Sau khi xuyên vào một quyển tiểu thuyết huyền huyễn, Hề Chiêu được Nguyệt gia - gia đình không liên quan gì đến cốt truyện - nhận nuôi. Vợ chồng Nguyệt gia qua đời sớm, chỉ còn sót lại hai người con t …
Sau khi xuyên vào một quyển tiểu thuyết huyền huyễn, Hề Chiêu được Nguyệt gia - gia đình không liên quan gì đến cốt truyện - nhận nuôi.
Vợ chồng Nguyệt gia qua đời sớm, chỉ còn sót lại hai người con trai, đại ca dịu dàng, nhị ca thẳng thắng. Hai vị nghĩa huynh này rất yêu thương nàng, nhưng sau đó Hề Chiêu mới biết được, Nguyệt gia còn một cô con gái đã qua đời từ trăm năm trước, mà nàng chỉ là vật chứa để tiểu tỷ Nguyệt gia tái sinh lần nữa, là con rối ai cũng ghét bỏ.
Đại ca săn sóc dịu dàng với nàng vì muốn dùng linh hồn của nàng đổi lấy sự sống của muội muội, nhị ca luôn bảo vệ nàng là vì không muốn phá hủy túi da này. Hề Chiêu không có cách nào khác thoát khỏi Nguyệt phủ, chỉ vì bọn họ đã hạ cấm chế trong cơ thể nàng…
Biết được việc kết đạo lữ có thể phá được cấm chế, nên để thoát khỏi cốt truyện, Hề Chiêu bắt đầu châm ngòi cho huynh đệ Nguyệt gia đánh nhau, đồng thời để mắt tới tiểu đạo trưởng đến Nguyệt phủ trừ tà.
Đạo trưởng kia tính tình lạnh lùng, nhưng lại rất kiên nhẫn với nàng, xoa dịu nỗi sầu của nàng.
Không lâu sau, vào một đêm tuyết rơi dày, tiểu đạo trưởng kết khế đạo lữ với nàng, đồng ý dẫn nàng rời khỏi đây.
Hề Chiêu nghĩ rằng mọi thứ đã như ý muốn của mình, nhưng đến một ngày, tiểu đạo trưởng ra ngoài trừ ma rồi không trở về nữa.
Sư tôn của tiểu đạo trưởng nói tiểu đạo trưởng đã chết trong Vạn Ma Quật, y đã cố gắng cứu giúp nhưng không thể mang thi thể ra được.
Đạo quân buồn bã, nhíu mày, dịu dàng nhìn nàng.
“Chiêu Chiêu, là lỗi của ta, bản quân là sư trưởng của nó, sau này ta sẽ thay nó chăm sóc ngươi.”
…
Không lâu sau đó, Hề Chiêu thú nhận với huynh đệ Nguyệt gia rằng nàng với đạo quân tình đầu ý hợp, sau khi thành hôn sẽ rời Nguyệt phủ, hai người không cần phiền lòng nữa.
Hai người im lặng một hồi, mỉm cười đồng ý.
Chỉ là đêm trước thành hôn, Hề Chiêu giật mình tỉnh dậy vì có tiếng động.
Vừa mở mắt ra, nàng nhìn thấy tiểu đạo trưởng - người đáng ra đã qua đời - nằm ngay bên cạnh nàng, ngón tay đang dọc tóc nàng.
“Khanh Khanh.” Hắn mỉm cười dịu dàng, tay phải có một vết sẹo đáng sợ: “Vừa rồi người nằm trên giường nàng là ai? Là sư phụ hại ta vào Vạn Ma Quật, hay là vị huynh trưởng kia của nàng?”
Cửa đẩy ra, hai vị huynh trưởng kia cười lạnh nói: “Chiêu Chiêu nào có phúc phận đó, không biết ngươi và muội ấy có mối lương duyên gì?”
Mà “cô gái” vốn ra đi từ lâu kia của Nguyệt gia, cũng dùng quỷ phách nằm trên giường nàng, vẻ mặt tối tăm: “Tại sao Chiêu Chiêu phải đi chứ, ở lại giúp ta không tốt sao?”
Hề Chiêu: … Cứu mạng! Rốt cuộc nàng đã xuyên vô quyển truyện gì thế này?
Hóng chương mới nhanh nhanh nha ad