Editor: Hạ Y Lan
Sáng hôm sau, Hạ Thanh đến đưa bữa sáng cho con trai rồi tự mình lái xe đi thành phố B.
Hạ Thanh đột nhiên tới cửa khiến hai vợ chồng Trình Thiệu trở tay không kịp, tuy nói quan hệ của mẹ anh và Hạ Thanh không tệ, hai đời của hai nhà đều lui tới nhưng Trình Thiệu lại không thích Hạ Thanh.
Ngoài ý muốn nhất chính là Hạ Thanh vì Kiều Vi Nhã mà đến, bọn họ cũng đâu có liên lạc với Kiều Vi Nhã, bảo cô đến đây là rất khó.
Trình Thiệu khó xử nhìn vợ mình, hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau, một lát sau, Hạ Thanh đưa cho hai người một số điện thoại, Trình Thiệu vừa nhìn lại thấy đó là số của luật sư Gia Cát.
Trình Thiệu nhìn Hạ Thanh, Hạ Thanh khẽ gật đầu: "Trình Thiệu, dì có chuyện quan trọng muốn nói với Kiều Vi Nhã, cháu bảo luật sư Gia Cát hẹn cô ấy ra ngoài, gặp mặt ở nhà hai đứa, được không?"
Bảo Mặc ra mặt tìm luật sư Gia Cát giúp vụ án của Kiều Vi Nhã, hai vợ chồng cũng biết, nhưng Kiều Vi Nhã không biết chuyện, nếu luật sư Gia Cát hẹn cô ra, bí mật của Bảo Mặc và luật sư Gia Cát sẽ bị vạch trần, chắc chắn Bảo Mặc không muốn luật sư Gia Cát làm chuyện như vậy.
"Dì, Kiều Vi Nhã nhất định không tới, dì còn muốn gặp cô ấy làm chi?" Lúc bọn họ đi tỉnh thành thăm Bảo Mặc, cũng rất đau lòng cho anh, giờ cả thể xác và tinh thần của Bảo Mặc đều chịu dày vò, dù anh có làm bao nhiêu chuyện, Kiều Vi Nhã cũng không biết, cho dù biết, cũng sẽ không cảm kích, bởi vì giữa bọn họ còn một Hạ Thanh, còn một chủ nhiệm Bảo.
Nhìn vào mắt Hạ Thanh, Trình Thiệu cắn răng: "Như vậy đi, cháu sẽ gọi điện, nếu cô ấy có thể ra ngoài thì tốt, còn nếu không dì cũng đừng làm ra chuyện gì nữa, Bảo Mặc sẽ càng thêm khổ sở, từ trung học đến bây giờ, đã nhiều năm rồi, con của dì, hẳn là dì hiểu rõ hơn chúng cháu, dì nói đúng không?"
Hạ Thanh thê lương gật đầu đáp ứng.
Trình Thiệu hỏi luật sư Gia Cát điện thoại của Kiều Vi Nhã, Trình Thiệu ra khỏi phòng, bấm số, chỉ chốc lát sau, Kiều Vi Nhã nhận điện thoại, nghe được là Trình Thiệu, cô ngẩn người một chút, bình tĩnh hỏi: "Anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trình Thiệu nói sơ lược một lần, Kiều Vi Nhã không suy nghĩ gì liền cự tuyệt: "Trình Thiệu, tôi đã sớm nói với bà ấy, giữa tôi và bà ấy là người xa lạ, cũng đừng gặp nhau nữa, người tôi không muốn nhìn thấy nhất chính là bà ấy."
Hạ Thanh mở cửa ra ngoài, lấy điện thoại của Trình Thiệu: "Kiều Vi Nhã, tôi là Hạ Thanh, hôm nay tôi cầu xin tôi nghe điện thoại của tôi, là có một chuyện cũ đã dằn xuống đáy lòng tôi hơn ba mươi năm qua, hy vọng cô có thể ra ngoài gặp tôi, chuyện sau này, cô muốn nghĩ thế nào thì tùy cô."
Kiều Vi Nhã chấn động, hơn ba mươi năm, khi đó còn chưa có cô, đây là chuyện gì? Hôm nay vốn định dẫn cậu đến Phúc Nguyên Cư.
Chần chờ chốc lát, Kiều Vi Nhã đồng ý.
Hai người ước hẹn nửa tiếng sau gặp ở quán trà Lục Vũ gần khu nhà của Trình Thiệu.
Đài lão tiên sinh nghe thấy Kiều Vi Nhã nói muốn đi gặp Hạ Thanh liền giật mình, vẫy tay bảo Đài Thế Minh cùng đi với cô.
Đài Thế Minh và Kiều Vi Nhã vừa đến cửa ngoài cửa quán trà
liền thấy Hạ Thanh đang ngồi ở đại sảnh.
Hạ Thanh đứng lên, hai anh em đi tới, Hạ Thanh nói: "Tiểu Vi, tôi muốn nói chuyện với một mình cô, có thể không?"
"Được, anh hai, anh ngồi chờ một lát, em ra nhanh thôi."
Hạ Thanh gọi phục vụ đến tiếp đón Đài Thế Minh rồi cùng Kiều Vi Nhã lên lầu hai.
Kiều Vi Nhã thấy bà còn cầm theo một chiếc túi lớn, không khỏi kỳ quái nhìn nhiều hơn.
Tìm một gian phòng đơn, gọi trà xong, Hạ Thanh khép cửa phòng lại, trong phòng du dương tiếng nhạc cổ êm tai, cách âm rất tốt, cho dù có người đứng ở ngoài cửa cũng không nghe được bọn họ nói gì.
Hạ Thanh kéo khóa kéo, sắc mặt Kiều Vi Nhã biến đổi vọt đứng lên, run rẩy: "Tại sao nó ở trong tay bà?"
Hạ Thanh gật đầu, nước mắt tràn mi: "Đây là kỷ vật duy nhất mà mối tình đầu cho tôi."
Một câu này, tuyệt đối không thua gì sấm sét giữa trời quang, Kiều Vi Nhã không tin vào tai mình, sao lại phát sinh chuyện như vậy, ba mẹ bọn họ….Cho nên cả đời bọn họ cũng không hạnh phúc… là bởi vì trong lòng ba có người yêu khác sao?
Hạ Thanh ôm vật trong lòng, không nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Vi Nhã, nghẹn ngào nói: "Chúng tôi cùng tham gia vào đội sản xuất ở nông thôn, năm đó, tôi mười sáu, anh ấy mười bảy, lúc ấy, nhóm chúng tôi có sáu người, anh ấy vẫn luôn quan tâm chiếu cố tôi, tôi không biết nấu cơm, không biết nhóm lửa, cũng không biết may quần áo, anh ấy làm thay tôi hết mọi việc, có một ngày, chúng tôi lên núi đốn củi, tôi lạc đường, sau khi anh ấy xuống núi, phát hiện không thấy tôi nên chạy đi tìm, lúc anh ấy tìm được tôi đã quá nửa đêm. Anh ấy ôm tôi đốt lửa trong sơn động qua cả đêm, bên ngoài, truyền đến tiếng sói tru, sau đó chúng tôi ở cùng nhau, anh ấy nói. . . . . . Anh ấy sẽ yêu tôi cả đời, trong lòng anh ấy vĩnh viễn chỉ có mình tôi. . . . . . Mọi người lục tục trở về thành phố, chỉ còn lại ba người, có một ngày, anh ấy nói muốn về nhà một chuyến, lại không nói ngày quay lại, hứa hẹn kết hôn yêu tôi suốt kiếp, nhưng cô dâu không phải là tôi, mà khi đó, tôi đã mang thai hơn hai tháng, tôi tìm một thầy thuốc ở trong thôn, vào trong núi len lén nấu thuốc phá thai, uống hai thang mới bỏ được đứa bé… Sau đó, tôi về thành phố, được phân đến nhà máy, một lần tình cờ tôi biết ba của Bảo Mặc, tôi gả cho ông ấy, trước khi gả tôi đã có quan hệ với ông ấy, là tôi cố ý, vừa vặn lúc ấy tôi tới kỳ kinh nguyệt, bởi vì từ trước đến giờ tôi không cho nên ông ấy chưa từng hoài nghi, ông ấy lớn hơn tôi nhiều tuổi, cho nên vẫn luôn yêu thương tôi, nhất là sau khi sinh Bảo Mặc…Sau đó tôi mới biết, mặc dù anh ấy kết hôn nhưng vẫn không cùng phòng, cho đến một ngày, ở trên đường thấy tôi đang mang thai, anh ấy mới cùng vợ mình cùng phòng. . . . . . Sau nữa anh ấy nói tôi biết, vốn là chúng tôi đã có cơ hội ở bên nhau, là vợ anh ấy thích anh ấy, nên ba mẹ anh ấy mới dùng cái chết uy hϊếp để cho bọn họ kết hôn, rõ ràng anh ấy đã với cho cô ấy biết, mình có người yêu, nhưng cô ấy vẫn không buông tay. . . . . ." Hạ Thanh nói không được nữa, khóc thảm thiết, Kiều Vi Nhã sững sờ thật lâu, bất giác cầm khăn giấy trên bàn đưa cho bà, trong lòng, không thể nói là bi thương hay đau đớn.
Hạ Thanh lau nước mắt, tiếp tục nói: "Cái này, là lần gặp cuối cùng anh ấy đã cho tôi, không tới một tuần lễ, tôi liền nghe tin dữ anh ấy nhảy lầu tự tử . . . . . Anh ấy là một người hoàn mỹ đến cỡ nào, hào phóng trượng nghĩa, võ công giỏi, khéo tay, thổi kèn đàn hát, mọi thứ đều tinh thông, chỉ vì mẹ cô cảm thấy anh ấy tài năng xuất chúng liền. . . . . ."
Những điều này Kiều Vi Nhã không biết, trong ấn tượng của cô, ba là một quỷ say rượu, trừ uống rượu thì mắng chửi người, cô vẫn luôn bất bình thay mẹ, nhưng không biết, ở đây còn một đoạn chuyện làm lòng người chua xót.
Kết quả là lỗi của ai đây? Mặc dù mẹ lấy được người của ba, nhưng tim của ông chưa từng cho bà, dù một phút một giây cũng chưa từng, mẹ xinh đẹp, tuyệt đối không thua Hạ Thanh, nhưng hết lần này đến lần khác lại yêu một người không yêu mình, bởi vì một sai lầm và quyết định mù quáng, hủy diệt hạnh phúc của bao người.
Hạ Thanh nhìn Kiều Vi Nhã, cổ họng của bà đã trở nên khàn khàn không chịu nổi: "Nếu như con của tôi có thể ra đời, có thể nó càng giống ba cô hơn cô nữa."
Bà nhắm hai mắt, tay phải dịu dàng vuốt ve vật trong lòng: "Cả đời một người, chỉ có thể có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, mặc dù tôi biết, mình không nên nhằm vào cô, nhưng mỗi lần nghĩ tới mẹ của cô, tôi lại nghĩ đến đứa con chưa kịp ra đời của tôi, tôi không có cách nào làm mình bình tĩnh để đối mặt với cô, càng không thể nào chấp nhận Mặc và cô ở bên nhau. . . . . . Tôi chưa từng nghĩ đến, Mặc lại cố chấp yêu cô như vậy, tại sao? Mẹ cô cướp đi người tôi yêu nhất, hết lần này tới lần khác con tôi…..cũng yêu cô. . . . . . Ông trời thật quá bất công.”
Kiều Vi Nhã không nói được câu gì, đối mặt với Hạ Thanh, cô rất hận, ai ngờ, bà ấy lại là người ba cô yêu nhất, bởi vì mất đi Hạ Thanh, cuộc sống của ba cũng đã bị hủy hoại.
Mẹ thì sao? Bà nhận được gì? Giữ lấy một người đàn ông không yêu mình, cải vả vô hạn, cuộc sống không hạnh phúc như vậy, vì sao bà còn phải giữ gìn.
Cuối cùng Hạ Thanh cũng bình tĩnh lại: "Tiểu Vi, tôi cho là đời này sẽ bảo vệ bí mật này không nói ra, nhưng tôi không nhịn được nữa, hôm nay tôi tìm cô, không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cầu cô một chuyện, là một người mẹ cầu xin cô, hy vọng cô đi thăm Bảo Mặc một chút được không? Mỗi ngày nó chỉ ăn một bát cháo, nếu như không phải mỗi ngày đều truyền dịch, nó không thể chống đỡ nổi, là tôi. . . . . . Là tôi làm lòng nó chết, mỗi ngày nó như vậy cũng khiến tôi khổ sở vô cùng, tôi đã không có tình yêu, tôi không muốn lại mất đi con trai, tôi cầu xin cô, đi thăm nó được không?"
"Tôi ôm một chút, bà Hạ, tôi có thể ôm nó không?"
Hạ Thanh do dự một chút, đưa cho Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã ôm nó, nhìn chằm chằm, thật ra thì, cái gì cũng không nhìn thấy được, đôi mắt đẫm lệ khiến cho mơ hồ, ba chưa bao giờ yêu thương cô, là bởi vì cô đã cướp đi sinh mệnh của một đứa con khác sao?
Cô mơ hồ nhớ lại, ba từng say rượu đã gào lên, đã khóc, con của tôi. . . . . . Con của tôi . . . . .
Đợi cô chạy tới, ba lại đẩy cô ra, nói không phải là cô, đứa con ba muốn không phải là cô. . . . . .
Thì ra, đứa bé này, không có cơ hội tới trên đời.
Cô tin Hạ Thanh nói thật, cô cũng là một người mẹ, có thể phân biệt được tình cảm đó là thật hay giả.
Đến giờ, cô không biết bản thân nên hận ai, cô giống như mất đi phương hướng, từ khi qua phiên tòa, cô như mất phương hướng, cậu nói, hy vọng cô có thể tìm được một người yêu mình, nhưng trong lòng cô lại muốn mang theo Đồng Đồng trải qua cả đời.
Mợ nói, đứa con không phải là toàn bộ của cuộc sống, cô phải có cuộc sống của mình, nhưng cuộc sống của cô là gì đây? Trên thế giới này còn tìm được một người thật lòng yêu mình, vĩnh viễn không thay đổi sao?
Lời hứa, chẳng phải là thứ đáng tin, tối thiểu, ở thời đại này, hứa hẹn không dùng được.
"Tiểu Vi, tôi xin cô đi thăm nó được không? Cho dù là lừa gạt nó một câu, tôi nghĩ nó sẽ nghe lời cô."
Ánh mắt cầu xin của Hạ Thanh làm lòng cô rối loạn.
Trầm mặc chừng năm phút, Kiều Vi Nhã gật đầu.
"Mai có thể đi không?"
Hạ Thanh gật đầu, vẻ mặt không thể nói là khóc hay cười: "Tiểu Vi, cám ơn cô, chuyện lúc trước, thật xin lỗi, tôi không mong cô tha thứ, chẳng qua là, hi vọng sau này cô đừng đẩy oán hận lên người Bảo Mặc, nó không biết gì hết. Còn có. . . . . . Vật này tôi muốn mang đi, đây là kỷ vật duy nhất của anh ấy, nếu như có một ngày tôi chết, tôi sẽ trả nó cho cô, được không?"
Kiều Vi Nhã gật đầu trả đồ lại cho Hạ Thanh, đứng lên nói tạm biệt rồi xuống lầu tìm Đài Thế Minh.
Đài Thế Minh thấy mắt Kiều Vi Nhã sưng đỏ, sợ hết hồn, liền vội vàng hỏi: "Tiểu Vi, không sao chứ?"
Kiều Vi Nhã lắc đầu: "Em không sao, chúng ta đi thôi."
Hạ Thanh đứng lặng yên ở cửa sổ thật lâu, cho đến khi xe của Kiều Vi Nhã hòa nhập vào dòng người mới về lại chỗ ngồi, đợi đến khi bà đeo kính xuống lầu tính tiền, mới biết Kiều Vi Nhã đã trả rồi, nếu như hai nhà không kéo theo ân oán, có lẽ bà sẽ rất thích Kiều Vi Nhã.
Về đến nhà, Kiều Vi Nhã còn chưa bình ổn được cảm xúc, người đã qua đời, ngay cả có ngàn loại thù, vạn lần hận, cũng trở thành khói nhẹ mây trôi mà thôi.
Đài lão phu nhân nhìn ra cô không ổn, đi vào phòng ngủ xem cô.
Kiều Vi Nhã mới vừa rửa mặt, nghe được tiếng động, mở cửa ra xem: "Mợ."
"Tiểu Vi, tâm sự của con, có nguyện ý kể cho mợ nghe không, mợ là người nghe tốt nhất."
Kiều Vi Nhã cùng mợ ngồi vào sofa, do dự một hồi, Kiều Vi Nhã vẫn nói ra chuyện hôm nay.
Mợ cũng xúc động vạn lần, đứa nhỏ này thật làm người ta đau lòng, tại sao lại để một đứa nhỏ vô tội nhận hết ân oán đời trước.
"Tiểu Vi, con là một cá thể độc lập, đầu tiên, trên đời này, người yêu con nhất phải chính là con, ngay cả mình còn không yêu mình thì làm sao yêu người khác? Muốn yêu bản thân, phải dựa vào lòng mình mà làm việc, Tiểu Vi, đừng đặt gánh nặng của người khác lên lưng mình, con hỏi lòng mình xem, có muốn đi hay không? Thằng bé Bảo Mặc kia cũng là một đứa bé ngoan, chỉ là hoàn cảnh sống của các con không giống nhau, nó vẫn luôn thuận lợi, cho nên, dễ dàng hướng mọi suy nghĩ theo chiều tốt đẹp, người như vậy, một khi gặp phải thất bại lại càng không chịu được đả kích. Mợ ở Mỹ mấy mươi năm, gặp rất nhiều người muôn hình muôn vẻ, Bảo Mặc là đứa nhỏ mợ rất thích, dĩ nhiên, con lựa chọn thế nào mới là quan trọng nhất, về phần ân oán đời trước có liên quan gì tới con, người sống không thể cùng đi một đường, gánh nặng dọc đường, người chịu cũng có hạn."
Kiều Vi Nhã cẩn thận nghe lời mợ nói, trầm tư hồi lâu, cô gật đầu nói: "Mợ, mai con đi thăm anh ấy."
Mợ kéo tay Kiều Vi Nhã, từ ái vỗ nhẹ: "Tiểu Vi, tâm nguyện lớn nhất của mợ và cậu con, chính là con có thể hạnh phúc, ông bà nội, ông bà ngoại, còn có ba mẹ con cũng giống như chúng ta, hi vọng con hạnh phúc, con không chỉ là một người mẹ, con còn có bản thân, con chỉ mới hai mươi tám tuổi, đường đời vẫn còn rất dài. Nếu như đã nghĩ thông suốt, con hãy đi đi."