu nữ chỉ mặc trung y kia ôm vào trong lòng ngực. Thành nhũ mẫu ngẩn người, thấy Thời Vũ ôm người ra ngoài, vội vàng nói: “Ngươi muốn mang nữ lang đi xuống núi tìm Y Công sao? Không, không được, nữ lang hiện tại tim đập rất yếu, chúng ta đi mời Y Công lên đây, lúc này đừng để nàng di chuyển……”
Thời Vũ: “Có thể. Ta có thể che chở tâm mạch của nàng.”
Thành nhũ mẫu lo lắng Thời Vũ không hiểu y thuật, sẽ chậm trễ việc chữa trị cho nữ lang: “Chỉ là……”
Thời Vũ không để ý tới bà, ôm Thích Ánh Trúc hướng ra ngoài. Lòng hắn tràn đầy thê lương, đêm qua sau khi trở về hắn vẫn sợ hãi như cũ, nên sáng nay mới tới xem nàng…… Hắn rõ ràng muốn gϊếŧ nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng thoi thóp nằm đó lại nhịn không được bế nàng lên.
Thời Vũ không biết bản thân mình đang làm gì nữa.
Thành nhũ mẫu cầm áo choàng của Thích Ánh Trúc đuổi theo: “Mặc vào, mặc vào! Đừng để người khác thấy bộ dáng hiện tại của nữ lang.”
Hai canh giờ sau. Thích Ánh Trúc đã ổn hơn sau khi được điều trị ở y quán, Thành nhũ mẫu lo lắng ở bên trong cùng Y Công nói chuyện, Y Công nhỏ giọng: “Nữ lang của các ngươi không được rồi …… Vẫn là mời người cao minh khác đi. Cứ như vậy, ta thật sự không cứu nổi nàng…… tâm mạch của nàng tại sao lại suy yếu như vậy?”
Thành nhũ mẫu cười khổ, bà biết rằng nữ lang càng lớn thì số lần đau càng nhiều, cũng đã dùng qua không ít dược liệu trân quý, khó khăn lắm mới giữ được tính mạng…… Mà nay…… Ở trấn nhỏ nghèo khổ này, sao có thể có thể so với những y giả học cao của kinh thành?
Nếu có thể trở lại kinh thành, vẫn là về kinh thành tốt hơn.
Thành nhũ mẫu cảm tạ Y Công, tất nhiên lại là Thời Vũ trả ngân lượng. Thành nhũ mẫu trong lòng xấu hổ vì nợ càng ngày càng nhiều. Nữ lang ở bên trong nghỉ ngơi, Thành nhũ mẫu lấy lại bình tĩnh, đi ra ngoài nói lời cảm tạ với Thời Vũ.
Là một nam nhân, Thời Vũ chỉ có thể đem người tới mà không được phép đi vào. Dù sao cũng là chữa ở tim, không thể bị nam nhân khác thấy. Thành nhũ mẫu cho rằng sẽ đau đầu vì Thời Vũ biểu hiện ra ngoài là “Không rõ thế sự” sẽ quấn lấy muốn ở lại bên trong.
Nhưng ai ngờ Thời Vũ lại dễ nói chuyện như vậy. Y Công bảo hắn đi ra ngoài, hắn liền đi ra ngoài.
Thành nhũ mẫu đi ra ngoài y quán, nhìn thấy Thời Vũ đưa lưng ngồi ở bậc thang trước y quán, nhìn dòng người trên đường. Dáng người mảnh khảnh, vai rộng eo hẹp, tấm lưng thẳng tắp…… Chỉ thấy phía sau lưng cũng sẽ cảm nhận được tràn đầy mạnh mẽ.
Đối với Thích Ánh Trúc thân thể suy nhược cả ngày chỉ nằm trên giường bệnh, Thời Vũ vừa lúc bước tới đã tiến vào vị trí mà nàng mong muốn nhất.
Hắn xuất hiện vừa đúng lúc, vừa đúng lúc…… Làm Thành nhũ mẫu oán trách sự xuất hiện của hắn.
Nếu hắn không phải giang hồ nhân sĩ, mà là lang quân quý tộc nhà ai đó thì Thành nhũ mẫu sẽ rất vui nếu hai người cả ngày ngươi ngươi ta ta.
Thời Vũ quay đầu lại, nhìn thấy Thành nhũ mẫu.
Thành nhũ mẫu giải thích tình huống hiện tại của nữ lang, bà đành mặt dày bất an nói: “Lại thiếu tiền ngươi …… Chúng ta sẽ trả lại sau.”
Thời Vũ cúi đầu,hàng mi dày dặn che đi ánh mắt của hắn. Thời Vũ chậm rãi nói: “Đừng nói cho Ương Ương biết là ta đã tới.”
Nhũ mẫu sửng sốt: “Hả? Chính là…… Ngươi làm chuyện tốt, ngươi không muốn……”
—— làm nàng càng thích ngươi thêm sao?
Thời Vũ nghĩ thầm: Không muốn. Ta chỉ muốn gϊếŧ nàng, đã đi tới bước này rồi…… Ta không thể mềm lòng nữa.
Hắn ghét Thích Ánh Trúc!
Nếu hắn tiếp tục cùng Thích Ánh Trúc dây dưa như vậy, thì hắn sẽ biến thành Kim Quang Ngự thứ hai…… Cả ngày lo lắng sợ hãi, cả ngày canh cánh trong lòng, cả ngày bị người ta đuổi gϊếŧ…… Đây là chuyện tốt sao?
Thời Vũ đột nhiên đứng lên, trầm giọng: “Đừng nói với nàng ta đã tới, bằng không……”
Hắn quay đầu lại liếc nhũ mẫu liếc một cái, ánh mắt lãnh đạm nhưng không chứa sát khí, nhưng so với hàm chứa sát khí càng thêm đáng sợ hơn. Thành nhũ mẫu bị dọa đến toàn thân cứng đờ, bà sững sờ nhìn Thời Vũ biến mất trước mặt. Khi thiếu niên kia rời đi, không khí như đóng băng xung quanh, lại một lần nữa trở lại bình thường.
Thành nhũ mẫu tâm tình trở nên phức tạp: Tiểu tử này…… Tiểu tử này…… (tiếng thở dài).
Nhưng thật ra hắn đối với nữ lang rất tốt.
—
Một là do Thời Vũ uy hϊếp, hai là do Thành nhũ mẫu có suy nghĩ của riêng mình. Thích Ánh Trúc tỉnh lại, Thành nhũ mẫu cũng không nói cho nàng biết là ai cứu. Thành nhũ mẫu ôm Thích Ánh Trúc một hồi khóc nghẹn ngào: “Nữ lang, ngươi phải yêu quý bản thân mình.”
Thích Ánh Trúc hơi thở khó khăn, cười nhẹ: “Là ta liên lụy nhũ mẫu rồi.”
Thành nhũ mẫu: “Đừng nói như vậy, ngươi rất tốt, lão bà tử như ta còn muốn đi theo ngươi hưởng phúc nữa.”
Nằm trên giường bệnh của y quán, Thích Ánh Trúc nghe vậy, ánh mắt lóe một chút. Nàng cảm thấy cả người không còn sức lực, cảm thấy không thoải mái.
Thích Ánh Trúc được Thành nhũ mẫu cho uống một chén thuốc mới có sức lực nói mấy câu: “Nhũ mẫu, chúng ta có tiền trả thuốc men sao?”
Thành nhũ mẫu ánh mắt lóe lên một chút, nói: “Có.”
Thích Ánh Trúc nghi ngờ: “Không phải nói chưa nhận được tiền tiêu hàng tháng sao, nhũ mẫu, tiền mua thuốc là từ đâu mà ra?”
Thành nhũ mẫu nhất thời ậm ừ, Thích Ánh Trúc dùng đôi mắt sáng như băng nhìn bà, sau một lúc lâu nàng cô đơn cười: “…… Ta hiểu rồi.”
Thích Ánh Trúc không chịu lại ở y quán, kiên trì muốn về núi. Thành nhũ mẫu đau lòng nàng, bà không thuyết phục được Thích Ánh Trúc đột nhiên mạnh mẽ lên kia, đành phải thuê một cái kiệu đưa họ về núi.
Về đến nhà, Thích Ánh Trúc cũng không nghỉ ngơi. Nàng lê thân thể bệnh tật, muốn kiểm kê một ít đồ dùng và tranh chữ trong nhà. Thích Ánh Trúc khoác áo lệch qua ngồi trên giường, một bên che khăn lại ho khan, một bên muốn mở cái rương để kiểm kê.
Thành nhũ mẫu nói vài lần cũng không khuyên được, đành phải giúp nữ lang. Thích Ánh Trúc thất thần nhìn chằm chằm những bức thư pháp và bức tranh mà nhũ mẫu mang tới.
Nàng nghiêng mặt đi, một bên ho khan, một bên uể oải nói: “Những tranh chữ đó đều là ngày xưa khi thân thể ta còn tốt vẽ lại, vốn chỉ là thú vui nơi khuê phòng, vẽ để giải sầu, không đáng giá gì. Tuy là vẽ chơi nhưng chắc cũng có nhiều người muốn…… Nhũ mẫu người đem bán đi, có thể đổi được chút tiền.”
Thành nhũ mẫu hận nói: “Hầu phủ một bộ tranh chữ cũng không cho ngươi mang tới đây……”
Thích Ánh Trúc cười nhạt: “Là ta không mang. Là ta không cần.”
Nàng cúi đầu, nhẹ giọng: “Không phải đồ của ta, ta cũng không muốn.”
Thấy nàng suy yếu, tinh thần uể oải, Thành nhũ mẫu nhìn đến khó chịu đành phải theo ý nàng, sắp xếp đống tranh chữ đó. Thích Ánh Trúc ho khan rồi nói rất nhiều lời, giúp Thành nhũ mẫu nhớ kỹ số tranh chữ nào có thể bán được. Nàng nói đến mệt mỏi, được mấy câu đã đổ rất nhiều mồ hôi lạnh.
Thích Ánh Trúc ngồi dựa vào giường, thân thể mềm mại vô lực, trước mắt biến thành màu đen. Nàng dừng trong chốc lát, không nói cho nhũ mẫu mình không khoẻ mà nói: “Nhũ mẫu người đem chỗ đó bán đi, nếu Thời Vũ còn tới thì đem số tiền đó trả cho hắn. Nếu hắn không tới, thì đem tiền bỏ vào hộp gỗ trên nóc nhà, hắn sẽ biết.”
Nhũ mẫu nghe lời nói này của nàng mà sợ hãi, hỏi: “Nữ lang ngươi không tự mình đưa sao?”
Bà thận trọng: “Các ngươi…… Cãi nhau?”
Thích Ánh Trúc cúi đầu, “Ừ” một tiếng.
Thành nhũ mẫu bối rối, mở miệng muốn nói, lại thôi. Nếu như bình thường, bà sẽ khuyên hai người hòa giải. Nhưng với tình huống trước mắt ……Lại là mong muốn của bà. Nữ lang chỉ có thoát khỏi ảnh hưởng của thiếu niên đó thì mới sống tốt được.
Thành nhũ mẫu nói: “Hắn không tới, cũng tốt, cũng tốt.”
Thích Ánh Trúc hiểu được tâm tư của nhũ mẫu, nàng nghiêng mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.Trời đã vào hè, ngọn núi phía xa xa xanh ngát, trăm hoa đua nở, cây cối xanh tươi, mà Thích Ánh Trúc lại nghĩ đến Thời Vũ tay cầm ngân châm, bối rối đứng trước mặt nàng.
Mắt Thích Ánh Trúc lại ươn ướt, nàng nén lại cảm xúc trái tim mình.
—
Thành nhũ mẫu lo sợ nên ngày đêm ở cạnh nàng chăm sóc, thân thể Thích Ánh Trúc tuy không thể nói là tốt lên, nhưng cũng không tệ hơn.
Bà cảm thấy đây không phải cách hay liền xuống núi tìm hiệu thuốc. Thành nhũ mẫu không lấy được thuốc nên Thích Ánh Trúc khuyên bà hãy bỏ đi.
Thành nhũ mẫu cắn răng: “Lão nô đã đem tranh chữ để lại cho hiệu cầm đồ…… Chờ bên kia đưa tiền, cùng lắm thì chúng ta tự mua thuốc, còn sợ một cái hiệu thuốc sao?”
Thành nhũ mẫu cúi đầu khâu vá.
Thích Ánh Trúc đã nhiều ngày bệnh đến bút cũng không cầm nổi, nàng được Thành nhũ mẫu đỡ ra cửa phòng ngồi phơi nắng. Thích Ánh Trúc dựa vào tường, nhìn chằm chằm nhũ mẫu đang may vá, đột nhiên hỏi: “Nhũ mẫu, người đang may cái gì vậy?”
Thành nhũ mẫu theo thói quen nói: “May y phục cho ngươi.”
Thích Ánh Trúc nhắc nhở: “Nhưng người đang may một cái đai cho nam tử.”
Thành nhũ mẫu sững người một chút: “Vậy sao? Ta cũng không để ý…… Bất quá nữ lang cũng có thể mang, là ta vô ý, chờ ta sửa lại một chút ……”
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng: “Nhũ mẫu, có phải người âm thầm nhận việc của tiệm may nào không?”
Thành nhũ mẫu lập tức: “Nữ lang, ngươi nghĩ nhiều rồi! Lão nô ngày thường đều may vá y phục của ngươi, sao lại nhận những công việc đó chứ?”
Bà khuyên Thích Ánh Trúc: “Nữ lang, ngươi suy nghĩ quá nhiều mới sinh bệnh. Ngươi yên tâm dưỡng bệnh cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều.”
Thích Ánh Trúc không nói nữa.
—
Lại qua một ngày, đêm đến, Thích Ánh Trúc nửa mê nửa tỉnh mà thức dậy, cảm thấy thân thể của mình dường như tốt lên một chút. Nàng gọi nhũ mẫu nhưng không có người đáp lại.
Thích Ánh Trúc ra khỏi phòng ngủ, đứng trong gió đêm, nghe được nhà bếp truyền đến tiếng nước sôi ùng ục.
Nàng chần chừ một chút, đi vào nhà bếp, thấy cái lò nhỏ nấu cháo đang sôi trào cả ra ngoài, dập tắt ngọn lửa, lại không thấy nhũ mẫu đâu.
Có lẽ cháo này nhũ mẫu nấu cho mình…… Thích Ánh Trúc thân thể yếu đuối, đã nhiều ngày nàng không thể ăn cơm chỉ có thể ăn cháo.
Thích Ánh Trúc cảm động, nàng tiến lên, bưng cháo xuống một cách vụng về, đổ ra chén rồi bưng đi tìm nhũ mẫu. Viện cũng không quá lớn, nhũ mẫu không ở trong phòng ngủ, sương phòng lại có ánh đèn dầu hắt ra, tất nhiên là nhũ mẫu ở đó.
Cửa phòng khép hờ, Thích Ánh Trúc vốn muốn gõ cửa, lại nhất thời choáng váng, bước chân lảo đảo, trán nàng đυ.ng cửa đóng lại. Thích Ánh Trúc xấu hổ ngước mắt, thấy Thành nhũ mẫu hoảng loạn đem một trang giấy giấu ở phía sau, nâng lên đôi mắt đỏ bừng.
Bà gượng cười: “Nữ lang, sao ngươi lại qua đây? Mau bỏ xuống.”
Thích Ánh Trúc: “Nhũ mẫu, để ta xem người đang giấu cái gì.”
Nhũ mẫu đem cất tờ giấy dưới gối, tới đỡ Thích Ánh Trúc, bà giả bộ ngớ ngẩn để đánh lạc hướng, đỡ Thích Ánh Trúc ngồi xuống: “Là người nhà ta viết thư cho ta, đều là lời người nhà quê thô bỉ, sẽ làm bẩn mắt nữ lang……”
Thích Ánh Trúc nhẹ giọng lặp lại: “Nhũ mẫu, đưa ta xem thứ người đang giấu.”
Thành nhũ mẫu không lay chuyển được nàng, mang theo vài phần ngượng ngùng, đem giấy viết thư đưa cho Thích Ánh Trúc. Thành nhũ mẫu có trình độ văn hóa ngang tầm Thời Vũ, gia cảnh cũng tương tự.Thư viết cũng sai rất nhiều, câu văn khó hiểu, còn có mấy chữ không biết nên dùng họa tiết hoa nhỏ thay thế…… Mà cuối cùng dứt khoát dùng vòng tròn thay thế.
Thành nhũ mẫu lại chỉ vào mấy cái vòng tròn, vui vẻ nói: “Đây là bức thư của tiểu tôn tử nhà ta bắt đầu tập viết…… Ta nói nó phải đọc sách cho tốt, sau này mới có thể làm việc lớn, làm rạng danh tổ tiên, đừng như ta và ông nó.”
Đây là thư của con dâu Thành nhũ mẫu gửi tới. Thích Ánh Trúc nửa đoán nửa đọc một cách lưu loát. Con dâu và nhi tử của Thành nhũ mẫu ở Tuyên Bình làm người hầu, toàn bộ người một nhà đều ở Hầu phủ. Trong thư, phu thê hai người họ nói nhớ Thành nhũ mẫu, nói tình trạng trong nhà, giận dỗi hỏi nhũ mẫu khi nào mới có thể trở lại kinh thành để người một nhà đoàn tụ.
Con dâu bà phàn nàn thẳng ra trong thư: “Nếu không phải ma ốm kia liên lụy……”
Thành nhũ mẫu ở bên nhanh trí giải thích: “Người nhà quê th ô tục, nữ lang đừng nghe con dâu ta nói……”
Thích Ánh Trúc khẽ cười, nói: “Nhũ mẫu, yên tâm, không sao, ta sẽ không để trong lòng.”
Thành nhũ mẫu thấy thần sắc nàng còn tốt thì hơi yên tâm cười nói: “Nó thì biết cái gì! Căn bản không biết phúc khí của nữ lang! Chỉ cần Đường Nhị Lang trở về, lão bà tử ta có thể đi theo ngươi hưởng phúc……Còn không phải sẽ trở lại kinh thành sao?”
Thành nhũ mẫu có lòng tin: “Chờ ngày mai, lão bà tử ta lại đi làm phiền hiệu thuốc kia, bọn họ nhất định sẽ đưa thuốc!”
Thích Ánh Trúc gật đầu, cùng nhũ mẫu nói nói mấy câu, dặn dò bà ăn cháo rồi mới trở về phòng ngủ.
Nhũ mẫu muốn Thích Ánh Trúc ngủ sớm một chút, nàng lại ngồi bên bàn ngây ngốc nhìn giấy và bút mực. Thần sắc của nàng lãnh đạm, trong lòng lại càng lạnh lẽo hơn, cảm thấy mình được sinh ra nhưng mọi việc đều không theo ý mình.
Cả cuộc đời phải phó thác lên người “Đường Nhị Lang”, chỉ mong hắn không bỏ rơi mình.
Người kinh thành nhìn nàng chê cười, nàng phải một lần nữa leo lên phú quý, để bọn họ không thể coi khinh nàng.
Nhưng nàng chỉ muốn sống bình thường an ổn. Cuộc sống như vậy dường như chỉ có mình nàng nghĩ tới, còn những người khác lại không để nàng yên.
Thân thể nàng bệnh tật, nhũ mẫu còn có người nhà chờ mong, Thời Vũ cầm ngân châm trong tay…… Thích Ánh Trúc rơi lệ, nước mắt ào ra như lũ, lăn dài trên má nàng.
—
Trên đường đi tìm Thích Ánh Trúc, Thời Vũ vẫn luôn chần chừ.
Hắn đã cùng Thích Ánh Trúc trở mặt, không có cơ hội quay đầu nữa. Thời Vũ không thể giải thích việc hắn cầm ngân châm, cũng không cho chính mình cơ hội quay đầu. Hơn nữa Thời Vũ là biết con đường này có lợi cho mình.
Hắn vẫn nên gϊếŧ nàng.
Nhưng mấy ngày nay, hắn không hiểu vì sao mình không thể hạ quyết tâm gϊếŧ nàng? Là tình cảm khiến hắn đau khổ, hắn cũng đã chặt đứt. Nhưng vì sao hắn vẫn còn đau khổ?
——tàn nhẫn! Phải tàn nhẫn! Sát thủ phải tàn nhẫn! Chỉ có tàn nhẫn mới không bị thua, có lương tâm nhất định sẽ thua…… Đạo lý đó từ nhỏ hắn đã được học, đã ăn sâu vào linh hồn hắn. Nhưng vì sao hắn còn đau khổ!
Thời Vũ phát run, đứng trước cửa sổ trước phòng ngủ của Thích Ánh Trúc. Trong phòng im ắng, ngọn đèn dầu đã đắt, nghĩ là Thích Ánh Trúc đã ngủ.
Bốn phía yên tĩnh tràn ngập hương hoa, hắc y thiếu niên ngón tay run rẩy, duỗi tay đẩy cánh cửa sổ. Động tác này cũng làm hắn sợ hãi không dám nhìn——
Một tấm lụa dài, cột vào xà ngang. Thích Ánh Trúc dẫm lên trên bàn, treo người trên tấm lụa, tà váy đơn bạc màu xanh. Nàng nhắm hai mắt lại, tay chân rũ xuống, cảm giác ngộp thở chảy ra khắp người.
Như thế này là có thể giải quyết hết rồi.
Đột nhiên cảm giác nghẹn ngào vướng trên cổ biến mất. Một tiếng “Rầm” cực nhẹ lướt qua, vải lụa treo người trên xà nhà rớt xuống. Thời Vũ bước vào ôm lấy Thích Ánh Trúc, đem nàng ôm vào trong lồ ng ngực, đặt nàng nằm xuống đất.
Nàng một chút hơi thở cũng không có, khuôn mặt ảm đạm, lạnh băng cứng đờ như một thi thể.
Ngón tay Thời Vũ cứng đờ, gõ gõ vài cái vào cổ họng nàng, rồi lay người nàng. Hắn hoảng sợ nhìn nàng, cúi đầu độ khí cho nàng. Đôi môi mềm mại và lạnh băng của anh áp vào môi nàng, Thời Vũ cảm thấy trống rỗng, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.
Hắn vẫn luôn trống rỗng.
Thích Ánh Trúc ho khan rồi mở mắt, mơ hồ nhìn khuôn mặt chàng thiếu niên. Ánh mắt nàng dần dần ổn định lại nhìn Thời Vũ. Sắc mặt hắn tái nhợt vô cùng, giống như người treo cổ là hắn.
Thời Vũ bỗng nhiên cúi người, đem nàng ôm chặt vào trong ngực. Trên mi vươn nước mắt, ánh mắt bất lực trống rỗng. Giọng hắn khàn khàn, mang theo nghẹn ngào cùng tuyệt vọng: “Nàng thật đáng ghét!
“Ta từ bỏ, ta không động thủ nữa…… Nàng đừng như vậy! Đừng dọa ta sợ….Ta không nhận nhiệm vụ này nữa…… Ta nguyện ý trả lại tiền!”