Chương 23Để đến được lối ra số 18 phải đi qua một khu nhà xưởng đổ nát.
Hai con đường đan nhau tạo thành hình chữ thập, xuyên qua toàn bộ khu vực. Dọc theo con đường dài nhất đi qua khu nhà xưởng, đoạn đường cuối cửa ra vào số 17, rồi lại xuyên qua một khu dân cư đông đúc, mới đến được lối ra số 18.
Thi Linh Âm không muốn mạo hiểm đi vào khu xưởng đông dân đông xe cộ nên quyết định đi đường vòng.
Một số nhà xưởng vẫn còn hoạt động, âm thanh máy móc vận chuyển vật liệu bang bang vang vọng trong không gian u ám, không khí nơi đầy càng ô nhiễm hơn so với những nơi khác, mặt đường, mặt tường cùng với cửa kính đều bị bao phủ bởi một lớp bụi dày đặc. Quan trọng là dù đã đóng cửa kính xe rồi nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi khói bụi nồng nặc trong không khí.
Khu vực này bị bao phủ hoàn toàn bằng một màu xám.
Vưu Ánh Hàn đột nhiên mở miệng: "Omega ở phía dưới này có phải đều cần ẩn nấp đi mới có thể tiếp tục sống hay không?"
Thi Linh Âm cười hỏi: "Thượng tá sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"
Vưu Ánh Hàn: "Chỉ là tự nhiên muốn biết."
Thi Linh Âm nói: "Muốn trốn đi cũng cần một điều kiện tiên quyết đó là có người đồng ý chăm sóc nàng, nếu không kết cục cũng chỉ có chết. Kỳ thực bất luận là ở phía dưới hay là mặt trên, tất cả Omega đều giống nhau, đều phải phụ thuộc vào người khác mới có thể sống sót."
Cố Triều Lan bỗng nhiên nhìn về phía Thi Linh Âm.
Thi Linh Âm quay về phía cô nở nụ cười: "Dù sao cũng không phải tất cả Omega đều đặc biệt giống như ta, ngươi nói xem có đúng không Cố Thượng tướng."
Cố Triều Lan nói: "Ngươi đặc biệt biết đánh nhau."
Thi Linh Âm: "Chỉ là biết đánh nhau thôi sao? Không có những thứ khác sao?"
Cố Triều Lan giả chết không trả lời, Thi Linh Âm truy hỏi: "Nói một chút đi mà ~ "
Lúc này, ngoài cửa xe bỗng nhiên vang lên một tiếng rít bất thường.
Trong nháy mắt thân thể Cố Triều Lan bỗng căng thẳng nhìn sang phía âm thanh phát ra.
Giữa không trung tối om, một ảnh bóng đen gào thét bay vυ"t lên trời, trước lúc va vào trần nhà bỗng nhiên tản ra, nứt thành vô số mảnh vỡ bé nhỏ màu đen. Những mảnh vỡ này được thiết kế như những con ong mật, vù một tiếng khuếch tán ra bốn phía.
Đây là thiết bị truy tìm dấu vết!
Những thiết bị nhỏ này nhanh chóng tản ra, dọc theo từng lối đi, từng người đi đường, từng chiếc xe, từng ngôi nhà tiến hành thám thính truy tìm không bỏ xót một ngóc ngách nào.
Thi Linh Âm lập tức thay đổi hướng xe, rẽ vào một góc tối kín đáo.
"Thượng tướng, có giáp máy." Vưu Ánh Hàn đột nhiên mở miệng, giọng nói căng thẳng, "Hướng một giờ."
Cố Triều Lan nhìn sang, cau mày, mím môi.
Thi Linh Âm cũng liếc mắt nhìn.
Ngay ở phụ cận cửa ra vào số 17 một đống kiến trúc trên Thiên đài, lơ lửng một chiếc giáp máy, ánh lửa từ phản lực dưới chân giáp máy chiếu sáng trong bóng đêm vô cùng chói mắt.
Hơn nữa, không chỉ có một chiếc.
Càng lúc càng có nhiều giáp máy bay ra, tập hợp lại một chỗ.
Tổng cộng có bảy chiếc, số lượng ngang bằng một tiểu đội.
Những người máy này cùng thiết bị truy tìm dấu vết, đều từ cửa số 17 tiến vào. Các nàng đúng là quá xui xẻo, tự chui đầu vào rọ.
Bảy chiếc giáp máy lơ lửng giữa không trung một hồi, sau đó mỗi người chọn một hướng bay đi, bám theo thiết bị truy tìm dấu vết lùng sục tung tích của Cố Triều Lan.
Vưu Ánh Hàn nhìn chằm chằm những cơ giáp kia cùng đàn ong mật, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Xuất ra nhiều binh lực như vậy, đây là muốn bất chấp đánh đổi cũng như mặc kệ hậu quả cũng muốn gϊếŧ chết Cố Triều Lan.
Thi Linh Âm đậu xe phía sau một tòa nhà, gấp gáp nói: "Cửa kính chiếc xe này không ngăn được những thiết bị kia rà quét tín hiệu, chúng ta chốn vào trong nhà đi."
Vừa nói xong được một lát đã có một con ong mật bay tới, vo ve bên ngoài cửa kính ngay cạnh Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan hạ cửa kính xe xuống, vung tay bắt lấy đồ vật đáng ghét đang bay tới lui kia, bàn tay bóp chặt, chẳng mấy chốc thiết bị nhỏ bé đó đã vỡ vụn.
Một con ong mất tín hiệu, những con ong xung quanh lập tức bay đến kiểm tra tình hình, trong thời gian ngắn liền có mười mấy con ong mật từ nhiều hướng khác nhau xúm lại.
"Không cần trốn, chúng ta đã bị phát hiện." Cố Triều Lan nhìn ngoài cửa sổ, "Ta cùng Ánh Hàn xuống xe, ngươi đến lối ra số 18 đi."
"Ta sẽ không cùng ngươi tách ra." Thi Linh Âm kéo cô, "Ta với ngươi đã kết hôn, bọn họ muốn gϊếŧ ngươi, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại cái mạng này của ta."
Vài con ong bay đến trước bắt đầu quét hình ảnh chiếc xe của Thi Linh Âm từ mọi phía sau đó chúng bắt đầu truyền tín hiệu đi.
Xa xa, đội binh giáp máy mới vừa tản ra đã cấp tốc tập hợp, đồng thời bay về phía Cố Triều Lan.
Thi Linh Âm một tay kéo Cố Triều Lan, một tay nổ máy, lái xe về phía nhà xưởng có nhiều vật che chắn nhất.
"Sao phải sợ bọn chúng" Thi Linh Âm cười nói, "Ta không tin chúng ta không thể mở ra được một con đường sống."
Cố Triều Lan đáp trả nắm lấy tay nàng.
Vị trí Cố Triều Lan đã được xác định, tất cả những con ong mật ở gần đó đều bay tới, ào ào ào lao thẳng vào cửa kính xe. Những thiết bị màu đen lít nha lít nhít che chắn tầm mắt, Thi Linh Âm một đường đâm thẳng, thật vất vả mới lái được vào một con đường rộng rãi thoáng đãng.
Xe vừa đi lên được mặt đường, một quả bom từ chiếc cơ giáp bắn ra liền giáng xuống.
Thi Linh Âm từ kính chiếu hậu mơ hồ nhìn thấy đường bay của quả bom, nhanh chóng quay xe ngược trở lại, bom dí sát thân xe, bắn trúng vách tường của nhà xưởng phía bên đường.
Ầm ầm —— sóng trùng kích từ vụ nổ điên cuồng gào thét tứ phía, thân xe lệch đi, suýt chút nữa bị lật tung.
Thi Linh Âm nắm chặt tay lái, đem xe đâm thẳng vào cửa của một nhà xưởng bị bỏ hoang, ba người cấp tốc xuống xe, trước lúc lại có thêm một quả bom được đánh xuống nhanh chóng trốn vào bên trong nhà máy.
Hai chiếc giáp máy đuổi theo sát, hung hãn nổ tung vách tường, đuổi theo vào bên trong.
Bước vào cửa là bàn điểu khiển máy móc được đặt sát nhau, cách đó mấy mét có một cái cầu thang đi xuống phía dưới, dưới cầu thang là một cái nhà vệ sinh.
Vưu Ánh Hàn ở lại bàn điều khiển, Cố Triều Lan cùng Thi Linh Âm đi xuống nhà vệ sinh, ba người tách ra tìm cách trốn kỹ.
Giáp máy đuổi theo tiến vào, trước mắt không tìm được người nên quyết định chia nhau tìm kiếm trên dưới hai tầng.
Cố Triều Lan và Thi Linh Âm trốn ở đằng sau nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng bước chấn của giáp máy đến gần, Cố Triều Lan đưa dao găm cho Thi Linh Âm, ra dấu tay để Thi Linh Âm tấn công đằng sau còn cô tấn công chính diện.
Thi Linh Âm nhận lấy con dao, dùng khẩu hình nói: "Cẩn thận."
Cố Triều Lan gật đầu.
Hai người vòng qua nhà vệ sinh rồi tách ra, chờ giáp máy tới gần lập tức ra tay.
Giáp máy kia vừa phát hiện Cố Triều Lan liền nhấc cánh tay, nòng súng trong lòng bàn tay lập tức bắn ra một chuỗi đạn, Cố Triều Lan linh hoạt né tránh.
Thi Linh Âm cầm chắc dao, nhân cơ hội nhảy lên, cưỡi trên lưng giáp máy. Nhưng lần này, nàng vừa leo được lên đã lập tức bị hất bay.
Thi Linh Âm bị hất văng ngã sõng soài trên giá, tro bụi bay tứ tung khắp đất trời rơi như mưa xuống mặt đất.
Giáp máy kia giơ một cánh tay khác lên, quay về phía Thi Linh Âm xạ kích.
Thi Linh Âm vội vã đạp một cước vào vách tường, mượn lực lăn người né tránh, một loạt viên đạn được bắn ra bám sát chân nàng, đem mặt đất làm bằng ximăng bắn thành hình tổ ong.
Giáp máy điều chỉnh cánh tay, một lần nữa nhắm thẳng vào Thi Linh Âm, vừa định nổ súng, Cố Triều Lan bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống như một mũi tên mãnh liệt hung ác. Tay cô cầm một thanh kim loại, sức mạnh kinh người bổ mạnh vào cánh tay giáp máy.
Keng—— thanh kim loại trong nháy mắt bị uốn cong.
Cánh tay giáp máy run lên, lớp vỏ ngoài bị biến dạng, viên đạn bắn lệch găm vào vách tường.
Cố Triều Lan ném thanh kim loại đi, hơi hơi xoay cánh tay đắc thủ tê rần một hồi, ngay sau đó liền đối mặt trực diện với giáp máy, đằng đằng sát khí xông tới.
Giáp máy khựng lại một giây, toan nhấc cánh tay thì Cố Triều Lan đã xuất hiện trước mặt, cầm lấy cổ tay hắn, dùng khuỷu tay đập mạnh.
Cánh tay giáp máy trong nháy mắt bị bẻ cong, nòng súng trong lòng bàn tay hướng về phía đầu của chính mình.
Pằng pằng pằng pằng —— đạn được bắn ra bay xuyên qua đầu giáp máy.
Rầm —— một giáp máy đã ngã xuống.
Đạn xuyên thủng toàn bộ vùng đầu của giáp máy, hư hại nghiêm trọng, cái giáp máy đã không thể sử dụng được nữa.
Cố Triều Lan kéo Thi Linh Âm đứng lên.
"Có sao không?"
"Không có chuyện gì." Thi Linh Âm không quên nhân cơ hội sờ mó ngón tay Cố Triều Lan, "Thượng tướng vừa rồi thật soái nha."
Cố Triều Lan không phản ứng câu đùa giỡn của Thi Linh Âm, mang nàng đi tìm Vưu Ánh Hàn.
Xung quanh bàn điều khiển có dấu vết đánh nhau kéo dài đến tận cánh cửa nhỏ bên trong, khung cửa bị giáp máy bạo lực phá tan, khả năng cao là đuổi theo Vưu Ánh Hàn đi vào.
Cố Triều Lan lần theo dấu vết, muốn đuổi theo.
Nhưng một quả tên lửa mini đột nhiên bay tới.
Cố Triều Lan nghe được âm thanh tên lửa xuyên qua không khí, cô phản ứng nhanh chóng ôm lấy Thi Linh Âm, mang theo nàng lao vào nhà vệ sinh.
Hai người rơi từ độ cao 3m xuống, lưng Cố Triều Lan tiếp đất. Thi Linh Âm được cô bảo hộ trong ngực, ngay cả móng tay cũng không chút thương tổn.
Cùng lúc đó, tên lửa đáp xuống khu vực bàn điều khiển, nổ tung mang theo sức công phá như cơn lốc cuồng phong, toàn bộ nhà xưởng bị rung lắc kịch liệt, vô số tro bụi bay ra từ cửa sổ, đất đá cùng máy móc trên bàn diều khiển đồng thời bay lên không trung sau đó ào ào rơi xuống đất.
Nhìn thấy đất đá rơi xuống, Cố Triều Lan vươn mình che chắn cho Thi Linh Âm, chặn lại tất cả đá vụn cùng mảnh kim loại từ máy móc rơi xuống.
Thi Linh Âm trầm mặc nhìn chằm chằm Cố Triều Lan đang bảo hộ mình trong lòng ngực, nhịp tim đập rối loạn hòa chung với sự rung chuyển của đất trời.
Khói bụi bao phủ toàn bộ bên trong nhà máy, che mờ tầm mắt.
Tiếng bước chân của giáp máy đuổi theo sát truyền đến từ khu bàn điều khiển.
Cố Triều Lan nín thở nghe trong hai giây, xác định được có ba chiếc giáp máy đang đi tới. Cô kéo Thi Linh Âm dậy, thấp giọng nói: "Ngươi trốn đi."
Thi Linh Âm nắm tay Cố Triều Lan: "Ngươi có kế hoạch gì không, ta với ngươi cùng thực hiện."
Cố Triều Lan nói: "Rất nguy hiểm, ngươi. . ."
Thi Linh Âm cắt ngang lời cô: "Cố Triều Lan, nếu như bây giờ Vưu Thiếu tá ở đây, ngươi cũng sẽ bảo nàng trốn đi sao?"
Cố Triều Lan không rõ ý tứ của nàng.
Thi Linh Âm nói: "Ta là vợ ngươi, đồng cam cộng khổ chuyện này ta so với chiến hữu của ngươi càng làm tốt hơn."
Lạch cạch —— tiếng bước chân hạ xuống.
Cố Triều Lan dùng sức nắm tay Thi Linh Âm một hồi, sau đó thả ra: "Được, ta hai, ngươi một. Chú ý an toàn."
Ba chiếc giáp máy, chia ra xử lý.
"Ừm." Thi Linh Âm đáp xong bèn ôm lấy cổ Cố Triều Lan nhanh như chớp hạ xuống môi cô một nụ hôn.
Cố Triều Lan chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, sau một khắc Thi Linh Âm liền thả cô ra.
Hai người tách ra tìm nơi ẩn nấp.
Tro bụi đầy trời, tầm nhìn của người bình thường hoàn toàn trở nên mơ hồ. Nhưng giáp máy lại có máy quét thân nhiệt hồng ngoại, tro bụi cũng không ảnh hưởng đến tầm mắt của bọn chúng.
Cố Triều Lan ngồi xổm sau một bức tường tàn tạ, dựa vào thính giác để xác định vị trí.
Bên cạnh người có một khung kim loại bị cong vẹo, Cố Triều Lan cẩn thận từng li từng tí rút một thanh kim loại ra, nắm thật chặt.
Tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần tạo nên một cảm giác hồi hộp khó tả, Cố Triều Lan xác định được vị trí, trèo lên vách tường, vừa định ra tay, bên trong góc bỗng nhiên truyền đến một tiếng rên của Thi Linh Âm, theo sau đó là động tĩnh thân thể ngã xuống đất.
Một chuỗi viên đạn ở phía bên kia lập tức được bắn ra, ánh lửa lóe lên bốn lần, đạn bắn lên bốn phía vách tường, khiến vô số khối đá vụn rơi xuống.
Cố Triều Lan thất thần, sau một khắc quay lại nhìn liền bị một giáp máy phát hiện đang núp dưới một bức tường đổ nát, một quyền đánh tới. Vách tường sụp đổ, Cố Triều Lan nhảy xuống mặt đất tránh né, giáp máy đuổi theo ra tay.
Cố Triều Lan vừa trốn vừa lui, mãi mới tìm được cơ hội dùng thanh kim loại khiến giáp máy vấp ngã.
Ầm ầm —— Thi Linh Âm ở pháii bên kia lại truyền tới tiếng nổ mạnh, mặt đất đột nhiên run lên, tạo thành một cái hố lớn.
Thi Linh Âm cùng bộ giáp máy kia đồng thời bị rơi vào trong.
Trái tim Cố Triều Lan mạnh mẽ thắt lại, cô đứng dậy muốn đuổi theo, phía sau lưng lộ ra sơ hở lập tức bị cánh tay của giáp máy phía sau đập trúng, suýt chút nữa ngã khuỵu xuống. Cô lảo đảo vài bước, rốt cuộc cũng đứng vững.
Giáp máy phía sau giơ cánh tay lên hướng về phía Cố Triều Lan, nòng súng trong lòng bàn tay bắt đầu đỏ lên tích tụ năng lượng để phóng laser.
Cố Triều Lan mặt lạnh, xoay đầu ra sau, cánh tay cầm thanh kim loại nhanh chóng nhấc lên, chớp mắt một cái cô cất bướt lao vọt về phía trước, hai bước đã áp sát giáp máy.
Thanh kim loại vẽ ra một vệt dài trong không khí tràn đầy khói bụi.
—— đầu kim loại sắc nhọn chuẩn xác mà cường thế đâm thẳng vào nòng súng.
Nhiệt độ laser cao trong nháy mắt làm kim loại tan chảy gây tắc nghẽn nòng súng.
Một bộ giáp máy khác vội vàng vung quyền đánh tới, nắm đấm mạnh mẽ mang theo cuồng phong đánh thẳng vào đỉnh đầu Cố Triều Lan.
Cố Triều Lan nắm thanh kim loại, dùng sức hướng về nắm đấm bên trên đỉnh đầu, đồng thời dùng chân đạp mạnh vào giáp máy, mượn lực ngửa ra sau nâng cơ thể lên không trung, mạo hiểm vạn phần né tránh nắm đấm.
Cô bay lên không lộn một vòng, kéo dài khoảng cách rồi vững vàng nhảy xuống đất.
Nòng súng bị bịt kín, năng lượng laser tích tụ không thể bắn ra liền phát nổ, toàn bộ giáp máy hoàn toàn vỡ vụn.
Xử lý xong một chiếc.
Cố Triều Lan tỏa hàn khí nhìn sang chiếc giáp máy còn lại.
Khói bụi tán loạn, ánh mắt cô lạnh lùng mơ hồ, mồ hôi từ thái dương chảy xuống, khiến một bên má cùng tóc tai ướt nhẹp. Cô đứng thẳng người bên trong làn khói bụi cuồn cuộn, bóng người mơ hồ, nhưng lại hung hãn kinh người.
Cố Triều Lan nhặt lấy một thanh kim loại trên mặt đất, nhanh chân đi về phía giáp máy.
Rõ ràng vũ khí mạnh mẽ gì đều không có, nhưng mười phần khí thế cùng sát khí hung mãnh lại khiến cho lòng người kinh sợ.
Giáp máy kia kinh sợ lùi nửa bước, giơ hai tay lên điên cuồng bắn đạn.
Cố Triều Lan lắc mình tránh né, viên đạn đuổi theo bước tiến của cô, bắn vào mặt đất cùng vách tường. Cố Triều Lan tránh né lăn vào bể nước.
Giáp máy bước lên một bước, nhắm thẳng vào bể nước bắn ra một quả tên lửa mini.
Quả bom chuẩn xác bắn trúng, bể nước nổ tung, sóng trùng kích mãnh liệt quét sạch bốn phía, vụn đá bay tung lên, vách tường nứt toạc, khói bụi bay đầy trời, nhà xưởng cơ hồ bị hất bay.
Sau khi động tĩnh lắng xuống, nguyên bản ban đầu là nhà vệ sinh bị nổ thành một cái hố to đùng, lộ ra tầng gia công tiếp theo.
Giáp máy đi tới, tìm kiếm thi thể Cố Triều Lan.
Nhưng trên mặt đất ngoại trừ một cái hố to thì còn lại chính là đất đá vỡ vụn, không tìm thấy thi thể cũng không nhìn thấy dấu vết nào.
Giáp máy binh đá văng ra đất đá, đi xung quanh tìm người.
Ngay lúc hắn cúi đầu chớp mắt, Cố Triều Lan đột nhiên từ bàn điều khiển nhảy xuống, dựa vào sức nằng và thể lực dùng đầu gối đánh mạnh vào sau gáy giáp máy.
Tiếng kim loại kẽo kẹt vừa vang lên, toàn bộ phần đầu giáp máy vặn vẹo rơi xuống, thân thể nặng nề ngã rầm xuống đất.
Cố Triều Lan cũng lăn xuống khỏi giáp máy.
Lăn nửa vòng bên trong lớp đá vụn cùng cát bụi, cô đẩy người dậy, quỳ một chân xuống đất, phun ra một ngụm máu.
Cô bị sóng trùng kích từ vụ nổ hất văng lên bàn điều khiển.
Sóng trùng kích gây chấn thương nội tạng của nàng, cánh tay cùng gò má cũng có một vết bỏng lớn, tóc vẫn còn dính đầy cát bụi, cả khuôn mặt đầy mồ hôi bị nhuộm thành màu xám cùng với vết máu loang lổ.
Cố Triều Lan ấn ấn ngực, phát hiện bản thân bị gãy một cái xương sườn.
Cô lại ho ra một ngụm máu.
Lúc này, một bộ giáp máy màu đen loại nhẹ từ khu bàn điều khiển phía trên chậm rãi bay xuống.
Cố Triều Lan ánh mắt hung ác, giương mắt nhìn chằm chằm .
Giáp máy vững vàng tiếp đất, đi về phía trước một bước, truyền ra âm thanh rõng rạc uy nghiêm: " Thượng tướng Cố Triều Lan, Thượng tướng Cố Văn Thâm phái ta tới cứu ngài."
Cố Triều Lan thu hồi ánh mắt hung ác, chỉ để lại sát khí kinh người, cô đứng lên dùng tay lau vết máu trên khóe môi.
"Không cần." Cô đến gần nói, "Đưa giáp máy của ngươi cho ta."
Người kia nói: "Ngài muốn làm gì?"
Cố Triều Lan nhấn mạnh từng chữ nói: "Cứu vợ ta."
Tác giả có lời muốn nói:Cố Triều Lan: Lão bà ta rất biết đánh nhau.Thi Linh Âm: Chỉ biết đánh nhau thôi sao?Cố Triều Lan: . . . Còn có thể câu người.(Câu này nguyên văn là "còn rất có thể tao" mìnhhông hĩu nên edit thành như trên mng thấy sai thì bảo mình để mình sửa nha)