🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thời Vũ cảm thấy bực bội, Thích Ánh Trúc do dự nàng không biết phải trả lời ra sao. Ánh mắt của Thời Vũ đã không còn nhìn chằm chằm vào Thích Tinh Thùy nữa, hắn im lặng cúi đầu.
Thích Ánh Trúc vô cùng bối rối, nàng nhớ tới thiếu niên cả người bê bết máu trước cửa phòng nàng vào đêm hôm đó, chính là Thời Vũ, Thời Vũ có thể là một tên giang hồ làm việc kiếm chút tiền ít ỏi, nhưng hắn lại là kẻ có khả năng gϊếŧ người, nếu nàng nói ra chắc chắn sẽ dọa tiểu đệ hoảng sợ khiến tiểu đệ tức giận.
Thời Vũ, kẻ đang bị coi là một tên giang hồ gϊếŧ người không ghê tay, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thích Tinh Thùy là kẻ nào và tại sao Thích Tinh Thùy lại nói hắn là “ hộ vệ ”. Thích Ánh Trúc nắm lấy cổ tay của Thời Vũ, nàng dùng sức kéo hắn về phía sau.
Thích Ánh Trúc hơi do dự, nàng nói với đệ đệ:” Hắn, hắn không phải là người do ta thuê…”.
Thích Tinh Thùy nhìn chằm chằm Thời Vũ rất lâu, hắn hoàn toàn không tin. Mặc dù, Thời Vũ là một thiếu niên rất đẹp và có đôi mắt linh hoạt nhất, nhưng hắn lại mặc một bộ võ phục rất bình dân đã vậy trên cánh tay của hắn còn có những vết thương. Thời Vũ trong mắt của Thích Tinh Thùy thật sự là rất lôi thôi,cẩu thả. Hắn như vậy còn không bằng những kẻ gác cửa trong Hầu phủ.
Một kẻ như vậy, trước mặt hai tỷ đệ họ mà nói là hộ vệ thật là có chút khoa trương.
Nhưng tỷ tỷ nói như vậy, không lẽ…
Thích Tinh Thùy nhìn Thời Vũ rất lâu, chợt Thích Tinh Thủy nhận ra. Hắn kéo Thích Ánh Trúc lại, kề vào tai nàng rồi nói nhỏ
:” Có phải hắn là người được Đường nhị ca phái tới để bảo vệ tỷ tỷ không? Đệ biết mà, Đường nhị ca tuy là chưa trở về nhưng huynh ấy chắc chắn rất nhớ tỷ tỷ”.
Thời Vũ nhìn về phía hai tỷ đệ bằng ánh mắt vô cùng tò mò.
Thích Ánh Trúc không biết phải nói gì lúc này, nàng đẩy nhẹ đệ đệ:” Đừng có nói bậy”.
Thích Tinh Thùy nghĩ chắc tỷ tỷ lại ngại ngùng, hắn liền cười khúc khích. Trong lòng Thích Tinh Thùy có một tâm sự, hắn không biết làm thế nào để tỷ tỷ có thể quay lại kinh thành khi mà gia đình hắn không muốn điều đó xảy ra. Cuối cùng, tỷ tỷ của hắn quanh năm ốm yếu bệnh tật mà luôn phải ở bên ngoài nên hắn thật sự rất lo lắng cho tỷ tỷ mình.
Nếu như Đường nhị ca đã có kế hoạch thì Thích Tinh Thùy cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thích Tinh Thùy rất vui vẻ nói:” Đệ hiểu, đệ hiểu mà, Đường nhị ca tháng sau hắn sẽ trở về, tỷ tỷ người hãy gắng đợi hắn”.
Thích Ánh Trúc lại không vui:” Đệ không hiểu gì hết, đệ có thể im lặng một chút được không?”.
—– Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ nàng sẽ gả cho Đường Nhị Lang, tại sao nàng lại phải trở về kinh thành?
——-Nàng không thể không trở lại kinh thành sao?
——-Nàng không thể ngưng bị làm phiền sao?
Thích Tinh Thùy cảm thấy ngạc nhiên, hắn không hiểu ý của tỷ tỷ mình. Thích Ánh Trúc nghiêng đầu, giữa hàng lông mày và đôi mắt của nàng đều là vẻ lạnh lùng khó chịu. Sau khi nàng nói ra những lời đó nàng cảm thấy rất hối hận. Nàng lâu lắm rồi mới gặp đệ đệ, nàng không nên tức giận với đệ đệ mới đúng. Thời Vũ không hiểu hai tỷ đệ Thích Ánh trúc đang thầm thì to nhỏ cái gì. Thời Vũ đột nhiên giơ tay xoa nhẹ tóc mai của Thích Ánh Trúc.
Hai tỷ đệ Thích Ánh Trúc, Thích Tinh Thùy đều bị hành động đột ngột của Thời Vũ làm cho hoảng sợ.
Thời Vũ lấy chiếc trâm bằng gỗ trên đầu của Thích Ánh Trúc xuống, hắn nói với Thích Tinh Thùy:” Ta không phải là hộ vệ của nàng ấy, ta đã đưa cho Thất tiểu thư cây trâm. Ngươi nghĩ một người hộ vệ sẽ đưa cây trâm cho người hắn bảo vệ sao?”.
Khuôn mặt của Thích Ánh Trúc đỏ bừng:”…”.
Thích Tinh Thùy cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cây trâm bằng gỗ mà Thời Vũ đang cầm trong tay.
Phó Tiểu Ngọc nhìn hoàn cảnh lúc này, nàng im lặng cười trộm.
Thời Vũ dựa vào chính năng lực của hắn thật sự rất vất vả mới có thể lôi kéo lại sự chú ý, khiến Thích Ánh Trúc trở thành chủ đề. Thích Tinh Thùy ngây người nhìn chằm chằm vào Thích Ánh Trúc giống như không thể nào tin nổi, rồi nói:” Tỷ tỷ, tỷ lấy cây trâm của hắn thật sao? “.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra, tại sao tỷ tỷ lại coi trọng một tên ăn mặc rách rưới như thế.
Thời Vũ không hiểu ý nghĩa của việc đưa cây trâm bằng gỗ đó nhưng Thích Tinh Thùy thì khác. Mặc dù, Thích Tinh Thùy có phá phách, cứng đầu đến đâu thì vẫn là một kẻ đọc sách từ nhỏ đến lớn làm sao lại không biết ý nghĩa của việc đưa cây trâm bằng gỗ đó chứ?
Thích Tinh Thùy lại nhìn Thời Vũ, lần này Thích Tinh Thùy xem xét Thời Vũ bằng ánh mắt “ tỷ phu “..
Thích Ánh Trúc khó chịu:” Thời Vũ”.
Thời Vũ cảm thấy khó hiểu, ánh mắt hắn nhìn nàng.
Thời Vũ nói nhỏ nhẹ:” Nàng giận rồi sao?”.
Thời Vũ im lặng một chút càng lúc càng thấy khó hiểu:” Ta lại gây ra rắc rối rồi sao?”.
Thích Ánh Trúc im lặng quay mặt đi. Thời Vũ làm theo bản năng của hắn đuổi theo nàng, nhìn khuôn mặt của nàng đỏ bừng, lông mi lấp lánh. Thời Vũ không dám nói chuyện với nàng, trong lòng hắn có một sự bực bội không thể diễn tả được. Một đêm đó, kể từ lúc Thời Vũ gặp Thích Tinh Thùy, hắn biết hắn không ở chung thế giới với hai tỷ đệ Thích Ánh Trúc.
Trong lòng Thời Vũ tràn đầy bất mãn cùng tự ti còn Thích Ánh Trúc lúc này đang vô cùng tức giận nàng không biết nên làm gì vào lúc này. Khi mà Thời Vũ đi theo nàng, trong lòng nàng cũng dần vui từng chút một.
Hắn rất vui vì cuối cùng, Thích Ánh Trúc đã chịu để ý đến hắn.
Thời Vũ đưa Thích Ánh Trúc rời đi, đúng ra nàng ấy nên chơi cùng với hắn và chỉ một mình hắn mà thôi.
Thời Vũ chắp tay ra sau lưng, cười vui vẻ:” Ta rất thích bộ dáng lúc này của nàng“.
Thích Ánh Trúc vẫn không thèm để ý đến hắn.
Thời Vũ rất vui, hắn nhỏ nhẹ nói:” Ta thật sự rất thích “.
Mặt Thích Ánh Trúc đỏ bừng, nàng quyết định không để ý đến hắn nữa.
Sau khi Thời Vũ cùng Thích Ánh Trúc bỏ đi, Thích Tinh Thùy cùng Phó Tiểu Ngọc nhìn nhau.
Thích Tinh Thùy nở một nụ cười đầy gian xảo với Phó Tiểu Ngọc khiến nàng cảm thấy rùng mình, nàng liền xoay người đuổi theo Thời Vũ cùng Thích Ánh Trúc:” Hai người từ từ thôi, hai người các ngươi không cần cãi nhau đâu. Ở chỗ này ta có một quán bán đèn l*иg, ta sẽ sai người làm đèn l*иg cho các ngươi được không?”.
Phó Tiểu Ngọc bỏ nhà ra đi, nàng ta luôn chăm chỉ làm ăn nuôi sống bản thân. Đêm nay, nhà Viên Ngoại làm hội đèn l*иg nhân dịp gả con gái. Đèn l*иg được làm và bày bán khắp các con đường trên thị trấn. Những con hẻm nằm ngay cạnh dòng sông, dòng sông đó uốn khúc chảy dưới núi Lạc Dương, như là một vật kết nối với bên ngoài, trên mặt sông lúc này tràn ngập các loại đèn hoa sen nổi dập dềnh trên mặt nước.
Tiệm của Phó Tiểu Ngọc có thể nói là nơi buôn bán nổi bật nhất ở nơi này, chắc chắn là có bí kíp riêng của nàng ấy.
Vài thiếu niên đang chen chúc trước quầy hàng bé nhỏ do Phó Tiểu Ngọc dựng lên, nàng ấy còn mời cả một người già chuyên viết chữ, trông coi tiệm. Phó Tiểu Ngọc cười vui vẻ, nàng ấy đưa cho bọn hắn mỗi người một tờ giấy nhỏ, lại nói thêm về những túi thơm tinh xảo cho bọn hắn nghe.
Phó Tiểu Ngọc:” Đây, là như vậy. Ta bán đèn l*иg Khổng Minh, mỗi người các ngươi viết tên các ngươi ra đây, ở đây ta có Sư phó, hắn có thể đem tên của các ngươi viết ra đẹp như tranh vẽ vậy. Sau đó, các ngươi viết tên các ngươi lên tờ giấy nhỏ đó rồi bỏ vào túi thơm, đem túi thơm buộc lên đèn Khổng Minh. Đèn bay lên trời, chúng ta ở trong lòng cầu nguyện những điều mà các ngươi ước muốn, đèn sẽ mang những điều ước bay lên trời”.
Thích Tinh Thùy cười chế nhạo:” Ngươi lại có thể suy nghĩ ra những điều không thiết thực vậy sao, ngươi đúng là vất vả nhỉ?”.
Phó Tiểu Ngọc không thèm để ý đến tên công tử ăn chơi trác táng nào đó, Phó Tiểu Ngọc đứng gần bên cạnh Thích Ánh Trúc nịnh nọt:” Tiểu thư, người hiểu cái này có ý nghĩa gì không?”.
Thích Ánh Trúc nhẹ nhàng nói:” Cái này quả thật rất thú vị “.
Phó Tiểu Ngọc đưa Thích Ánh Trúc đến chỗ viết chữ sau khi nàng viết xong lại đưa cho vị Sư phó. Nhìn vị Sư phó làm thế nào để tên của bọn họ đẹp tựa tranh vẽ. Thời Vũ cùng Thích Tinh Thùy ngồi ở phía sau, trong tay mỗi người đều có một tờ giấy cùng với một cây bút, Thời Vũ cầm bút nhìn xung quanh sau đó hắn làm như vô tình mà liếc nhìn mấy lần vào mảnh giấy do Thích Ánh Trúc để lại trên bàn.
Thích Tinh Thùy:”Ca ca này, ngươi có biết viết chữ không?”.
Thời Vũ ngẩng đầu lên, hắn liếc nhìn Thích Tinh Thùy một cái rồi thờ ơ quay người đi, hắn cúi người xuống viết hai chữ trên tờ giấy. Thời Vũ viết xong, trong lòng hắn có chút nhẹ nhõm:” Ta viết xong rồi “.
Thời Vũ ném tờ giấy cho sư phó, hắn đi qua cầm tờ giấy có tên của Thích Ánh Trúc ở trên đó.
Thích Tinh Thùy vội vàng viết tên sau đó chạy lại chỗ sư phó rồi đọc tên của người “ Tỷ phu”.
Thích Tinh Thùy không biết phải làm sao với Thời Vũ nhưng mà tỷ tỷ thì lại quá ngại ngùng cho nên hắn không dám hỏi thêm điều gì. Thích Tinh Thùy dựa vào những gì mà hắn nghĩ về “tỷ phu” để đánh giá Thời Vũ. Nhìn thấy tên của Thời Vũ trên tờ giấy mà sư phó đang cầm, Thích Tinh Thùy ngẫm nghĩ.
Hắn hạ giọng rồi nói:’’ Hắn đang vẽ tranh đâu phải là viết chữ”.
Thích Tinh Thùy rũ mắt nhìn xuống:” Nét chữ của hắn rất đẹp, cho thấy hắn là một người tính tình tiêu sái, chắc là một người rất tốt”.
—– Nhưng mà Đường nhị ca so với hắn càng tốt hơn.
Thời Vũ quay đầu lại nhìn hai vị nữ lang, Thích Ánh Trúc đang ôm một cái đèn l*иg do Phó Tiểu Ngọc đưa cho, Thời Vũ cảm thấy nhẹ nhõm, hắn dựa nhẹ vào bàn, cầm một tờ giấy do Thích Ánh Trúc viết, hắn chọn tờ giấy có tên của nàng. Thời Vũ xưa nay làm điều xấu nhưng hắn chưa bao giờ lo lắng, hồi hộp như lúc này, hắn cứ đảo mắt nhìn xung quanh.
Mục đích của hắn cũng chỉ là biết tên của thất tiểu thư thôi.
Thời Vũ cầm tờ giấy lên, hắn đọc dòng chữ trên tờ giấy rồi lại nhìn về phía của Thích Ánh Trúc cùng Phó Tiểu Ngọc. Vừa lúc đó lại bắt gặp Thích Ánh Trúc cùng Phó Tiểu Ngọc đang nhìn về phía hắn.
Phó Tiểu Ngọc nhìn hành động của Thời Vũ, tức giận mà không dám nói gì:” Ngươi, ngươi đang làm gì vậy?”.
Thích Ánh Trúc nhíu mày, khó hiểu nhìn về tờ giấy trong tay của Thời Vũ.
Thời Vũ nhìn thấy ánh mắt của Thích Ánh Trúc ngay lập tức chắp tay ra sau lưng, tự tin nói:” Ta đang mài móng tay “.
Phó Tiểu Ngọc: … Ngươi dùng tờ giấy để mài móng tay!
Phó Tiểu Ngọc không dám nói hắn chỉ có thể chạy đến chỗ hắn, nhìn tờ giấy có tên của Thích Ánh Trúc bị Thời Vũ vò rách nát hơn nữa tên của Thích Ánh Trúc cũng không đọc được nữa. Thích Ánh Trúc đi tới, Thời Vũ cảm thấy chột dạ, hắn không dám nhìn mặt nàng. Thích Ánh Trúc đi đến trước mặt của Phó Tiểu Ngọc, nàng nhẹ nhàng nói:” Không sao, để ta viết lại một lần nữa là được thôi “.
Hắn giấu các nàng để tờ giấy ở sau lưng, không để ý đến hai nàng nữa, hắn bèn mở tờ giấy đã bị mình nắm đến rách nát ra xem. L*иg ngực của hắn đập bịch bịch từng tiếng, cuối cùng hắn cũng biết tên gọi của Thất tiểu thư rồi. Tờ giấy bị Thời Vũ nắm chặt trong lòng bàn tay trở nên nhăn nhúm, khó nhìn, tờ giấy im lặng nằm trong tay hắn còn hắn thì cố gắng mở to hai mắt để nhìn.
Hắn ở trong lòng lẩm bẩm:” Thích Ương Ương..”.
Thời Vũ thở dài nhẹ nhõm, cuối cùng thì hắn đã biết tên nàng rồi.
Nàng ấy gọi là “ Thích Ương Ương”.
Tuy là nghe rất kỳ quái nhưng mà rất đáng yêu.
Thời Vũ ở trong lòng cứ lặp đi lặp lại:” Ương Ương”, Thích Ánh Trúc viết lại tên nàng lên tờ giấy thì bên cạnh đã có một thiếu niên đứng áp sát vào nàng. Nàng sững người, nhỏ giọng nói:” Đừng làm loạn “.
Thời Vũ nhẹ nhàng kéo trộm tay nàng cả hai tay đều ướt đẫm mồ hôi. Thích Ánh Trúc sợ đệ đệ sẽ nhìn thấy. Bàn tay nàng cứng ngắc đến nỗi ngón tay tê rần, tay Thời Vũ khẽ vuốt lòng bàn tay nàng. Hắn nghiêng người, trong bóng tối đôi mắt đẹp của hắn khẽ chạm vào mũi nàng.
Hơi thở của hắn phảng phất trên mặt nàng:” Hóa ra tên của ngươi không phải là thất tiểu thư, không phải là thất tiểu thư đúng không?”.
Thích Ánh Trúc giật mình ngay lập tức nàng biết vừa rồi Thời Vũ đã làm gì. Mặc kệ đệ đệ, nàng cảm thấy rất vui, nàng nhỏ giọng hỏi hắn:” Ngươi biết tên ta rồi sao?”.
Thời Vũ nhìn nàng cười cười:” Nàng chịu nói chuyện với ta, tức là nàng không tức giận nữa rồi đúng không?”.
Thích Ánh Trúc cúi đầu:” Thời Vũ, vốn dĩ ta không có tức giận “.
Thời Vũ:” Nàng đừng cúi đầu, nàng nhìn ta đi “.
Nụ cười của Thời Vũ sáng bừng trong mắt hắn như có sương mù vậy. Thích Ánh Trúc nhìn đến ngây ngốc, lòng nàng vì nụ cười của hắn mà trở nên tê dại. Nàng cố gắng bình tĩnh, Phó Tiểu Ngọc ở phía sau hai người hét lên:” Đèn bay lên, đèn bay lên rồi! Các ngươi mau lại đây nhìn đi “.
Thời Vũ nắm lấy tay của Thích Ánh Trúc đang ngượng ngùng, kéo nàng vào đám đông.
Những chiếc đèn Khổng Minh từ tay mấy người thiếu niên bay lên, những chiếc đèn đó đan xen, tỏa sáng lung linh mang theo những kì vọng của từng người trong họ, bay lên bầu trời trên cao kia. Đêm dài vô tận, ánh sao trải dài vô biên, chỉ có ánh sáng đèn dầu từ trong mấy cái đèn chiếu ra làm cho nửa bầu trơi trở nên tươi đẹp vô cùng.
Lần đầu tiên trong đời, Thích Ánh Trúc cùng người khác ở bên ngoài thắp sáng những ngọn đèn l*иg Khổng Minh. Trong lòng nàng có chút lưu luyến, cho dù cuối cùng nàng phải tạm thời chia cách với đệ đệ. Trên đường trở về núi với Thời Vũ, nàng đã tận hưởng niềm hạnh phúc đơn giản đó.
Thời Vũ đi bên cạnh nàng nhưng mà hắn không biết nàng đang nghĩ gì mà vui vẻ đến nỗi không để ý đến hắn. Ban đêm, đường trên núi thì yên tĩnh cây cỏ xào xạc do bị gió thổi qua, Thích Ánh Trúc lại đi xung quanh không có một chút sợ hãi nào.
Thời Vũ đột nhiên đứng ở trên một cái cây cao hỏi nàng:” Nàng đã ước nguyện điều gì vậy?”.
Thích Ánh Trúc không trả lời hắn, nàng nói:” Thế ngươi thì sao?”.
Thời Vũ đột ngột đứng dậy, hắn nhàm chán mà dẫm lên một cành cây to trên đường. Dưới ánh trăng sáng tỏ, bóng dáng của hắn cao dài lúc ẩn lúc hiện dưới những bóng cây lớn, động tác vừa rồi của Thời Vũ thật nguy hiểm khiến Thích Ánh Trúc đang ngẩng đầu lên nhìn hắn cũng sợ hãi đến độ toát cả mồ hôi.
Thời Vũ rất thản nhiên trả lời nàng:” Ta chỉ ước mỗi ngày đều được nhìn thấy Ương Ương “.
Thích Ánh Trúc cảm thấy rất cô đơn nàng giả vờ “ Ồ” lên rồi nói:” Ương Ương “.
Nàng hỏi hắn:” Ngươi, ngươi thích người tên Ương Ương sao “.
Sau khi nàng hỏi câu đó, mặt nàng bỗng chốc đỏ bừng, cắn lưỡi, nàng chỉ hận sao nàng lại lắm mồm đến vậy.
Thời Vũ suy nghĩ một lát, đôi mắt long lanh của hắn sáng lên, hắn cúi xuống nhìn nàng cười cười:” Có lẽ là thích đi..”
Hắn vội hỏi nàng:” Còn nàng thì sao?”.
— Không biết điều ước nguyện của nàng ấy có liên quan gì đến hắn không?
Thích Ánh Trúc quay mặt đi, nhỏ giọng trả lời hắn: “ Điều ước nguyện của ta là không cần đôi cánh sặc sỡ ta chỉ cần giấc mơ xuân dài bất tận “.
Thời Vũ:” …”.
— ý của nàng ấy là sao?
Trên cả nửa quãng đường còn lại tâm trạng của Thích Ánh Trúc đều rất chán nản, nàng không nói chuyện với hắn. Thời Vũ cảm thấy rất phấn khích nhưng hắn không biết tại sao hắn lại phấn khích đến vậy, hắn không hiểu nàng đang nghĩ gì vì vậy hắn không chủ động bắt chuyện với nàng. Thời Vũ đưa nàng về nhà, hắn nói:” mama của nàng sẽ tự thức dậy vào sáng mai, vì vậy nàng đừng lo lắng gì hết “.
Thích Ánh Trúc gật đầu sau đó nàng ra hiệu cho Thời Vũ cúi người xuống. Nàng trả hết tất cả những thứ hắn đã đưa cho nàng đêm nay, xong việc nàng xoay người bước vào nhà. Đương nhiên, nàng không thể giữ bất kì đồ nào hắn đưa cho nàng nếu để mama biết chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Hạnh phúc ngắn ngủi cuối cùng chỉ có thể lưu lại trong ký ức.
Thời Vũ nói phía sau nàng:” Ương Ương,ngày mai ta lại đến đây với nàng “.
Thích Ánh Trúc đang chuẩn bị bước vào sân, nàng loạng choạng suýt thì ngã do vấp phải váy. Nàng vừa ngạc nhiên vừa có chút vui sướиɠ sau đó lại sững sờ rồi buồn bã:” Ương Ương… là ta sao?”.
Tại sao nàng lại là “ Ương Ương “?
Câu nói “ Có lẽ là thích đi “ của Thời Vũ vẫn còn đang văng vẳng bên tai nàng, trái tim của Thích Ánh Trúc đập mạnh:” Thời Vũ “.
Nhưng khi nàng mới chuẩn bị nói đã thấy khuôn mặt của Thời Vũ đỏ lên.
Ở trong mắt Thời Vũ, những thứ mà Thích Ánh Trúc đưa cho hắn đều có nghĩa là trao đổi tín vật.
Mặc dù hắn cảm thấy rất phiền phức nhưng theo kinh nghiệm quan sát được của hắn thì khi một đôi nam nữ trao nhau những tín vật đính ước thì bước tiếp theo chính là “ ngủ “.
Cuối cùng thì hắn cùng với nàng đã đến được bước này rồi.
Thời Vũ cảm thấy ngượng ngùng, hắn ôm đầy đồ trong lòng, quay đầu chạy một mạch.