Editor: Hạ Y Lan
Những ngày qua, mẹ Cổ đã gầy đi rất nhiều, cháu bà vẫn còn ở bệnh viện, Tiêu San đang ở cữ, ba mẹ của Tiêu San lại không chăm sóc Tiêu San được, hoặc là nói căn bản không muốn lo đến, nghe nói, trước khi bị tịch thu nhà, bọn họ vẫn mướn bảo mẫu, cũng không biết là thật hay giả.
Trước kia luôn e ngại đến đứa bé trong bụng Tiêu San, Cổ Lễ mới nén giận cho bọn họ ở, giờ thì đứa bé đã ra đời, tất nhiên Cổ Lễ sẽ không khách khí với bọn họ, vì vậy, Cổ Lễ nhanh chóng hạ lệnh trục khách.
Tiêu San đang ở cữ, không nén được tức còn tranh cãi ầm ĩ với Cổ Lễ một trận, còn thái độ của ông đã thay đổi một trăm tám mươi độ, không thèm quan tâm đến Tiêu San.
Bất đắc dĩ, ba mẹ Tiêu San đành dọn ra khỏi nhà họ Cổ, mướn hai gian nhà trệt gần đó ở tạm thời, chẳng qua mỗi ngày vẫn mặt dày đến ăn cơm ké.
Cổ Lễ hết cách gọi con gái lớn về nhà, con gái lớn và Tiêu San đối mặt một trận vẫn chiếm ưu thế hơn, miệng lưỡi sắc bén hơn nhiều.
Mặc dù tìm luật sư, trong lòng Cổ Lễ cũng hiểu rõ, kết quả hội thẩm sẽ không thay đổi, dường như Khánh Nhất cũng đã chấp nhận số phận, hai ngày trước đi thăm nó, nó khóc nói là mình làm sai, không nên vì thấy mẹ khó chịu mà phụ bạc Kiều Vi Nhã, sau này nó cũng không thể gặp con gái mình nữa.
Cổ Lễ vừa nghe thì cảm thấy không đúng, thế mới biết là Đồng Đồng đến thăm ba nó, đứa nhỏ này đã hoàn toàn đoạn tuyệt lui tới với bọn họ, vậy mà vẫn còn đến thăm Khánh Nhất, đúng như những gì trước đó con bé đã nói, từ nay về sau, con bé không cần ông bà nội nữa.
Hiện tại, Đạm Đài gia ở thành phố B như mặt trời ban trưa, Kiều Vi Nhã đang ở thời diểm xuân phong đắc ý, ông là người hiểu rõ quy tắc quan trường hơn bất cứ ai, mời luật sư, bất quá là vì để cho bà nhà an tâm, không để bà ấy đi ra ngoài gây chuyện.
Thật ra có lẽ do ông quá mức tự tin, từ khi Lý Bác Cừ mời ông đến xem đại hội thể dục thể thao, trong đã ngửi ra mùi vị khác thường, sai một ly đi một dặm.
Mà nay, đứa cháu này ra đời, ông chẳng có chút nào vui mừng, thấy thằng nhóc gầy tong teo trong l*иg giữ nhiệt, đột nhiên ông nhớ lại Đồng Đồng, lúc Đồng Đồng mới sinh, con bé trông như đứa trẻ một tháng tuổi, trắng trẻo mập mạp, tóc đen, vóc dáng lớn.
Mặc dù tính tình Kiều Vi Nhã ôn hòa, nhưng đối với con cái lại giáo dục không nương tay, ông tin rằng sau này lớn lên, Đồng Đồng sẽ là đứa trẻ có tiền đồ.
Cổ Lễ không có ý định cho Tiêu San vào cửa, sau này con trai ra ngoài, mặc dù không làm được cảnh sát, nhưng dựa vào mối quan hệ của ông, muốn tìm một phần công việc cũng không phải là chuyện khó, coi như không đi làm, làm buôn bán nhỏ cũng không thành vấn đề.
Ngày mai đứa bé xuất viện, cuối tuần, hội thẩm lần nữa, tất cả mọi chuyện cứ kéo nhau đến, nhưng mà vậy cũng tốt.
Bà nhà muốn chăm sóc cho cháu, không có thời gian đến tòa, tất nhiên sẽ không phát sinh chuyện gì.
Nhắc tới chuyện đứa bé ra đời, người vui nhất là mẹ Cổ, mỗi ngày bà đều loay hoay chân không chạm đất, cũng không thấy bà kêu khổ kêu mệt.
Tên của đứa bé bà cũng đã đặt – Cổ Truyền Tông.
Sau này đứa bé này phải dựa vào hai ông bà già này nuôi nấng rồi, cũng tốt, ông tự mình dạy, tránh biến nó thành Cổ Khánh Nhất thứ hai, Khánh Nhất biến thành bộ dạng như bây giờ, cũng là do bà nhà không có cách dạy dỗ, khi đó, ông một lòng thăng tiến, không có thời gian về nhà, làm trễ nãi tiền đồ mấy đứa nhỏ.
Đảo mắt đến ngày hội thẩm, Cổ Lễ và luật sư chạy đến tòa án nhân dân thành phố B.
Luật sư Vương vừa đến hành lang đã thấy luật sư Gia Cát, anh bước nhanh tới, tự giới thiệu mình: "Luật sư Gia Cát, ngài khỏe chứ, tôi là Vương Gia, làm việc ở văn phòng luật Trác Tuyệt, ngưỡng mộ đại danh đã lâu vẫn không có dịp gặp mặt, hôm nay đã được thấy ngài."
Luật sư Gia Cát như không nghe thấy, cau mày hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là luật sư biện hộ của Cổ Khánh Nhất, tôi đã từng gọi cho ngài, ngài quên rồi sao?"
Luật sư Gia Cát khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: "Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện."
Luật sư Gia Cát và luật sư Cố xoay người rời đi.
Vương Gia thở dài, mặc dù anh ở thành phố B cũng coi như có chút danh tiếng, nhưng so với luật sư Gia Cát thì xem như gặp sư phụ, phiên tòa hôm nay anh không có phần thắng.
Hội thẩm lần này, mặc dù Kiều Vi Nhã rất có lòng tin, nhưng người trong nhà vẫn đến cùng cô, vợ chồng Đạm Đài An Bang đi cùng Elaine, Đạm Đài Lộ và Đạm Đài Thế Viện đều ở Thượng Hải, Tử Khiêm và ba mình thì bận rộn chân không chạm đất, Đạm Đài Thế Minh và Đạm Đài Thế Hiếu, một người ở Mỹ, một người ở Châu Phi, những người khác cũng đã trở về Mỹ.
Vốn Kiều Vi Nhã cũng không muốn cậu phải đi theo, nhưng ông lại muốn tới, Elaine cũng rất ủng hộ bọn họ, còn để tài xế đến đón.
Cổ Lễ nhìn ông lão trước mặt, một mái đầu trắng, một đôi mắt đen lạnh lùng đến khϊếp người, một thân khí độ nội liễm cao quý, trong lòng liền biết, hẳn đây là Đạm Đài An Bang, phong phạm thế gia, quả nhiên không giống người bình thường.
Đến lúc mở phiên tòa, mọi người theo thứ tự tiến vào.
Kiều Vi Nhã thấy Cổ Khánh Nhất và Tiêu San, trong lòng cười lạnh, hai người gầy đi rất nhiều, nhất là Cổ Khánh Nhất, gầy trông thấy rõ, phương pháp giảm cân hữu hiệu nhất, chính là sầu lo sợ hãi, trước kia, cô cũng từng trải nghiệm qua, khi đó một trận gió cũng có thể thổi cô ngã.
Mở phiên toà, vẻ mặt Cổ Lễ rất bình tĩnh, ông đã sớm biết kết quả ra sao, hơn nữa, Tiêu San ở trong nhà ông, đứa trẻ cũng ra đời rồi, đây là ván đã đóng thuyền, dù ông mời bao nhiêu luật sư cũng không thay đổi được kết cục.
Thời gian tòa thẩm vấn, trên căn bản đều là miệng lưỡi sắc bén giữa luật sư Gia Cát và luật sư Vương, anh tới tôi đi, nhưng hiển nhiên luật sư Gia Cát hơn một bậc, chứng cứ đầy đủ, sự thật rõ ràng, thái độ của Tiêu San và Cổ Khánh Nhất cũng nằm trong dự liệu của mọi người, hai người không có bất kỳ giải thích gì.
Cho nên, sau khi nghỉ giải lao, hội thẩm căn cứ vào chứng cứ của khống biện hai bên, đối chứng cứ và tình huống biện luận, chánh án tuyên bố, trong vòng mười ngày, sẽ tuyên bố kết quả.
Thật ra thì, dù không xử mọi người cũng đã biết kết quả.
Từ đầu đến cuối, Cổ Khánh Nhất không biểu lộ vẻ mặt gì, chẳng qua tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Kiều Vi Nhã, hôm nay Kiều Vi Nhã mặc quân phục, tư thế anh hung hiên ngang, khí độ nhu hòa mà không mất trầm ổn.
Người con gái này như một viên ngọc nhiễm bụi trần, con bão qua đi lộ ra ánh sáng chói lóa, chỉ tiếc, bọn họ không còn duyên phận bên nhau, đây là do nghiệt chính hắn tạo ra, cho nên, hắn chấp nhận thực tế hôm nay.
Nói lời cảm ơn với luật sư Gia Cát và bác sĩ Đào, Kiều Vi Nhã và Elaine đi hai bên vợ chồng Đạm Đài An Bang, cùng mọi người cười cười nói nói đi xuống lầu.
Cổ Lễ đứng ở bậc cầu thang, nhìn từ góc độ của ông, có thể thấy vợ chồng Đạm Đài An Bang và Kiều Vi Nhã vui vẻ cười nói rời đi.
Kiều Vi Nhã đã từng nói, nó và nhà họ Cổ không đội trời chung, hôm nay, nó đã làm được, hơn nữa, con trai của mình lại bất thình lình không phản kháng gì, thản nhiên đón nhận thực tế.
Ông nhớ tới anh mắt Đạm Đài An Bang quét về phía mình, bất giác rùng mình, nếu người này ở cổ đại sẽ là người sát phạt quyết đoán, một vương giả tung hoành thiên hạ.
Ông ta mới là chỗ dựa vững chắc của Kiều Vi Nhã, nếu tính đến bước này, ông sẽ không để con trai ly hôn, đứa cháu kia càng không quan trọng, có chỗ dựa như vậy, dù không làm cảnh sát cũng có thể phú quý cả đời, chỉ tiếc, nhà họ Cổ không có mệnh này.
Ông ta không biết, khi mình nghiên cứu Đạm Đài An Bang, Đạm Đài An Bang cũng đang nói đến ông ta: "Tiểu Vi, ba của Cổ Khánh Nhất là người không đơn giản, hắn ta lại không giống ba mình, haizz, chỉ được cái mã bên ngoài."
"Cậu, ban đầu ba của hắn ta làm lính cần vụ ở quân khu mà đi lên, cho nên, tầm nhìn của ông ta xa hơn Cổ Khánh Nhất, nhưng nhà bọn họ. . . . . . Tóm lại, không có một người nào người tốt."
"Được rồi, cũng đã qua."
Ra khỏi tòa án, mấy người lên xe, Kiều Vi Nhã lái xe rời đi.
Buổi chiều, cô còn phải đi làm, đưa cậu mợ về nhà xong, Kiều Vi Nhã đưa Elaine đi tiếp.
Elaine ngồi trong xe, tâm trạng còn tốt hơn Kiều Vi Nhã, làm Kiều Vi Nhã không ngừng nhìn cô qua kính chiếu hậu.
"Hôm nay chị đặc biệt cao hứng?"
"Ừ, đúng vậy, Tiểu Vi, bọn chị quyết định mấy năm này sẽ ở lại thành phố B phát triển, em không biết đâu, mỗi ngày Đồng Đồng ở Bắc Kinh làm loạn muốn em gái, cho nên bọn chị quyết định đến đây phát triển, dù sao giờ chuyến bay rất nhiều, giao thông dễ dàng, lúc nào cũng có thể về nhà được, hơn nữa, chị muốn thương lượng với em một chuyện, để cho hai đứa cùng nhau đi học, như thế nào?"
"Năm nay Đồng Đồng đã sáu tuổi rồi, cũng nên đi học, nhưng mà. . . . . ."
"Tiểu Vi, đừng lo lắng cho Đồng Đồng nhà chị, giờ thằng bé không sao hết, chị hy vọng nó có thể lớn lên trong hoàn cảnh bình thường, có em và Đồng Đồng, chị rất có lòng tin."
Kiều Vi Nhã cười: "Theo như chị nói, em và Đồng Đồng sắp thành chúa cứu thế rồi, thật ra thì, em mới là người phải cảm ơn chị, nếu không có mọi người, có lẻ tính mạng của em cũng không tồn tại. . . . . . Nếu có thể nhanh chóng bắt được hai người kia là tốt, đáng tiếc, để cho Tiêu San tránh được một kiếp."
"Tiêu San này đã không đáng để lo, chị cảm thấy cậu em suy nghĩ rất lâu dài, ông hoàn toàn chặt đứt đường lui của Tiêu San, sau này cuộc sống của em sẽ tiến từng bước một."
Kiều Vi Nhã cười từ nội tâm, mỗi ngày của cô bây giờ đều vui vẻ, cậu mợ cho cô tình thân cô tìm kiếm bấy lâu, cô còn có rất nhiều bạn bè, xã giao bình thường, dường như tất cả may mắn và bất ngờ đều đến bên cô.
Cuộc sống vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh.
Bản án của Cổ Khánh Nhất và Tiêu San, cả hai lần thẩm đều giữ nguyên.
Nhà họ Cổ không xuất đầu lộ diện nữa, bản án xuống, mẹ Cổ không ầm ĩ, chẳng qua là khóc lớn một hồi, tiếp tục chăm sóc cháu trai, có cháu trai, nhà họ Cổ sẽ có hi vọng, nửa năm nữa con trai sẽ về, nửa năm, sẽ qua mau thôi, bà tin Cổ Lễ sẽ tìm được cho con trai một phần công việc tốt, dù thế nào, Kiều Vi Nhã đã là phụ nữ từng ly hôn, mà từng ly hôn thì chẳng còn đáng tiền, hơn nữa, Kiều Vi Nhã cũng sắp ba mươi tuổi rồi, phụ nữ vừa qua ba mươi tuổi thì là hoa cúc đã tàn.
Bây giờ người có tiền, ai không nuôi năm ba người phụ nữ xinh đẹp, ai lại yêu một người có con riêng, thật may là Đồng Đồng thuộc về Kiều Vi Nhã, nếu không, bà phải mang thêm một gánh nặng lớn nữa, nhà họ Cổ không có tiền nuôi nổi.
Ông nhà nói bà không thể đến hoa viên Đạm Đài làm loạn, người ở đó, bọn họ không chọc nổi, giờ Đạm Đài gia ở thành phố B nổi bật lớn mạnh, dù không nói, bà cũng sẽ không đi, đơn khiếu nại ly hôn của Kiều Vi Nhã đã chuyển đi, bọn họ lập tức sẽ ly hôn, chờ con trai về, nếu không muốn cưới Tiêu San thì đuổi cô ta ra ngoài, chỉ cần có tiền, đàn ông ly hôn cũng có thể tìm được cô gái khác.
Mỗi ngày trôi qua như dòng nước chảy, không thể để ý tâm tình của mình, bất kỳ trở ngại nào cũng không thể cản nổi bước chân của nó.
Đối với Kiều Vi Nhã mà nói, cuộc sống như thế, đã mười hai vạn phần thỏa mãn.
Chỉ có Đồng Đồng, sẽ có lúc nhớ tới Cổ Khánh Nhất, từ ‘ba ba’ càng ngày càng mất đi sự ấm áp, chỉ còn lại là hai chữ ba ba đơn thuần.
Ba mẹ ly hôn, mẹ nói, ba hứa rất dứt khoát, căn nhà kia sẽ thuộc về bé, về sau, là tài sản riêng của bé, tiền mẹ kiếm thuộc về mẹ, tiền ba kiếm thuộc về ba, về sau mỗi tháng ba sẽ cho bé ba tram tệ tiền sinh hoạt.
Đồng Đồng biết, ba không có công việc, cho nên, bé muốn nói với mẹ, không cần phí sinh hoạt, giờ mẹ có rất nhiều tiền, khoản tiền kia để lại cho ba.
Bé suy nghĩ kỹ mấy ngày, mới dám nói với mẹ, bé nghĩ là mẹ sẽ không đồng ý, không ngờ mẹ lại sảng khoái đồng ý.
Chẳng qua bé sửa lại họ, sau này bé họ Kiều, trên thế giới này không còn Cổ Đồng Đồng nữa, bé là Kiều Đồng Đồng, bé là con của một mình mẹ.