Trên đường về thành phố B, đột nhiên điện thoại kêu . .
Kiều Vi Nhã dừng xe ở bên đường, vừa nhìn là biết, đó là điện thoại của văn phòng quản lý bách hoá. .
Điện thoại được nối, đúng thật là điện thoại của phó tổng bách hoá, nghe
thấy thanh âm của hắn, Kiều Vi Nhã liền biết, chuyện gì đến, sẽ đến.
"Tiểu kiều, buổi sáng ngày mai đến văn phòng của ta một chuyến. . . . . ." .
Kiều Vi Nhã đồng ý, cô cũng không hỏi có chuyện gì sảy ra, nghe thấy tiếng cúp máy của đối phương cô mới cất điện thoại.
Đêm qua, sau khi cùng chú Lâm nói chuyện, cô cảm thấy chắc sẽ không ngủ
được nữa, suốt đêm sửa soạn lại phòng chứa tàng thư, tranh chữ, nhà kho của cô vốn có hộp giấy, dây ni lông các loại, cho nên sửa soạn lại đồ
đạc rất nhanh, một đêm không ngủ, hơn nữa buổi sáng còn có chú Lâm cùng
thím Lâm hỗ trợ, sau khi cháu chú Lâm lái xe đến, liền trực tiếp đem
thùng chuyển lên trên xe. .
Kiều Vi Nhã đi theo phía sau hắn,
khi đến nơi dỡ hàng đều không cần đến cô, thời điểm sửa soạn lại, cháu
của chú Lâm là Lâm Khai Nguyên gọi đến hơn mười người bạn, rất nhanh sắp xếp ổn thoả giúp cô. Cô thanh toán hơn năm trăm đồng tiền thuê nhà, sau đó đem lễ vật mua đến đưa cho Lâm Khai Nguyên, những đồ này giá cũng
tầm năm sáu trăm đồng, xem như một chút tâm ý của cô. .
Lâm Khai Nguyên kiên trì không nhận tiền chở hàng, lại giúp chuyển đồ vào trong làm cô thật sự rất băn khoăn. .
Lâm Khai Nguyên vỗ bộ ngực cam đoan, dù không có người ở, sách đều để ở
đây, cũng đồng ý cách chút thời gian giúp cô mở cửa sổ thông gió.
Chuyện này làm rất thuận thuân lợi. .
Cũng bởi vì chuyện này làm rất thuận lợi , cho nên, nhất định sẽ có người đến làm phiền cô. .
Kiều Vi Nhã cười khổ, bách hoá bên kia luôn rất ủng hộ cô, bởi vì buôn bán
của cô rất tốt, thái độ phục vụ luôn làm khách vừa lòng, nếu gặp người
ngoại quốc đến xem hàng , cô còn nhận làm phiên dịch miễn phí cho bách
hoá, vì vậy bách hoá từ trên xuống dưới, mọi người vẫn rất chiếu cố cô. .
Vừa nghe thấy thanh âm khó xử của phó tổng, Kiều Vi Nhã biết, mẹ Bảo Mặc đã ra tay . .
Tưởng chuyện gì ! Không phải muốn gây áp lực cho cô ở bách hoá sao, nếu như
trước kia, cô vẫn chưa trọng sinh, khẳng định sẽ bối rối một trận, hiện
tại, sẽ không , binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. .
Trước khi trọng sinh, cô đã thi xong chứng chỉ kế toán viên cao cấp quốc tế, hơn
nữa cô thông thạo tiếng Anh, tiếng Pháp, cô đã tìm được chỗ công tác rất tốt, chỉ là trái tim hoàn toàn chết lặng. .
Cô cũng không phải người không có công việc buôn bán là không thể. .
Cô đã tính qua tài sản hiện có, cho dù không đi làm, hai mẹ con cô cũng không phải lo kế sinh nhai. .
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo tài sản hiện có, không cho Cổ Khánh được vừa ý. .
Ông trời giúp đỡ, để Cổ Khánh lại đưa xe cho cô, đây là đoạn khởi đầu rất
tốt, lần trước, hắn đưa xe cho em rể của hắn, khi đó cô biết tất cả mọi
chuyện đều đã muộn. .
Cô nhất định phải chịu đựng qua đoạn thời
gian này, đợi thời điểm bụng của Tiêu San không giấu được nữa, quyền chủ động tự nhiên thuộc về cô. Về phần bạn bè của hắn, nghĩ lại cũng không
phải sợ , không biết vì sao lúc đó vừa nhìn thấy chuỷ thủ cắm trên cửa,
cô liền sợ hãi như vậy, nếu ông nội còn sống, nhất định sẽ mắng cô,
đường đường cháu gái của Kiều thị lốc xoáy cước, dĩ nhiên là một kẻ hèn
nhát.
Phải biết rằng, ở thành phố B thậm chí cả tỉnh H, lốc xoáy cước của Kiều gia các cô đều có danh tiếng nhất định. .
Cô làm sao có thể ngốc đến nỗi nghĩ hắn sẽ làm gì con gái cô, hổ độc không ăn thịt con, cô không tin, thật sự Cổ Khánh Nhất sẽ làm gì con gái cô,
hết lần này tới lần khác Cổ Khánh Nhất đều biết con gái là uy hϊếp duy
nhất với cô, liền lấy con gái ra doạ nạt, làm cô thực sự rơi vào bẫy. .
Tấ cả đều nghĩ thông suốt, tâm tình Kiều Vi Nhã liền trở lên rất tốt, mở tiết mục phổ biến của đài giao thông lên. .
Sau khi lái xe trở về nhà, Kiều Vi Nhã xuống xe, khóa kỹ cửa, mới nhẹ nhàng bước vào tiểu viện.
Thời điểm trước, khi mua nhà ở chỗ này, Cổ Khánh rất không tình nguyện, hắn
muốn ở nhà cao tầng, trong viện này chỉ có duy nhất một hàng xóm là chú
Lâm, ngày thường chú Lâm gặp Cổ Khánh Nhất cũng chỉ gật đầu chào mà hỏi, cũng không vì hắn là cảnh sát mà ra sức nịnh bợ, một thời gian sau,
quan hệ hai nhà mới dần chuyển biến tốt.
Cho nên, nhà ở viện này cô muốn giữ lại, tuyệt đối không đưa cho Cổ Khánh Nhất, lúc đó, Cổ
Khánh Nhất cho cô hai lựa chọn, con cùng nhà ở, chỉ có thể chọn một
trong hai, áp lực cùng uy hϊếp từ nhiều phía khiến cô chỉ có thể cùng
con rời đi. .
Thấy tiếng mở cửa, Đồng Đồng chạy đến cùng thím Lâm, "Mẹ, mẹ đi đâu vậy ?" .
"Mẹ đi có chút việc , Đồng Đồng con làm sao vậy?" .
Kiều Vi Nhã phát hiện bên trái mặt con gái cô có dấu hiệu xưng đỏ. .
Đồng Đồng khóc to, thím Lâm đi ra, vẻ mặt áy náy, "Mẹ Đồng Đồng, đều tại
ta, em gái chồng cháu mang theo con đến đây, không biết Đồng Đồng nói
câu gì, con họ liền tát Đồng Đồng một cái, lúc ấy ta đang gói bánh trẻo . . . . . ."
Thím Lâm áy náy vuốt tóc Đồng Đồng, đau lòng không nói thêm gì. .
. . . . . . . . .
Ba đứa em gái của Cổ Khánh Nhất, chỉ có duy nhất em gái Cổ Khánh Song có
con, cũng vì cô ta có con, cho nên, vị trí của cô ta ở trong lòng mẹ
chồng cô không giống những người khác. .
Chồng Cổ Khánh Song, là Cổ Khánh vội vàng lấy về. .
Thành tích học tập của Cổ Khánh Song không tốt, cuối cùng chỉ lên học ở một
trường kĩ thuật, thời điểm thực tập, nhà trường đóng cửa, những học sinh chuẩn bị tốt nghiệp gặp vấn đề lớn khi xin việc. .
Cha Cổ Khánh
Nhất nhờ người đi cửa sau, giúp Cổ Khánh Song tìm công việc làm nhân
viên điện thoại tại một khách sạn, ai ngờ, không đến ba tháng, khách sạn liền bắt cô ta nghỉ việc , nguyên nhân trong đó, không một ai biết. .
Trong bốn đứa con,Cổ Khánh Song có làn da trắng nhất, bộ dáng cũng tốt nhất,
chỉ là vóc dáng hơi lùn một chút chỉ cao tầm 1m59. Tuy rằng Cổ Khánh
Song cùng Cổ Khánh Ngọc là bào thai song sinh, nhưng bộ dáng một chút
cũng chẳng giống nhau, so với Cổ Khánh Song Cổ Khánh Ngọc cao hơn tầm
5cm, ở Cổ gia, có thể nói Cổ Khánh Ngọc là người duy nhất tương đối
thiện lương.
Tiếp sau đó, bố chồng cô lại nhờ người tìm việc cho
cô ta ở một công ty quảng cáo, công ty này là công ty có thực lực hùng
hậu nhất tại thành phố B – công ty quảng cáo Thịnh Thế, vì vậy một thời
gian Cổ Khánh Song rất đắc ý. .
Sau khi tiến vào công ty quảng
cáo này, Cổ Khánh Song liền coi trọng trưởng phòng thiết kế Mạnh Kì, nhà Mạnh Kì ở Tây Bắc, vốn vẫn có vị hôn thê đi học cùng hắn, cô ấy ở thành phố B mở một quán mì sợi Lan Châu, buôn bán cũng không tệ. .
Cổ
Khánh Song coi trọng Mạnh Kì liền theo đuổi hắn, gắt dao cuốn lấy hắn
không rời, rốt cuộc tại một tiệc rượu của công ty, Mạnh Kì quá chén, hai người thuê phòng tại khách sạn.
Gạo nấu thành cơm, mạnh Kì đành
phải từ bỏ vị hôn thê, đền bù năm vạn đồng tiền bồi thường cho cô ấy, vị hôn thê của hắn vốn không muốn lấy số tiền này nhưng cuối cùng vẫn
nhận. Giờ cô ấy đã mở bảy cửa hàng mì sợi Lan Châu ở thành phố B, buôn
bán 24h có ba nhà, nơi buôn bán tốt nhất chính là cửa hàng ở gần nhà ga
cùng bách hoá Trung Đại. .
Kiều Vi Nhã quen biết cô ấy, hơn nữa
quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng mà đó là thời gian sau mới biết được
chuyện sâu xa trong đó ,Mã Vân Vân là vị hôn thê trước của Mạnh Kì , từ
lúc Mạnh Kì thi đỗ vào trường đại học T liền cùng hắn tới thành phố B,
cô ấy là một người tộc Hồi, mũi cao, mắt to, dáng người cao gầy, rất có
khí chất giống người ngoại quốc. Sau đó, đúng là cô ấy đã gả cho một
người ngoại quốc, người ngoại quốc kia, là thầy giáo nước ngoài đến dạy
tại đại học T, sau khi hết hợp đồng, vì Mã Vân Vân, liền ở lại, sau khi
cưới nhau hai người thập phần ân ái, vài lần nhà bọn họ trang hoàng lại
nhà cửa, đều tìm Kiều Vi Nhã làm rèm cửa song sa, Kiều Vi Nhã rất thích ba đứa trẻ nhà họ, một đám đáng yêu giống búp bê.
Sau khi Cổ
Khánh Song gả được cho ý trung nhân mới phát hiện, ý trung nhân này tuy
rằng bộ dạng đẹp trai, tiền lương cũng không thấp, nhưng mà liên luỵ rất nhiều, mỗi tháng Mạnh Kì gửi về nhà hơn một ngàn đồng, còn phải đưa cho em gái đang học đại học, ngẫu nhiên có thân thích trong nhà đến thăm,
một lần đến cứ phải mười ngày nửa tháng không đi, lúc rời khỏi, vừa ăn
vừa đem đồ về.
Bọn họ vốn vốn không có nhà ở, phòng trọ tuy rằng
không đắt, nhưng mà Mạnh Kì đưa Mã Vân Vân năm vạn, kết hôn đã tiêu hơn
nửa tài sản tiết kiệm, trên cơ bản tài sản trên người Mạnh Kì đã thành
con số không, Cổ Khánh Song thật không ngờ, thắng lợi này quả thực cũng
không phải tất cả đều ngọt ngào , cố tình sau đó cô ta lại mang
thai, vì để Mạnh Kì gửi ít tiền về nhà, Cổ Khánh Song thôi việc, chỉ ở
nhà làm phu nhân ăn no ngủ kĩ.
Sau khi Cổ Khánh Song từ chức,
gánh nặng của Mạnh Kì tăng thêm, quan hệ hai người càng thêm lạnh nhạt,
Mạnh Kì tình nguyện ở đơn vị tăng ca cũng không chịu về nhà.
Cổ
Khánh Song cảm thấy uất ức, mỗi ngày đều ở lì tại nhà mẹ đẻ, mẹ chồng cô đau lòng con gái, đành phải bảo vợ chồng hai người mỗi ngày về nhà ăn
cơm.
Trùng hợp lúc này Kiều Vi Nhã mua ba gian nhà trệt, giữa nhà đối diện có còn hai gian nhà tự xây rất lớn, sau đó Kiều Vi Nhã phá đi
hai gian nhà tự xây, đắp lên tầng hai, ngược lại nhà giữa không có diện
tích lớn như phòng tự xây. .
Ngay khi làm xong hết thảy thủ tục,
Cổ Khánh Song sinh một đứa trẻ béo trắng mập mạp, Mạnh Tư Viễn chỉ so
với Đồng Đồng kém nửa tuổi.
Mẹ chồng cô vui mừng không kìm hãm
được, không nói hai lời, để hai vợ chồng họ chuyển nhà bảo con rể trả
lại phòng trọ, chuyên tâm chăm sóc con gái đang ở cữ, nếu không phải
Mạnh Kì kiên trì, bọn họ có khi chuyển luôn sang họ Cổ. .
Được
người trong nhà cưng chiều làm Mạnh Tư Viễn nuôi dưỡng thành tính khí
của tiểu bá vương, vài lần Mạnh Kì quản thúc, đều đổi lấy tiếng khóc tê
tâm liệt phế của mẹ chồng cô, chỉ đàng không cam lòng buông tay, đem tất cả tinh lực đều chú ý tại công việc. .
Sau khi sinh con, Cổ Khánh Song càng không có tâm tư công tác, tiền hưu của bố mẹ chồng, hơn nữa hàng tháng Kiều Vi Nhã còn gửi hơn một ngàn đồng tiền phí sinh
hoạt, lại có tiền lương hàng tháng của anh trai, cuộc sống hàng ngày của một nhà năm người bọn họ, thật sự giàu có. .
Sau khi em gái Mạnh Kì tốt nghiệp , ở lại Bắc Kinh, không bao giờ cần tiền sinh hoạt của
bọn họ nữa, tiền lương của Mạnh Kì trừ bỏ hàng tháng gửi về gia đình hơn một ngàn đồng, còn lại đều ở trong tay Cổ Khánh Song, cần mua một bao
thuốc cũng phải ngửa tay xin tiền. .
Sau đó qua sự chỉ điểm của
đồng sự, Mạnh Kì đem một phần tiền lương, tiền thưởng , hoa hồng linh
tinh gì đó, chia ra một phần lặng lẽ giấu đi, làm tiền tiêu dùng hàng
ngày hoặc dự trữ khi cha mẹ có chuyện gì đột ngột phát sinh. .
Vài lần Mạnh Kì muốn lấy tiền mua nhà ở, đều bị Cổ Khánh Song từ chối, cô
ta ở nhờ phòng của người nhà mà hai chị gái đều có nhà riêng, anh cả
cũng có nhà riêng, căn nhà đang ở này nhất định sẽ là của cô. .
Tại trong nhà, vợ chồng bọn họ trên cơ bản là không chi tiêu nhiều, tiền dư ra, cô ta muốn mở nhà hàng, đáy lòng Cổ Khánh Song không phục, nữ nhân
Mã Vân Vân kia là con gái miền núi, làm sao có thể giỏi giang hơn cô ta. .
Lúc Cổ khánh đưa Tiêu San về, Cổ Khánh Song rất vui vẻ , cô ta rất không quen nhìn bộ dáng thanh cao của Kiều Vi Nhã, thời điểm nghe
cô có quan hệ rất tốt cùng Mã Vân Vân, cô ta cho rằng chị dâu này đang
muốn cô khó xử. .
Đêm qua lúc cô vui vẻ nói chuyện này cho chồng, Mạnh Kì cảnh cáo cô, nhắc lại chuyện mua nhà.
Mạnh kì nói, nếu Tiêu San sinh con, mẹ cô ta không thể chấp nhận thêm đứa
cháu ngoại này, khẳng định bọn họ phải chuyển đi , cùng với bị đuổi đi,
còn không bằng trước tiên mua nhà ở.
Suy nghĩ cả đêm, cô ta quyết định vì bản thân, đứng về phía Kiều Vi Nhã. .
Cho nên, cô ta tìm đến nhà Kiều Vi Nhã, ai ngờ Kiều Vi Nhã không ở nhà. .
Mạnh Tư Viễn qua cửa sổ sát đất thấy đồ chơi chiến xa ở trong phòng, ầm ỹ
muốn đi vào, vừa vặn Đồng Đồng nghe thấy tiến liền đi ra.
Cổ Khánh Song hỏi lấy chìa khoá chỗ Đồng Đồng, Đồng Đồng nói mẹ đem chìa khoá đi rồi . .
Mạnh Tư Viễn bảo Cổ Khánh Song đập vỡ cửa kính trên chiến xa, đòi lấy nó ra, Đồng Đồng đứng ở trước cửa kinh, không cho, bàn tay Mạnh Tư Viễn liền
vung lên.
Thím Lâm đang gói bánh treo nghe thấy có gì đó không
đúng, liền chạy nhanh ra thì đã chậm, ngón tay Cổ Khánh Song đang ấn
xuống trán cháu gái, thím Lâm không thèm quan tâm tới cánh tay, chạy đến kéo về. .
Cổ Khánh Song đã quên ý định ban đầu của mình, giáo
huấn Đồng Đồng vài câu, mang theo con xoay người rời đi, một chút cũng
không có ý định an ủi cháu gái.