Diêu Tư Dịch cố gắng đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng, di chuyển xe lăn đến khách sạn bên cạnh quán cà phê.
Thấy anh bước vào, nhân viên lễ tân lập tức đứng thẳng người và nở một nụ cười tiêu chuẩn, sau đó nhìn về phía sau lưng anh cho đến khi Diêu Tư Dịch dừng lại trước quầy.
Quầy lễ tân khá cao nên anh không thể đến quá gần, đã vậy còn phải ngẩng đầu lên: “Một phòng giường đôi rộng.”
“Xin hỏi quý khách đi một mình ạ? Chỗ chúng tôi có quy định, người khuyết tật phải có người đi cùng mới có thể nhận phòng ạ…” Nhân viên lễ tân cúi người: “Đây là quy định của khách sạn, rất xin lỗi quý khách.”
Diêu Tư Dịch thể hiện thái độ đã thầm tập luyện nhiều lần, giả vờ như bị xúc phạm, mặt không đổi sắc giơ chân trái ra rồi dùng sức giậm chân, sau lại chỉ chỉ đùi phải, “Khuyết tật gì chứ, chân này bị gãy lúc đá bóng, một mình tôi có thể ở được.”
Anh tự cho rằng mình giả vờ y như thật, mặc dù trong lòng vẫn hơi chột dạ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, anh đưa chứng minh thư ra, “Phòng giường đôi rộng.”
Nhân viên lễ tân bị thái độ của anh lung lay, thấy chân trái của anh rất bình thường, đùi phải trông cũng không có vấn đề gì quá lớn mới giơ hai tay nhận chứng minh thư, “Xin lỗi quý khách, tôi sẽ làm thủ tục ngay ạ.”
Diêu Tư Dịch thầm thở phào, nếu không phải vì Hề Mạn quên mang chứng minh thư, anh lại không thể đi lại thì cũng không cần phải vất vả diễn kịch như vậy.
Anh đi thang máy lên tầng mười, dùng thẻ mở cửa phòng, gửi tin nhắn cho Hề Mạn để lát nữa cô tới có người hỏi thì nói là đến tìm người.
Khoảng mười phút sau, có người gõ cửa phòng, Diêu Tư Dịch đang ở ngay cạnh cửa, vừa mở cửa đã thấy Hề Mạn mới đi một lúc mà cả khuôn mặt đã đỏ lên vì lạnh.
“Mau vào trong cho ấm.” Diêu Tư Dịch quay xe nhường đường cho Hề Mạn, sau đó điều chỉnh nhiệt độ lên 30 độ, cởϊ áσ khoác của mình ra.
Hề Mạn chà xát lòng bàn tay lại với nhau để sưởi ấm, liếc nhìn chiếc giường lớn, ghế salon cùng bàn trà nhỏ và nhà vệ sinh trong căn phòng, im lặng đi đến cửa sổ ngắm nhìn những bông tuyết đang rơi lả tả bên ngoài.
Trời dần tối, những bông tuyết lớn nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, Hề Mạn ngắm một lúc đã cảm thấy thư giãn hơn.
Vốn nên chia tay như vậy, không ngờ lại dùng một phương thức đặc biệt để tiếp tục ở bên nhau.
Tình trạng của Diêu Tư Dịch bây giờ khiến cho cô không thể nào yên tâm để anh ở khách sạn không dành cho người khuyết tật này một mình, dù cho bầu không khí khá lúng túng, nhưng họ phải kiên trì vượt qua đêm nay.
Lúc này, cơ thể của Diêu Tư Dịch bắt đầu cảm thấy khó chịu. Vị trí bị cắt cụt ở đùi phải của anh khá cao, nếu ngồi lâu sẽ khiến cho bắp thịt co rút, hơn nữa do gần đây mới lắp chân giả, chỗ tiếp xúc còn đang sưng đỏ, hôm nay anh lại ngồi xe lăn trong một thời gian dài, cộng với thời tiết khá lạnh, cho nên vừa thả lỏng thì nó đã co giật nhẹ.
Diêu Tư Dịch cố gắng chịu đựng sự đau đớn, cúi người cởi giày ra, ngẩn ngơ nhìn chân mình. Ống quần bị kéo lên, để lộ khung thép ở mắt cá chân và phần silicone bên dưới.
Không biết Hề Mạn nhích lại gần anh từ lúc nào.
“Tháo ra đi.” Cô nói.
Diêu Tư Dịch không nói gì, yên lặng gật đầu.
Lúc cô rời đi, Diêu Tư Dịch chưa thường xuyên sử dụng chân giả, chỉ thỉnh thoảng tìm hiểu một chút ở bệnh viện, cho nên Hề Mạn không có nhiều kinh nghiệm, cô cởϊ áσ khoác treo lên tường, nhìn xe lăn và chiếc giường, “Ở đâu?”
Diêu Tư Dịch chỉ sang chiếc giường, “Phải cởϊ qυầи ra trước.”
Hề Mạn nhanh chóng đi đến mép giường, chờ Diêu Tư Dịch di chuyển xe lăn đến gần, đặt chân trái xuống đất trước, một tay đỡ xe lăn, một tay đợi anh dùng sức đứng dậy thì giữ vững cơ thể anh.
“Đứng cởi hay ngồi cởi?” Cô lại hỏi. Trước đây, Diêu Tư Dịch luôn nổi cáu vì chuyện này, trách cô vì anh bị mất chân nên không thèm tôn trọng ý kiến của anh. Saau đó Hề Mạn hình thành một thói quen là làm gì cũng hỏi anh trước.
“Ngồi đi.” Anh nói. Thật ra Hề Mạn có thể đỡ anh để anh tự cởi, nhưng anh không muốn tiếp tục làm phiền cô như vậy nữa.
Thế là Hề Mạn giúp anh xoay người ngồi xuống, Diêu Tư Dịch tự cởϊ qυầи ngoài và quần giữ ấm. Chân giả màu đen dần xuất hiện nổi rõ trên cặp đùi trắng nõn, anh nhìn sang chỗ khác, khom người kéo quần xuống phía dưới, thở hổn hển.
“Để em làm cho.” Hề Mạn ngồi xuống, đẩy bả vai của anh ra sau.
Chân trái của Diêu Tư Dịch rụt về phía sau theo bản năng, đương nhiên chân trái của anh vẫn bất động.
Hề Mạn không tiếp tục cử động, ngẩng đầu nhìn anh, tai cô vẫn còn đỏ ửng sau khi đi dưới trời lạnh.
—– Đây là lần cuối cùng. Diêu Tư Dịch tự nhủ trong lòng. Anh ngoan ngoãn nâng chân trái lên.
Hề Mạn kéo ống quần bên trái xuống, cẩn thận nâng đoạn giá đỡ bằng kim loại lạnh giá lên một chút để kéo ống quần bên phải xuống. Biên độ động tác rất nhỏ, nhưng Diêu Tư Dịch vẫn cảm thấy đau nhói ở phần mỏm cụt, anh biết chắc rằng nó lại sưng lên rồi.
Hề Mạn để quần của anh trên ghế sofa rồi quay lại.
“Để anh tự làm.” Diêu Tư Dịch nói.
Hề Mạn gật đầu, bước vào nhà vệ sinh.
Diêu Tư Dịch hít sâu, mở van áp suất âm ở ổ cắm trụ, âm thanh giải phóng áp suất rất nhỏ nhưng anh nghe như tiếng kèn vậy, anh vô thức liếc về phía nhà vệ sinh rồi chợt nhận ra rằng đó chẳng qua chỉ là tự lừa mình dối người mà thôi.
Anh chậm rãi rút ổ cắm trụ, đặt chiếc chân giả dựa vào đầu giường, quay đầu nhìn lại phần đùi bị cụt của mình. Không biết đây là may mắn hay xui xẻo nữa, đầu gối của anh không thể giữ lại, tuy nhiên chiều dài của phần đùi còn lại vừa đủ để sử dụng một chiếc chân giả thông thường mà không cần phải thêm một cái móc vào thắt lưng vì nó quá ngắn.
Bởi vì hôm nay Diêu Tư Dịch không định đi lại bằng chân nên anh không mang vớ bọc mỏm cụt, chỉ lắp chân giả vào rồi đến chỗ hẹn luôn. Tuy nhiên vẫn còn một vài mảng đỏ sưng tấy ở phần mỏm cụt đầy sẹo, thi thoảng lại nhói đau khi tiếp xúc với không khí.
Chiếc giường quá mềm mại, sau khi mất nửa cái chân, anh luôn có cảm giác ngồi không vững, dường như chỉ cần khẽ lắc lư thì anh sẽ ngã về phía giường trống bên phải, anh chỉ có thể dùng một tay nắm lấy ga giường, rướn người với lấy chiếc quần ở đằng kia.
Hề Mạn cầm khăn ấm đi ra, cô đi tới ngăn cản động tác của anh, cau mày nhìn cái chân sưng tấy, “Sưng như vậy rồi sao còn muốn mặc quần?”
Diêu Tư Dịch lập tức lấy bàn tay che phần đùi còn lại theo bản năng, như thể anh đang che dấu một thứ gì đó vô cùng xấu xí. Trừ lúc ngủ hoặc phải băng bó thuốc, anh rất ít khi để Hề Mạn nhìn thấy nó.
Hề Mạn để ý đến hành động vừa rồi của anh, cô đẩy tay anh ra, chạm vào phần da gớm ghiếc kia, quả nhiên đã lạnh thấu xương, cô mở chiếc khăn ấm, bọc lại cẩn thận rồi lại quay người đi làm ấm một chiếc khăn khác.
Diêu Tư Dịch cứ ngồi nhìn cô đi ra đi vào vài lần cho đến khi chân anh cảm thấy hơi ấm.
“Được rồi, đừng làm nữa, em xem em muốn ăn gì đi.” Diêu Tư Dịch kéo chăn lên che chân, đưa điện thoại cho cô, “Sắp bảy giờ rồi.”
Hề Mạn cầm lấy điện thoại kéo xuống tìm, thấy hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn một số cửa hàng thức ăn nhanh mở cửa, “Em không đói, anh cứ chọn đi, đặt cho em một ít là được ”
Diêu Tư Dịch nhanh chóng đặt món, đặt điện thoại xuống, kéo xe lăn muốn đứng dậy.
“Anh làm gì thế?” Hề Mạn đứng dậy đỡ eo của anh, thiếu một chân khiến anh khó giữ thăng bằng hơn.
“Đi vệ sinh.” Anh tránh phần mỏm cụt ngồi lên, nhưng vẫn chạm nhẹ vào phần đệm ghế.
“Cửa phòng tắm có bậc thang, xe lăn không vào được.” Hề Mạn đến bên phòng tắm chờ anh, “Đến đây.”
Diêu Tư Dịch muốn từ chối, nhưng ánh mắt của Hề Mạn không cho phép anh cự tuyệt, hôm nay anh không muốn nổi nóng hay làm tổn thương cô.
Hề Mạn dìu anh lên bậc thang, đặt một nửa trọng lượng của anh lên người mình. Phần hông của Diêu Tư Dịch áp vào eo cô, tóc phía sau của cô sượt qua cổ anh, Hề Mạn có thể ngửi thấy mùi nước xả vải cô mua trên người anh. Sức nặng và sự tiếp xúc này khiến cô đột nhiên cảm thấy an lòng, đây là sự hỗ trợ cùng tiến có thể nắm bắt hoặc chạm vào, ngay cả khi mệt mỏi, cô cũng sẵn lòng, không giống như tình cảm đang trôi nổi giữa họ.
“Chờ chút.” Hề Mạn đợi anh ngồi thăng bằng trên bồn cầu rồi nói, cô chuyển một chiếc ghế gỗ trong phòng khách đến cạnh anh, nhìn về phía bồn tắm sát đó, “Cần gì thì gọi em nhé.”
Lúc đi lấy đồ ăn, cô nhận ra anh còn mua cả thuốc giảm đau. Dường như tuyết càng rơi càng lớn, qua tấm kính trong đại sảnh, cô có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ đều bị phủ một lớp tuyết, những bông tuyết rơi lả tả khiến cô cảm nhận được sự yên tĩnh, và sự yên tĩnh này mang theo một nỗi buồn trĩu nặng.
Khi quay lại phòng, Diêu Tư Dịch đã tắm xong và đang lau đầu, khăn tắm quấn quanh eo, chỉ lộ ra một cái chân trái rắn chắc, mảnh khảnh đi dép lê, còn phía chân phải trống trơn.
Thực ra dáng người của anh rất đẹp, vai rộng, eo thon, chân dài điển hình, lại thích thể thao, cơ bắp săn chắc. Nhưng từ sau khi xảy ra tai nạn thì cô rất ít khi được thấy.
Hề Mạn đặt đồ ăn xuống, lấy máy sấy tóc ra, nhìn anh đang chống một tay lên giường, “Để em giúp anh sấy tóc.”
Đã lâu rồi anh không cắt tóc. Cái đầu gọn gàng ngày xưa nay đã thành đầu của học sinh ngoan ngoãn, tóc ướt quấn quanh đầu ngón tay Hề Mạn. Cô nhìn móng tay màu đỏ của mình lấp ló giữa mái tóc đen của anh, và làn da cô như bừng sáng dưới ánh sáng ấm áp của ánh đèn phía trên.
Rất lâu rồi họ không gần gũi nhau như thế này, tiếng máy sấy kêu vù vù che giấu đi chút nghẹn ngào trong cô.
Diêu Tư Dịch yên lặng ngồi đó, anh cảm nhận được độ ấm từ những đầu ngón tay đang nhẹ nhàng lướt trên đỉnh đầu cùng làn gió nhẹ lướt qua trên mặt. Trước đây, sau khi gội đầu xong, Hề Mạn luôn nhét máy sấy tóc cho anh, rồi cô ngồi xuống trước gương cẩn thận bôi một đống đồ chăm sóc da của mình, còn anh thì tỉ mẩn chăm chút cho mái tóc dài của cô. Nhưng sau này, trong một thời gian dài, dường như anh không còn thể hiện tình cảm và sự quan tâm với Hề Mạn, và cô cũng không yêu cầu anh làm những việc ấy nữa.
Nói cho cùng, chính anh là người đã giày vò một cô gái tươi đẹp đến mức mất đi sức sống vốn có.
Anh cứ ngồi nghĩ miên man như vậy cho đến khi tiếng máy sấy tóc dừng lại, Hề Mạn mở đồ ăn đặt lên bàn, gọi anh lại ăn cơm.
Hai người im lặng ăn cơm, hai bát cháo cùng vài chiếc bánh bao cũng không cần dùng đến đũa và thìa, Diêu Tư Dịch nhìn Hề Mạn đã cởϊ qυầи bảo hộ, chỉ mặc váy dệt kim và lau son môi, ánh đèn chiếu xuống hàng lông mi khiến nó trông đẹp biết bao. Anh đột nhiên cảm thấy mất mác và bực mình, ăn nốt ít cháo còn lại rồi mở túi ni lông lấy thuốc giảm đau ra. Tiếng sột soạt do chạm vào túi ni lông làm cho người ta cực kì khó chịu.
“Uống nước ấm đi.” Hề Mạn ngăn anh mở nước khoáng, rót cho anh một ly nước ấm.
Diêu Tư Dịch sửng sốt cúi đầu một lúc mới uống thuốc, “Đừng đối xử tốt với anh như vậy. Anh không xứng.”
Hề Mạn không đáp, dọn hộp đựng thức ăn vào trong góc.
“Xứng hay không xứng không phải do em và anh quyết định.”
Cô nói xong câu này thì trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.
Trong tiếng nước chảy, Hề Mạn đã suy nghĩ rất nhiều. Vì không có nước tẩy trang nên cô đành rửa mặt với xà phòng và sữa tắm hết lần này đến lần khác, chà xát da mặt một cách thô bạo, như một phương thức để giải toả cảm xúc.
Tình cảm bốn năm trời, sao có thể nói buông là buông.
Vốn dĩ cô cũng không biết nên làm thế nào.
Không chia tay, tình trạng của Diêu Tư Dịch ép cô suýt phát điên. Chia tay, cô lại không nỡ.
Rõ ràng là đã chuẩn bị mọi thứ xong hết rồi, rõ ràng là sau khi xảy ra tai nạn, nhìn thấy Diêu Tư Dịch bị cắm dây rợ khắp người, ở trước cửa sổ bằng kính của phòng bệnh, cô đã nhoài người về phía người đang nằm trên giường, ngón tay bấu chặt vào nhau nói, cho dù sau này ra sao thì cô cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh, việc anh thiếu đi một phần chân chỉ khiến cô đau lòng chứ không ghét bỏ anh.
Nhưng cuối cùng, chính thái độ của Diêu Tử Dịch đã khiến cô sụp đổ. Anh đã thay đổi, trở nên im lặng, cáu kỉnh, cay nghiệt, thay đổi đến mức không giống anh của trước đây một chút nào. Thực ra cho dù có phải mệt mỏi đến đâu đi nữa, cô chỉ cần sự thấu hiểu hay một ánh mắt của anh là đủ, nhưng tất cả những gì Hề Mạn nhận được chỉ là sự im lặng và thất vọng vô tận.
Sau đó mọi chuyện tồi tệ đến mức chỉ cần cô đi chợ, quay về nhìn thấy cửa nhà Diêu Tư Dịch là cô cảm thấy hít thở không thông, cho nên cô đã rời đi.
Cô không còn lựa chọn nào khác. Cô đã tự nhủ rất nhiều lần rằng cô đã nỗ lực hết sức rồi, chuyện này không thể trách cô được. Song trong tim cô luôn có một tiếng nói, đây có phải là lỗi của Diêu Tư Dịch không? Anh không cố ý làm như vậy, chỉ tại anh quá đau thôi.
Cô bị giằng xé mạnh mẽ giữa hai loại cảm xúc, sự bình tĩnh của Hề Mạn chỉ là sự chết lặng vì không biết phải làm sao.
“Hề Mạn? Em vẫn ổn chứ?” Diêu Tư Dịch gõ cửa phòng tắm.
“Em không sao.” Hề Mạn tắt vòi nước, lau vội tay, vì không có quần áo để thay nên đành mặc lại chiếc váy cũ, cô mở cửa, “Sao thế?”
“Không có gì…” Diêu Tư Dịch tránh ánh mắt của cô, đưa cái áo phông ở bên trong áo len của mình ra. “Em mặc cái này không?”
“Ừm.” Hề Mạn đóng cửa, cô biết Diêu Tư Dịch sợ cô bị tụt huyết áp. Chuyện này đã từng xảy ra ở nhà một lần, khi cô ngã xuống, trán đập xuống sàn sưng tấy suốt một tuần, thậm chí cô còn không kịp ra hiệu cầu cứu đã bất tỉnh cho đến khi Diêu Tư Dịch lay cô tỉnh và ôm cô về phòng.
Lúc đó Diêu Tư Dịch vừa mới ra viện không lâu, sự lạ lẫm khi mất đi một phần chân khiến ngay cả lúc ngồi anh cũng ngả nghiêng như một đứa trẻ. Hề Mạn không biết anh làm thế nào để có thể tự ngồi vào xe lăn và ôm mình về phòng.
Cô chỉ biết sau khi cô tỉnh lại, sắc mặt của Diêu Tư Dịch chưa bao giờ kém như vậy. Tính tình của anh càng ngày càng xấu, càng ngày càng khép kín, ngày càng ít nói chuyện với cô, chỉ khi nửa tỉnh nửa mê, anh mới nắm lấy tay cô đặt vào chỗ chân phải mình của mình, anh nắm rất chặt.
Bây giờ là mười giờ đêm, những cảm xúc trong ngày hôm nay làm cả hai thấy kiệt quệ.
“Đi ngủ thôi.” Hề Mạn tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ ở bên cạnh Diêu Tư Dịch, cô sợ anh nửa đêm tỉnh dậy không thấy gì sẽ bị ngã. Thực ra, cô bị suy nhược thần kinh nhẹ, ánh đèn sẽ khiến cô mất ngủ.
Diêu Tư Dịch tắt bóng đèn ngủ ấy đi. Âm thanh ma xát của vải vóc trong bóng tối được khuếch đại vô hạn, sau một tiếng sột soạt, giọng nói của anh vang lên kế bên, “Nửa đêm anh bật đèn sau.”
Hề Mạn im lặng gật đầu, quay người về phía cửa sổ.
Cô phải làm sao để đêm nay có thể ngủ được đây.