Chương 32: Thiện ý

Đồng Đồng khóc trong chốc lát, đang ngủ, Kiều Vi Nhã cởi giầy cho bé, chỉnh điều hòa cho thật tốt rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Vừa mới ra khỏi phòng, điện thoại liền vang , Kiều Vi Nhã nhìn lại, là thím Lâm.

Vừa bắt máy liền nghe thím Lâm hỏi : "Mẹ Đồng Đồng à?"

"Là cháu, thím Lâm, chú Lâm xuất viện rồi ạ?"

"chú Lâm cháu đang ở nhà ở nhà đây, vẫn tốt , chúng ta đã liên hệ với đồng

học kia của cháu rồi, hắn nói ngày kia sẽ mang theo chúng ta cùng đi

tỉnh thành."

Kiều Vi Nhã rốt cục nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi. Nếu có việc, thím gọi điện thoại cho cháu lúc nào cũng được."

" Mẹ Đồng Đồng à, thím có chuyện này. . . . . . Cổ Khánh Nhất ngày hôm

qua hỏi chú Lâm, có biết cháu bán đống tranh thư kia cho ai không, chúng ta nói không biết, hắn giống như không tin. Sau lại thím nghe thấy hắn

gọi điện thoại trong sân, hình như là tìm người theo dõi các nhà ở đầu

ngõ chúng ta, cháu xem. . . . . ."

Kiều Vi Nhã trong lòng cả

kinh, đúng vậy, đầu ngõ có theo dõi, chỉ cần hắn cho người điều tra, sẽ

biết đống tranh thư đó ở đâu, nói như vậy, tranh thư này, đã không còn

chỗ ở an toàn nữa ."

"Thím Lâm, thím đừng lo lắng, cháu hiện tại sẽ gọi điện thoại cho Khai Nguyên."

"Chú Lâm của cháu đã gọi điện thoại cho Khai Nguyên rồi, nhưng mà, cháu vẫn

nên nghĩ biện pháp cho tốt đi, nhỡ may Khai Nguyên bên kia nói ra, như

vậy rất uổng phí tâm tư bảo vệ của cháu rồi ."

Sau khi Thím Lâm

cúp máy, Kiều Vi Nhã liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Khai Nguyên, Lâm

Khai Nguyênliền nhanh chóng cam đoan, tuyệt đối sẽ không nói cho bất

luận kẻ nào.

Nhưng là, Kiều Vi Nhã lo lắng, Lâm Khai Nguyêncó thể cam đoan không nói, nhưng hàng xóm xung quanh hắn thì lại không chắc

chắn được, ngày đó rất nhiều người thấy cô, nhất là ô tô của cô ở huyện Q có vẻ nổi bật . Cô cảm thấy hay là vẫn cứ đến huyện Q xem thử thế nào.

Kiều Vi Nhã đi thư phòng, cùng hai vợ chồng Albert nói chuyện này, (Albert ) nhíu mày nói: "Q huyện? . . . . . . Bà xã, anh nhớ hình như XXX đoàn

đang ở Q huyện phải không?"

Kiều Vi Nhã hồ nghi nhìn hắn.

"Ý tứ của anh là, đem mấy thứ đó đến chỗ quân đội?"

"Uh, chính là như vậy."

Kiều Vi Nhã thật sự khích động, nếu đem đến quân đội, vậy mấy bức trnh thư kia tuyệt đối sẽ an toàn .

"Tiểu vi, dù em bây giờ có nhanh tay, thì cũng không thể nhanh hơn Cổ Khánh

Nhất, hiện tại, em cùng người kia liên hệ, chị sẽ kêu người đem tranh

thư kia chở đi, nếu em cảm thấy lo lắng, chị sẽ an bài chuyến bay sớm

nhất cho em đén tỉnh thành, em thấy thế nào?"

Kiều Vi Nhã gật gật đầu, "Chị Elaine, em hôm nay đi trước vậy, ngày mai sẽ trở về, Đồng Đồng nhà em. . . . . ."

"Đồng Đồng ở lại nơi này với bọn chị, em tự đi thôi." Elaine đánh gãy Kiều Vi Nhã, cười nói, "Tiểu vi, tuy nói đó là con gái em nhưng hiện tại sẽ ở

với chị ."

Kiều Vi Nhã cười khổ, không thể tưởng được sau khi

trọng sinh, cô vẫn là người cô đơn, người duy nhất có thể tin tưởng để

dựa vào lại chính là người xa lạ cách mình đến ngàn dặm.

Albert đem Kiều Vi Nhã đưa lên máy bay, luôn mãi dặn dò cô, nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại trở về.

Sau khi xuống máy bay, Kiều Vi Nhã còn chưa ra khỏi sân bay, đã thấy bảng

ghi tên tiếng Anh của mình được giơ cao, người cầm bảng đứng sau đó là

hai quân nhân.

Kiều Vi Nhã lập tức bước đi qua, hai người thực khách khí cung cô bắt tay xong, liền dẫn Kiều Vi Nhã lên một chiếc xe quân sự.

Hai người trong đó có một phó đoàn trưởng đội quân đóng ở huyện Q Khương Hạo, một người là lái xe.

Khương Hạo cười nói: "Mấy thứ kia đã được chuyển đi hết rồi, Lâm Khai

Nguyênbên kia, cũng đã nói chuyện, hắn khẳng định sẽ không đem chuyện

này lộ ra ngoài, Kiều tiểu thư chỉ cần xem một chút mọi thứ có đầy đủ

hay không là tốt rồi."

Kiều Vi Nhã không biết nói gì, chỉ đành

cảm ơn bọn họ, chuyện này, nếu là để cô tự mình làm, khẳng định mọi

chuyện sẽ không thuạn lợi như vậy, hiện tại, nếu ông trời đã đứng bên

trợ giúp cho cô, lúc này đây, cô tuyệt đối sẽ không để mọi chuyện lặp

lại bi kịch của kiếp trước nữa .

Tới Q huyện sau, xe trực tiếp tiến vào quân doanh.

"Kiều tiểu thư, cô xem, số lượng các thứ có đủ hay không? Thời điểm chúng ta

mang về, đều đăng ký trong danh sách , nếu bên kia có vẫn đề gì chỉ cần

xem lại là được."

Kiều Vi Nhã tiếp nhận bản đăng ký, mấy bộ tranh thư hàng năm đều phơi nắng, những bộ sách hay cuộn tranh được cuộn

tròn, cô đều khắc trong tâm khảm mình, cho dù số lượng khổng lồ nhưng cô nhất nhất đều nhớ rõ không thể quên.

Tìm đọc một lần, Kiều Vi Nhã yên lòng, chúa của chú Lam thật đáng tin cậy, mấy bộ tranh thư này được bảo quản rất khá.

Khương Hạo đưa Kiều Vi Nhã vào phòng, "Phòng này thông gió mà thoáng mát nhất, rất thích hợp để cấp giữ mấy đồ vật như thế này, tôi nói chứ, bộ tranh

thư này đặt ở đây, so với để trong ngân hàng bảo quản còn an toàn mà tốt hơn."

Kiều Vi Nhã gật gật đầu, cười nói: "Khương đội trưởng, cám ơn anh. ’

"Kiều tiểu thư không cần khách khí, chuyện của cô, tôi cũng biết ít nhiều một chút, kì thật bây giờ chúng ta xem như là chiến hữu."

"Chiến hữu?"

Khương Hạo cười gật gật đầu, "Kỳ thật tôi là cháu của Elaine, tuy rằng, cô ý

so với tôi cùng lắm thì lớn hơn mấy tuổi, thế nhưng tôi gặp cô ý còn

phải gọi một tiếng cô, nhưng mà chúng ta đưng để ý mấy chuyện đó."

Kiều Vi Nhã đỏ mặt, thật không hổ là Elaine.

"Nói như vậy, chị Elaine đã muốn nói cho anh chuyện của tôi?"

"Uh, tôi đại khái biết một chút, sau này chuyện bên B thị kia, tôi nhất định sẽ ra mặt giúp cô."

Kiều Vi Nhã thần sắc phức tạp nhìn hắn, cô rất muốn hỏi, Elaine đã nói cho hắn biết cái gì?

Khương Hạo ánh mắt sắc bén đảo qua một cái, cười nói: "Kiều tiểu thư, chuyện

nên biết, tôi đều biết, chuyện không nên biết tôi một chút cũng không

nghe Elaine nói đến."

Dừng một chút, hắn nói: "Vốn là tôi định

nhờ cô dạy cho bọn kính kia chút võ công, sau lại nghe cô Elaine nói, võ thuât Kiều gia các người, là không truyền cho người ngoài, sau lại, tôi còn cố ý hỏi thăm rât nhiều lão nhân, thật không thể tưởng tượng được

Kiều gia ở trước giải phóng lại cso một thời kì hiển hách như vậy, ai,

đáng tiếc nha. . . . . ."

Kiều Vi Nhã hơi mất tự nhiên cười cười, "Khương đội trưởng, thật sự rất xin lỗi, tổ huấn của Kiều gia, tôi

không dám không tuân thủ"

"Không có việc gì, không có việc gì,

tôi sẽ không để ý , còn có, không cần gọi tôi Khương đội trưởng, tôi

hiện tại mới chỉ là chức phó, để người khác nghe thấy thì không thích

hợp, ở trong này, không có ai biết thân phận của tôi, tất cả đều là tôi

tự mình leo lên được ."

Khương Hạo sang sảng, làm cho vẻ mặt Kiều Vi Nhã dần dần tự nhiên hơn.

"Khương Hạo, tôi muốn gặp Lâm Khai Nguyênmottj lần, anh có thể an bài dùm tôi được không?"

"Này không có vấn đề, trong vòng nửa giờ nữa, tôi sẽ để hắn gặp cô."

"Khương Hạo, cám ơn anh."

Khương Hạo khoát tay, ra khỏi phòng.

Chỉ chốc lát sau, Khương Hạo bưng hai cốc nước trái cây tiến vào, cười nói: "Mát lạnh, cô trước uông một chút, nhuận nhuận cổ họng, tôi đã kêu

người đi gọi hắn rồi."

Khương Hạo tận lực tìm đề tài cùng Kiều Vi Nhã nói chuyện phiếm, chờ đợi Lâm Khai Nguyên đến đây.

Khoảng hơn hai mươi phút sau, Lâm Khai Nguyên liền có mặt .

Khương Hạo sau khi đưa dồ uống xong liền cười nói: "Hai người cứ việc trò

chuyện, tôi đi có chút việc 1 lát, lát sẽ quay lại, có việc cứ gọi điện

thoại cho tôi."

Lâm Khai Nguyên đánh giá xung quanh xong liền

nói: "Chị Vi,không nghĩ tới chị còn có đường liên quan đến nơi này nữa,

chú em đều nói cho em biết, để đồ ở nơi này xác nhận so với để ở nhà

chúng ta an toàn hơn."

Kiều Vi Nhã đẩy cái chén nói, "Khai Nguyên, trước uống miếng nước."

"Chị Vi, em không khát, có việc gì chị cứ nói đi."

"Không phải việc của chị, Khai Nguyên, em cũng biết sau khi cha mẹ chị mất,

chú thím Lâm đối đãi với chị giống như con cái trong nhà vậy, khi chúng

ta làm hàng xóm, bọn họ vẫn thực chiếu cố chị, cho nên, chị rất cảm

kích, ngày mai, chú thím Lâm muốn lên tỉnh thành, thân thể chú Lâm không tốt nên chị đã đề nghị chú Lâm lên tỉnh thành khám bệnh, đồng thời để

thím Lâm có cơ hội kiểm tra sức khỏe, nhưng mà, tình hình kinh tế nhà

bọn họ vẫn không tốt lắm, cho nên, họ khẳng định là tiếc khoản tiền này

đi, ở đây chị có chút tâm ý, muốn mời em đi cũng bọn họ, tiền này, nói

là tiền của em,có được không?"

Lâm Khai Nguyên đẩy tay nói, "Chị

Vi, không được, tiền này em không thể nhận, em cũng là vài ngày trươc

mới biết được, tiền lúc trước em mua xe là chị cho , chuyện mua xe đối

với chúng ta là đã nợ chị quá lớn, chút tiền này nếu mấy đứa em họ của

em không đưa, thì cũng là em đưa cho chú thím, sao có thể lấy của chị

được."

"Khai nguyên, chị không phải cùng em nói lý, chú Lâm nói,

lão Nhị nhà em là siêu sinh , tìm không ít tiền mới thượng hộ khẩu ( chả hiểu j ai biết dịch dùm Nấm phát), hiện tại em lại còn hai đứa nhỏ phải nuôi nhất định là khó khăn đi, em cứ cầm lấy đi, còn con gái của chú

Lâm. . . . . ." Kiều Vi Nhã thở dài một hơi, có cũng như không.

Lâm Khai Nguyên cũng là một tiếng thở dài, cầm lấy tiền, "Chị Vi, xem độ

dày này, ít nhất cũng phải là tám vạn tệ, cứ coi như em mượn chị, sau

này có điều kiện, số tiền này, em nhất định thay chú thím trả lại cho

chị."

"Khai nguyên, dạ dày chú Lâm không tốt, em kiểm tra cẩn thận dạ dày của chú một chút."

Lâm Khai Nguyên gật gật đầu, trầm giọng nói: "Chị Vi, chị nói người tốt

nhất định sẽ có nhân quả tốt đúng không, trước kia em không quá tin

phục, có một chuyện trước nay em vẫn muốn nói, hôm nay nhất định phải

nói cùng chị."

Kiều Vi Nhã nhìn vẻ mặt vừa đỏ vừa đen lại còn giả biểu tình nghiêm túc, cười nói: "Khai nguyên, em nói đi, chị đang nghe đây."

"Chị Vi, em cảm tháy hay là chị cứ ly hôn đi."

Kiều Vi Nhã ngẩn ra, Lâm Khai Nguyên làm sao có thể nói với àng chuyện này cơ chứ?

Lâm Khai Nguyên gật gật đầu, "Chị Vi, chị từng là một sinh viên, em là một

nông dân rất quên mùa, theo lý thuyết, về học vấn mọi người nhìn vào

liền biết, nhưng là, cuộc sống hôn nhân em cảm thấy học vấn này chẳng

cần thiết, chị Vi làm người không nhất thiết phải quá thành thực. Đầu

năm nay, người thành thật chịu thiệt nhiều nhất, em có một người anh em

đang sống dở hết dở, người anh em này cũng là một người làm công tác văn hóa, ở Thượng Hải là một người chính trực công minh, cô dâu là người

Thượng Hải chính gốc, thời điểm kết hôn, nam mua phòng, nhà gái thì mua

vật dụng cần thiết, vừa mới bắt đầu sống, còn chưa mua bán được cái gì,

cô dâu bắt hắn đem tiền ra nộp sinh hoạt phí, hàng tháng cho tiền tiêu

vặt, hắn đều làm theo , sau lại, nữ nhân kia nói anh ấy trong nhà thân

thihcs nhiều quá, suốt ngày đến cửa nhờ vả, mà hắn thì chỉ tốt hơn một

tên tiểu bạch kiểm một chút nên muốn ly hôn, mà người anh em đó cũng

không biết trong chuyện này còn có vấn đề, lại mỗi ngà thấy mặt là cãi

nhau cũng không có ý nghĩa liền đáp ứng ly hôn, chị đoán ly hôn dù thế

nào thì nhà ở………… (trước đây theo luật Trung Quốc thì sau khi kết hôn

tài sản lớn như nhà và xe j đó là tài sản chung của hai vợ chồng, ly hôn thì sẽ chia đôi kiểu môt người lấy nhà một người lấy tiền, nên bà vợ

này lấy nhà, nhưng luật TQ bây giờ thì hình như là của ai người ấy giữ

tức là nếu nhà là ông kia mua thì ly hôn vẫn của ông ấy, sr Nấm bị lậm

chút tại sv trương luật ý mờ cứ thấy luật là mắt sáng lên dù học nó thì

mệt thôi rồi  ) . . . . . ."

Dừng một chút, hắn nhìn thấy Kiều

Vi Nhã sắc mặt bình tĩnh, thấp giọng nói tiếp, "Ly hôn không đến mười

ngày, nữ nhân kia lại tái hôn, Chị Vi chị nói nếu người anh em kia có

tâm nhãn một chút, nhất định sẽ không rơi vào kết cục nhân-tài đều mất

đi." (mất cả người cả của, ý là ông kia chọn nhầm vợ nên cuối cùng vợ bỏ đi mà nhà cũng chẳng còn)

Kiều Vi Nhã gật gật đầu, cô nghĩ mình

đã hiểu Lâm Khai Nguyên nói có ý tứ gì rồi, lúc này đây, cô sẽ không rơi vào kết cục nhân tài đều mất, phòng ở này, là nơi để hai mẹ con các cô

sau khi ly hôn ổn định lại, cho dù sau này thật sự ở lại Bắc Kinh, thì

tiền cho thuê nhà, cũng đủ để con gái cô đóng học phí. Sau này con gái

lớn rồi, muốn về nhà, cũng có chỗ để mà ở.