Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đêm Xuân Khó Qua

Chương 1: Ngồi xe của tôi đi

Chương Tiếp »
Đầu hè tháng sáu, cơn mưa chiều ập đến dữ dội, kéo theo đó là mây đen trên đỉnh đầu. Gió mạnh cuốn những hạt mưa rơi xuống, mùi ẩm ướt trong bùn đất bốc lên.

Tô Vãn Thanh đi từ bên ngoài về, trên tay còn cầm theo một tập hồ sơ. Cô vừa bước ra khỏi thang máy đã lập tức nhìn thấy cửa nhà mở toang, cô đi vào thay giày. Dương Nguyên Nguyên đang buộc đống sách, nghe thấy tiếng động thì ngước mắt lên nhìn cô: "Nhanh thế mà đã in sơ yếu lý lịch xong rồi à?"

"Trước cổng chung cư có một tiệm photo mà." Tô Vãn Thanh đặt tập hồ sơ lên bàn ăn, xắn tay áo sơ mi lên định đi giúp một tay.

Dương Nguyên Nguyên ngăn cô lại: "Thôi đừng, tớ tự làm là được rồi. Chẳng phải lát nữa cậu còn phải ra ngoài phỏng vấn sao, không trang điểm à?"

"Vẫn kịp mà." Tô Vãn Thanh vẫn cúi người, giúp cô ấy buộc sợi dây thừng chặt lại. Hai người hợp sức buộc hai chồng sách cũ, vừa định đứng lên thì một xấp bài thi rơi từ khe hở ra.

Tô Vãn Thanh nhặt lên, mi mắt hơi cụp xuống. Cô liếc nhìn Dương Nguyên Nguyên: "Muốn bán hết tất cả những thứ này thật à?"

Dương Nguyên Nguyên nhận lấy bài thi, có chút ủ rũ: "Bán."

Cô ấy là bạn cùng phòng ký túc thời đại học của Tô Vãn Thanh, hai người đều là chuyên ngành truyền thông báo chí. Sau khi tốt nghiệp, Tô Vãn Thanh vào bộ phận thương hiệu của một công ty mỹ phẩm, dưới ảnh hưởng của bố, Dương Nguyên Thanh lựa chọn thi lên thạc sĩ, đỗ chuyên ngành máy tính. Năm thứ nhất học thạc sĩ cô ấy đã lập tức phát hiện mình vốn chẳng có hứng thú gì rồi. Ba năm sau tốt nghiệp, gánh vác áp lực gia đình "gặm" sách cũ, dựa vào chuyên ngành chính quy tìm một vị trí ở một công ty truyền thông mới ngay gần đây. Cho nên cô ấy dứt khoát dọn đến thuê chung với Tô Vãn Thanh.

Nửa năm qua, Dương Nguyên Nguyên luôn nhắc tới chuyện lúc trước mình không nên thi thạc sĩ. Nếu như tốt nghiệp chính quy như Tô Vãn Thanh xong rồi đi làm ngay thì bây giờ cũng không đến mức tranh giành công việc với một đám thực tập sinh chỉ có bằng cử nhân.

"Uầy, đừng nói tớ nữa." Dương Nguyên Nguyên nhìn Tô Vãn Thanh đang kiểm tra sơ yếu lý lịch: "Thụy Tư trả cậu bao nhiêu tiền lương, có thể cho cậu chuyển công tác từ công ty A sang công ty B sao?"

Tô Vãn Thanh cười khẽ, đi vào phòng ngủ: "Nói cứ như tớ được săn đón lắm ấy. Người ta có cần tớ hay không còn chưa chắc nữa này."

"Không phải cậu nói người giới thiệu cậu đi phỏng vấn là người của Thụy Tư hay sao?"

"Cũng không tính là giới thiệu đâu." Tô Vãn Thanh đi tới trước bàn trang điểm trong phòng ngủ, lấy túi trang điểm ra: "Chuyện là một nhân viên bộ phận khách hàng của Thụy Tư quen biết trong hoạt động khai trương. Mấy ngày hôm trước cô ấy thấy tớ đăng tin nghỉ việc trên vòng bạn bè, nên nhắc tớ bộ phận bọn họ đang tuyển người, đề nghị tớ đi thử xem."

Dương Nguyên Nguyên như có điều suy nghĩ, gật đầu: "Thử cũng được, Thụy Tư là công ty lớn mà. Mặc dù là bên B, nhưng tiền lương chắc chắn cao hơn so với lúc trước, lãnh đạo chắc chắn cũng tốt hơn một chút…"

Cô ấy nói một lúc, như ý thức được điều gì đó đành im lại.

Tô Vãn Thanh nghe thấy tiếng ngoài phòng khách im bặt, nhìn mình trong gương, cũng không nói tiếp nữa.

Hai mươi phút trôi qua, cô hoàn thành một lớp trang điểm nhẹ nhàng, đơn giản. Màu mắt hạnh nhân phối với son môi màu đỏ nâu nhạt, tóc được cố định sau đầu bằng kẹp cá mập. Áo sơ mi trắng, váy đen ôm body dài đến đầu gối, phóng khoáng, khéo léo, không quá lố lăng nhưng cũng không thiếu sự trang nghiêm.

Trước khi đi, Tô Vãn Thanh vừa định để lại một chuỗi chìa khóa cho Dương Nguyên Nguyên, lại thấy cô ấy cũng cầm túi xách, chuẩn bị ra ngoài.

"Không phải ngày mai cậu mới đi báo danh sao?"

Dương Nguyên Nguyên thở dài: "Công ty chuyển nhà làm mất một bưu kiện của tớ, đều là đồ cần dùng, sẵn hôm nay rảnh rỗi nên tớ đi mua được chưa."

"Vậy cũng được." Tô Vãn Thanh cầm lấy chìa khóa xe trên tủ giày: "Tớ đưa cậu đi."

Dương Nguyên Nguyên tùy ý liếc mắt, nhìn thấy logo Mercedes Benz thì bất mãn chép miệng: "Còn lái chiếc xe rách nát kia à?"

Tô Vãn Thanh có hơi buồn cười liếc cô ấy một cái: "Mercedes Benz cũng được coi là xe rách à?"

Dương Nguyên Nguyên cũng thay giày xong, đóng cửa lại, giọng nói có vài phần ai oán: "Cậu biết rõ tớ đang nói gì mà."

Đúng là Tô Vãn Thanh nghe ra rồi. Cô đi tới cửa thang máy, ấn nút xuống rồi đứng ở một bên, thờ ơ nhướng mày nói: "Cũng có phải dùng tiền của tớ mua xe đâu. Người ta tặng mà, miễn có lái là được rồi."

"Cũng chỉ có bố cậu thôi, mua Porsche Cayenne cho con gái nuôi. Rồi để con gái ruột lái chiếc xe xe cũ mà con gái nuôi lái chán..." Dương Nguyên Nguyên nói xong, có lẽ bản thân cũng cảm thấy quá đáng, cô ấy "chậc" một tiếng: "Nói ra thì ai tin chứ?"

Tô Vãn Thanh cầm chìa khóa xe, vừa định nói chuyện thì cửa thang máy đột nhiên "Đinh" một tiếng mở ra. Hai người đi vào, đề tài dừng lại.

Tân Thành tọa lạc bên bờ biển, có khí hậu á nhiệt đới điển hình. Đầu hè, mưa đến nhanh mà đi cũng vội. Lúc xe Tô Vãn Thanh lên đường thì mưa đã tạnh, sắc trời sáng hơn một chút. Cây lựu ven đường có vẻ xanh mướt hơn không ít.

Trung tâm thương mại Dương Nguyên Nguyên muốn đến ở vòng xuyến số hai. Sau khi tấp vào ven đường, cô ấy dừng ở ngoài cửa phụ lái không đi, cười khanh khách cổ vũ nói: "Cố gắng phỏng vấn nhé."

Môi Tô Vãn Thanh cong lên: "Cậu giống mẹ già tiễn con đi thi ghê."

Dương Nguyên Nguyên không để ý đến cô, quan sát từ trên xuống dưới hai giây: "Style hôm nay của cậu có sơ sài quá không vậy?"

Tô Vãn Thanh vô thức chỉnh gương chiếu hậu, nhìn hai lần. Lông mi trên đôi mắt nhấp nháy hiện rõ, cô xoay đầu từ bên này sang bên kia, dùng giọng do dự nói: “Không đẹp à?”

"Đẹp thì có đẹp, nhưng không có khí chất của nữ chính." Dương Nguyên Nguyên nói xong giơ tay lên, gỡ đôi bông tai trân châu trên tai mình xuống: "Cho cậu thêm chút khí chất này."

Ngay từ đầu Tô Vãn Thanh đã không dám nhận, cô vẫn nhớ rõ đôi bông tai này là di vật mẹ Dương Nguyên Nguyên để lại. Hồi năm hai đại học có bài kiểm tra thể chất chạy tám trăm mét, bông tai của Dương Nguyên Nguyên bị mất, kéo cô vừa khóc vừa tìm ở sân thể dục, tìm hơn bốn tiếng đồng hồ mới thấy.

Nhưng Dương Nguyên Nguyên hết sức chân thành nói: "Cho cậu mượn đeo nửa ngày đó. Đậu thì mời tớ ăn đồ Nhật, bình quân đầu người là một ngàn."

Tô Vãn Thanh cười nhận lấy: "Được."

Xe lại chạy hơn mười phút nữa mới đến dưới lầu công ty Thụy Tư. Tô Vãn Thanh vốn định vào bãi đỗ xe, xa xa thấy bảo vệ khoát tay với cô, nói chỗ đậu xe đầy rồi, cô quay xe lại.

Loanh quanh vài phút, cuối cùng Tô Vãn Thanh cũng tìm được một chỗ đậu xe cách đó mấy trăm mét. Tô Vãn Thanh tắt máy xe, cầm túi xách và văn kiện lên, vừa muốn mở cửa xe, một tia chớp xẹt qua trước mắt. Bầu trời tựa như bị xé rách, hiện ra một khe nứt, giọt mưa to như hạt đậu không hề báo trước rơi xuống.

Không còn cách nào khác, Tô Vãn Thanh chỉ có thể chạy một mạch vào tòa nhà văn phòng.

Sau khi đăng ký ở lầu một, bảo vệ quẹt thẻ cho cô đi vào thang máy. Tô Vãn Thanh sửa sang lại mái tóc có hơi rối trước cửa kính, sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn cô bước ra, dưới sự chỉ dẫn của quầy lễ tân bước vào phòng họp.

Vòng phỏng vấn thứ nhất là do bộ phận nhân sự tổ chức, thông tin bằng cấp và lý lịch công tác cơ bản đã được liệt kê trên sơ yếu lý lịch, đối phương cũng coi như hài lòng với cô. Cuộc phỏng vấn chỉ kéo dài có mấy phút, người HR tên Châu Lê kia đã lập tức đứng dậy rời đi. Cô ấy rót cho Tô Vãn Thanh một ly nước, cười nói: "Cô Tô chờ một lát nhé, giám đốc Phương của bộ phận khách hàng đang họp, chắc khoảng mười lăm phút nữa mới kết thúc."

Tô Vãn Thanh ứng tuyển vào vị trí SAE (chuyên gia bán hàng cấp cao), cô gật đầu, mỉm cười đáp: "Được, cô cứ làm việc đi."

Đợi phỏng vấn là chuyện bình thường, Tô Vãn Thanh cũng không để trong lòng. Một mình cô ngồi trong phòng họp, tùy ý lướt xem lịch sử phát triển công ty trên trang web chính thức của Thụy Tư. Cứ như vậy bất giác qua hồi lâu, chờ đến khi cô ý thức được thì lúc đó đã đợi gần một tiếng rồi.

Tô Vãn Thanh đứng lên, vừa định hoạt động một chút, cửa phòng họp mở ra.

Một người phụ nữ mặc váy liền áo màu tím xám đứng ở cửa, nhướng mày hỏi cô: "Tô Vãn Thanh à?"

Tô Vãn Thanh lập tức đứng thẳng người: "Chào chị ạ."

Người phụ nữ bình tĩnh nhìn cô vài giây, giọng điệu thản nhiên nói: "À, hôm nay sếp đột nhiên tổ chức hội nghị giữa năm, tất cả mọi người của bộ phận đều phải tham dự. Để cô đợi lâu như vậy rồi nhỉ, thôi ngồi trước đi."

Tô Vãn Thanh đáp lại một tiếng, rồi ngồi xuống.

Sau đó, giám đốc ngồi xuống, thuận tay lật sơ yếu lý lịch cô đặt trên bàn hai cái, lẩm bẩm nói: "Ngành truyền thông báo chí của Tân Đại à, vậy tôi cũng xem như là đàn chị của cô đấy…"

Tô Vãn Thanh còn chưa kịp nói chuyện, dường như là đối phương chợt nhìn thấy cái gì đó, cứng đờ trong giây lát. Sau đó cô ta ngước lên: "Lúc trước cô từng làm việc ở bộ phận thương hiệu của Hiên Mỹ à?"

Tô Vãn Thanh không biết có ý gì, gật đầu nói: "Sau khi tốt nghiệp tôi được tuyển dụng thông qua trường học. Làm việc ba năm, từng tham dự…"

Cô cho rằng đây là quy trình bình thường, vừa định giới thiệu, đối phương lập tức không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Jeff Triệu Kiệt Thịnh là cấp trên cũ của cô à?"

Tô Vãn Thanh có hơi bất ngờ: "Đúng vậy."

Đối phương nhìn chằm chằm cô vài giây, bỗng dưng nở nụ cười. Nụ cười kia ẩn giấu dưới hàng lông mi dài dày, có hơi khinh thường.

"Hoá ra cô chính là Tô Vãn Thanh à." Cô ta khép sơ yếu lý lịch lại, hất cằm: "Lão Triệu là bạn đại học của tôi, chuyện của hai người gần đây xem như nổi tiếng trong giới, tôi cũng nghe nói một ít."

"Vậy ạ? Trùng hợp thật."

"Đúng là trùng hợp." Người phụ nữ nhếch miệng, mỉm cười đầy thâm sâu: "Có điều tôi cũng chỉ là nghe đại khái, chi tiết nhỏ gì đó, nếu cô Tô không ngại, thì cô có thể giải thích cụ thể."

Lời này nói ra không nhẹ không nặng, nhưng đầy ý mỉa mai.

Tô Vãn Thanh không phải không nghe ra, cô chậm rãi thả lỏng tay ra, im lặng vài giây. Ánh mắt nhìn thẳng vào mặt đối phương: "Trong lời mời phỏng vấn của quý công ty dường như cũng không có yêu cầu nói toàn bộ chuyện riêng tư."

"Xùy…" Cô ta kéo dài giọng điệu, thái độ khinh thường: "Đây cũng không hoàn toàn tính là việc riêng nhỉ? Dù sao làm SAE cũng phải thường xuyên đi công tác mà. Tôi cũng không muốn tuyển ngày đầu rồi ngày sau phải bận tâm thói quen trong công việc của cô. Ngay cả đồng nghiệp nam yêu cầu cô đến phòng anh ta lấy văn kiện cũng muốn tố cáo đối phương quấy rối tìиɧ ɖu͙© nơi công sở."

Vừa dứt lời, Tô Vãn Thanh lập tức biết đối phương không để cho cô trúng tuyển.

Điều chỉnh cảm xúc xong, Tô Vãn Thanh buông lỏng trạng thái đề phòng. Cô nhướng mày, cười nhẹ, bình tĩnh nói: "Chị là bạn của Triệu Kiệt Thịnh thì tin lời nói của anh ta cũng là điều có thể hiểu được. Nhưng trước mắt đang là trạng thái làm việc, chị thân là người phỏng vấn mà lại thiên vị như vậy, tự cho là đúng, tôi nghĩ cuộc phỏng vấn này không cần thiết phải tiếp tục nữa đâu."

Cô nói xong lập tức cầm lấy sơ yếu lý lịch trên bàn đứng dậy. Đối phương không ngờ rằng cô chẳng những không thay đổi sắc mặt mà còn có thể đáp trả lại một cách khinh thường như thế nên chợt không phản ứng kịp.

Tô Vãn Thanh xách túi đi ra ngoài, vừa mới mở cửa phòng họp, suy nghĩ một chút, lại vịn tay nắm cửa xoay người.

“Là một người phụ nữ có chuyên môn, hẳn là chị cũng biết việc thu thập bằng chứng quấy rối tìиɧ ɖu͙© ở nơi công sở khó khăn cỡ nào. Tố cáo nội bộ là quyền và lợi ích chính đáng của người lao động được luật lao động bảo vệ. Nếu tôi đã dám dùng tên thật thì không sợ sau này sẽ bị vu khống, nhưng nhìn cách chị không ngừng chờ đợi muốn dùng cái này để hạ nhục tôi thì thiết nghĩ tầm nhìn của chị cũng chỉ có vậy."

Tô Vãn Thanh cao một mét bảy, dáng người mảnh mai cao gầy, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo, thanh tú. Cô ăn miếng trả miếng, kiêu ngạo, khinh thường, hơn nữa còn nói chuyện chậm rãi, khoan thai đã đủ đánH bay đối phương rồi.

Người phụ nữ đối diện vừa trông như người chiến thắng đứng bật lên, vẻ mặt không nói nên lời: "Ôi chao! Cô tưởng cô là ai mà nói về tầm nhìn với tôi? Tại sao môi trường làm việc của những người phụ nữ chuyên nghiệp như chúng ta lại tệ đến vậy? Không phải chỉ vì... Những người phụ nữ lợi dụng giới tính của mình để đạt được đặc quyền đang gây rắc rối đấy sao…"

Toàn bộ quá trình, sắc mặt của Tô Vãn Thanh đều không hề thay đổi. Cô dừng ở khung cửa, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt không chớp mắt. Đối phương dường như nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt vốn có hơi tức giận đột nhiên cũng im bặt.

Cô xoay người nhìn, phía sau hành lang có khoảng bảy tám người dừng lại. Chắc bọn họ đi ngang qua đây, không ngờ vừa tới cửa lại mở ra. Vậy là bọn họ đã nghe thấy những lời ăn miếng trả miếng đó, trên mặt những người đang bàn tán lúc này đều hiện lên vẻ hoảng sợ.

Trái tim Tô Vãn Thanh lặng như nước, cô vốn cũng định gửi sơ yếu lý lịch một lần nữa, nhưng khi ánh mắt chạm đến một người thì mất tự nhiên khựng lại trong nháy mắt.

Người đàn ông mặc một bộ vest đen, nửa người trên hơi cúi xuống, tư thế nhàn nhã, khí chất lười biếng thờ ơ quá bắt mắt. Chưa kể anh sinh ra đã có làn da đẹp, dáng người cao ráo thẳng tắp, đường nét tinh xảo, như thể có một loại số di truyền nào đó, có thể dễ dàng nổi bật giữa đám đông.

Hoàn toàn không ngờ rằng sẽ gặp được anh trong loại tình huống này.

Đầu ngón tay Tô Vãn Thanh run rẩy vài giây, sau đó dời ánh mắt đi.

"Cô… Cô Tô?" Châu Lê chen ra khỏi đám đông và gọi cô với vẻ mặt sửng sốt.

Tô Vãn Thanh còn chưa kịp lên tiếng trả lời, thoáng nhìn thấy người ở giữa đám người giơ tay đẩy văn kiện đưa tới trước mắt trở về.

Văn Yến Kỳ trầm ngâm một lát, ánh mắt dừng ở trên người cô, vỏn vẹn một giây. Anh lại nhìn về phía người phụ nữ nơm nớp lo sợ trong phòng họp, giọng nói bình thản, nhưng lại có chút lạnh lùng và kiêu ngạo.

"Ai giải thích đây?"

-

Từ Thụy Tư đi ra, mưa bên ngoài lại lớn hơn một chút. Mây đen che khuất bầu trời, rõ ràng là buổi chiều nhưng sắc trời tối lại giống như đêm khuya. Bóng đêm dày đặc bị trận mưa cọ rửa, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ.

Tô Vãn Thanh ngồi trong xe ngẩn người, nhận được wechat của Dương Nguyên Nguyên: "Phỏng vấn thế nào rồi? Mưa lại lớn, lúc về cậu chú ý lái xe một chút đấy, không được thì chờ mưa tạnh rồi hẳn về."

Tô Vãn Thanh giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên vui vẻ gõ chữ hỏi cô ấy: "Cậu đang trên đường về nhà à? Có bắt xe được không?"

Nhận được tin cô ấy đã về đến nhà, Tô Vãn Thanh bất đắc dĩ cất điện thoại đi.

Trong trận hỗn loạn vừa rồi, Tô Vãn Thanh chỉ nghe HR Châu Lê nói một câu "Cô ấy tới phỏng vấn", rồi lập tức xuyên qua một đám người rời đi. Cô đội mưa trở lại trong xe, sau đó phát hiện trong cái rủi có cái xui, xe cũng hỏng mất.

Vốn định nếu Dương Nguyên Nguyên ở trên xe taxi, có thể đi đường vòng tới đón cô một chút, bây giờ cũng thất bại.

Thấy số người xếp hàng gọi xe trực tuyến đã lên tới ba chữ số, cô liếc nhìn bầu trời ngày càng tối ngoài cửa sổ, vén tóc mái ra sau tai rồi đẩy cửa xe mở ra.

Hạt mưa to như hạt đậu đập vào cánh tay đau nhức, Tô Vãn Thanh cũng không để ý tới những thứ này, khó khăn mở nắp động cơ ra. Cô muốn xem thử là nguyên nhân gì, nếu như chỉ là vấn đề nhỏ tích tụ carbon, cốp sau cô còn đặt một chai thuốc tẩy, xử lý đơn giản một chút xe có lẽ còn có thể lái.

Nhưng mưa lớn quá, tầm mắt lại bị cản trở, một tay Tô Vãn Thanh không dùng sức được, vì thế buông lỏng tay vịn mui xe ra.

Tô Vãn Thanh cúi xuống, đưa đầu vào, rồi dùng cả hai tay. Cuối cùng cô cũng tháo nắp động cơ ra được. Cô còn chưa kịp nhìn vào bên trong, cần chống của nắp động cơ đột nhiên gãy, cần cố định bay ra ngoài, vừa hay bắn lên cánh tay.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, dĩ nhiên không kịp bứt ra, Tô Vãn Thanh theo bản năng ôm lấy đầu của mình, muốn giảm thiểu thương tổn. Đột nhiên cô nhìn thấy một bàn tay xuất hiện trong hư không, cực nhanh giúp cô đỡ lấy cần chống.

Tô Vãn Thanh chật vật ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy Văn Yến Kỳ.

Tay trái anh cầm một chiếc ô đen, để lộ xương cổ tay trắng nõn lạnh lẽo. Tay kia vững vàng vịn cần chống, khi nhìn về phía cô thì mày có hơi nhíu. Anh đứng ở trong màn mưa hỗn loạn, vai thẳng, lưng rộng, tư thế sáng sủa tao nhã, giống như một bức tranh bị nước làm mờ.

"Em đang làm gì vậy?"

Tô Vãn Thanh sửng sốt: "Xe hỏng rồi, tôi muốn xem đã xảy ra vấn đề gì."

Văn Yến Kỳ nhìn cô vài giây, dưới hàng lông mi dài đen nhánh của anh có chút cảm xúc mông lung khó hiểu.

"Cầm lấy." Anh nhét ô vào tay Tô Vãn Thanh, nắm lấy cổ tay cô lùi lại một bước, sau đó từ từ chậm rãi buông nắp xe xuống nói: "Bây giờ không sửa được, chờ mưa tạnh rồi nói sau."

"Ừm… Cảm ơn."

Văn Yến Kỳ liếc cô một cái, dường như nhìn ra hoàn cảnh khó khăn của cô: "Ngồi xe của tôi đi, ngày mai gọi xe kéo đến kéo."

Tô Vãn Thanh nhìn về phía sau, một chiếc xe việt dã cao lớn dừng ở ven đường cách đó vài mét. Hai đèn đã bật lên, thân xe tối tăm thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng màu cam, giống như một con thú khổng lồ ngủ yên trong đêm mưa.

Cô suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Vậy thì làm phiền rồi."

Văn Yến Kỳ không lên tiếng trả lời, dường như cũng không có ý định che ô với cô, anh xoay người đi về phía xe ven đường. Mưa càng lúc càng lớn, nước đọng trên mặt đất không rút. Anh sải bước đi tới ven đường, chỗ giẫm lên bọt nước văng tung tóe.

Tô Vãn Thanh vội vàng cầm ô đuổi theo.

Cửa xe đóng lại, hai người ngồi ở hàng ghế sau. Mặc dù tiếng mưa ồn ào đã bị ngăn cách, nhưng sự yên tĩnh trong xe dường như vẫn mang theo tiếng trống reo hò nặng nề.

Vai áo của Tô Vãn Thanh ướt sũng, tóc cũng rối bù bết vào một bên cổ. Hình tượng thật sự rất nhếch nhác, nhưng cô vẫn vuốt vuốt tóc, chào hỏi muộn màng: "Đã lâu không gặp."

Hình như Văn Yến Kỳ cũng không có hứng thú nói chuyện với cô. Anh ẩn mình trong bóng tối của thùng xe, tựa vào ghế ngồi, thoạt nhìn có chút nhàm chán, chỉ trả lời một tiếng: "Ừ, cũng khá lâu đấy."

Tính ra thì đây cũng chỉ là lần thứ ba cô và Văn Yến Kỳ gặp mặt. Tuy rằng mối quan hệ của hai người khá đặc biệt, nhưng cũng không thực sự quen biết nhau. Nếu sớm biết Thụy Tư là sản nghiệp của anh, Tô Vãn Thanh cũng sẽ không tới phỏng vấn.

Bởi vậy, cô cũng không còn gì để nói, chỉ khách sáo nói với tài xế: "Xin chào, cửa Bắc khu chung cư Cẩm Viên nhé."

Tài xế đáp "Vâng", Tô Vãn Thanh vừa định nói cảm ơn, người bên cạnh đột nhiên mở miệng.

Văn Yến Kỳ ngồi ở bên trong, đã cởi chiếc áo khoác tối màu bị thấm nước mưa ra, cổ áo sơ mi trắng hơi mở. Một đôi chân dài miên man, ngón tay thon dài nâng máy tính bảng, giống như chỉ thuận miệng: "Tôi đã đuổi việc người kia rồi."

Tô Vãn Thanh không kịp phản ứng, trừng mắt nhìn anh: "Cái gì cơ?"

Văn Yến Kỳ ngước mắt nhìn cô, không có xe nào đến gần nên ánh sáng trong xe mờ mịt. Lông mày và đôi mắt ẩn trong bóng tối, đường nét cực kỳ thâm trầm, xa lạ khó nhận ra.

"Em là vợ hợp pháp của tôi, cũng coi như là bà chủ của Tư Thụy. Nếu chỉ muốn đến đây làm nhân viên bình thường thì không cần tốn nhiều công sức như vậy đâu."
Chương Tiếp »