Chương 20

Chương 20

Người ở chỗ này sau khi tận mắt thấy sức chiến đấu lấy một địch mười của Cố Triều Lan, không một ai dám tiến lên nhưng xung quanh càng ngày lại càng có nhiều người vây quanh.

Bọn họ vây thành nửa vòng tròn ở phía xa, biểu cảm đen tối nhìn chằm chằm Cố Triều Lan và Vưu Ánh Hàn mặc quân trang.

Cố Triều Lan một tay đỡ Vưu Ánh Hàn, một tay nắm chặt vũ khí, nhìn thật kỹ những người yên lặng nhưng vẻ mặt âm u này, từng bước từng bước đi về phía trước.

Thi Linh Âm đẩy vòng vây bên ngoài hai người ra, chen vào trong đám người hỗ trợ đỡ lấy Vưu Ánh Hàn.

Vưu Ánh Hàn khung xương cao to, bắp thịt săn chắc, thể trọng xem ra rất nặng, thời điểm đặt ở trên vai Thi Linh Âm nàng cau mày hít sâu một hơi.

Hai người đem Vưu Ánh Hàn nâng lên xe, nhanh chóng rời đi.

Vừa bắt đầu phía sau đã có hai chiếc xe bám đuôi, phía dưới này không có quy tắc đèn xanh đèn đỏ nghiêm ngặt, xe cộ ít nhưng trái lại giao thông rất hỗn loạn, Cố Triều Lan bỏ ra mười phút rốt cuộc cũng cắt đuôi được hai chiếc xe bám theo phía sau.

Cố Triều Lan thông qua kính chiếu hậu nhìn Vưu Ánh Hàn: "Cô sao rồi?"

Vưu Ánh Hàn ôm bụng, nhẫn nại nói: "Trên bụng bị trúng một đao nhưng còn có thể chịu đựng được."

Cố Triều Lan ừ một tiếng, hỏi: "Điền Tây đâu?"

Vưu Ánh Hàn cứng đờ, cúi đầu nói: "Không còn."

Xe phanh gấp kêu cọt kẹt một tiếng rồi dừng lại.

Vưu Ánh Hàn nói: "Xin lỗi Thượng tướng, là tôi không bảo vệ được cô ấy."

Cố Triều Lan trầm mặc nhìn chằm chằm phía trước, Thi Linh Âm muốn nắm lấy tay cô nhưng Cố Triều Lan rất nhanh đã khởi động xe tiếp tục đi về phía trước.

Đoạn đường sau đó không một ai nói chuyện.

Xe dần dần tới gần trung tâm thành phố dưới lòng đất, lượng người đi lại cũng dần dần tăng lên.

Những công xưởng được xây dựng ẩn giấu sau lưng những cửa hàng đường phố cũng dần dần lộ diện.

Những công xưởng này đại diện cho một thời huy hoàng của tầng một phụ.

200 năm trước, chiến tranh vũ trụ tranh đoạt tài nguyên nổ ra ở khắp mọi nơi, vì chống đỡ chiến tranh, lượng lớn kinh tế và tài nguyên được đổ dồn vào vật tư quân sự, vô số xưởng quân sự cần được xây dựng để đáp ứng nhu cầu chiến tranh.

Vì bảo vệ lãnh thổ, cũng vì ẩn giấu mục tiêu, những nhà xưởng này phần lớn được xây dựng ở dưới lòng đất. Cho nên xung quanh những công xưởng này, từng cái từng cái thành phố ngầm từ từ phát triển.

Lúc mới đầu, những thành phố dưới lòng đất này chỉ đơn thuần là các khu công nghiệp, là khu vực trung tâm công nghiệp quân sự quan trọng. Nơi này tuy căng thẳng bận rộn nhưng hết thảy đều gọn gàng ngay ngắn, quang minh có trật tự.

Nhưng vào lúc ấy, ai cũng không nghĩ rằng cuộc chiến tranh này sẽ kéo dài tới hai trăm năm đến tận ngày nay.

Hai trăm năm, đủ để xóa bỏ hai thời đại.

Trong hai trăm năm này, khu công nghiệp hạt nhân được chuyển từ dưới lòng đất ra ngoài vũ trụ cho đến khi trên Trái Đất ký kết hiệp ước cấm chiến tranh, căn cứ ngoài vũ trụ mới được chuyển về bề mặt Trái Đất.

Thời đại trên mặt đất lưu chuyển, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh như gió, mà cái thành thị dưới lòng đất đã từng huy hoàng ngắn ngủi kia lại từ từ bị vứt bỏ.

Những công nhân ở lại thành phố dưới lòng đất cùng với những người nghèo bị nhấn chìm trong sự biến đổi của xã hội, bị đào thải khỏi thành thị phồn hoa không thể không di cư xuống dưới lòng đất trở thành những con kiến nghèo khổ như hiện tại.

Cố Triều Lan giảm tốc độ, lái xe dọc theo đường cái năm phút đồng hồ cuối cùng cũng nhìn thấy một nhà thuốc.

Cô dừng xe.

Thi Linh Âm ngồi dậy, chuẩn bị xuống xe: "Tôi đi mua thuốc cho Vưu Thượng tá."

"Đừng nhúc nhích." Cố Triều Lan kéo nàng lại.

"Sao vậy?" Thi Linh Âm nghi hoặc.

Cố Triều Lan nhìn ánh mắt của nàng hỏi: "Có phải cô bị thương ở trên lưng không?"

Thi Linh Âm khựng lại, Cố Triều Lan giải thích: "Thời điểm cô đỡ Ánh Hàn có hít sâu một cái."

Thi Linh Âm không khỏi bật cười: "Thượng tướng quan sát cũng thật là tỉ mỉ."

Cố Triều Lan nói: "Cho tôi xem."

Thi Linh Âm nở nụ cười, ánh mắt ám muội: "Cho cô xem cái gì? Còn đang ở trên xe đây, Vưu Thượng tá còn ngồi ở phía sau kia kìa."

Cố Triều Lan khẽ cau mày: "Cô đừng nghịch, cho tôi xem vết thương của cô."

Thi Linh Âm nói: "Tôi không sao, chỉ là một vết thương nho nhỏ."

Cố Triều Lan lặp lại một lần nữa nói: "Để tôi nhìn một chút."

Thi Linh Âm: "Thật sự không có chuyện gì, chút nữa tôi đi mua thuốc sẽ tự mua cho bản thân . . ."

"Tôi sẽ đi mua thuốc." Cố Triều Lan không thể nghi ngờ nói, "Nhưng trước hết cho tôi xem qua vết thương của cô đã."

Thi Linh Âm còn muốn từ chối nhưng Cố Triều Lan đã trực tiếp giữ lấy bả vai nàng, đặt nàng dựa vào cửa xe, vén vạt áo của nàng lên để kiểm tra vết thương.

Ở vị trí ngay dưới xương cánh bướm của Thi Linh Âm có một mảng xanh tím rất lớn, ở giữa còn lộ ra những tơ máu. Xem ra là rất đau.

Hơn nữa trên bờ lưng trắng nõn trơn bóng của nàng không chỉ có một vết thương mới này mà còn đan xen cả một vài vết thương cũ.

Cố Triều Lan cau mày: "Sao lại bị thương?"

Thi Linh Âm không được tự nhiên nắm chặt tay vịn xe: "Lúc tên lửa bay tới tôi chạy chậm, bị tảng đá do sóng trùng kích nhấc lên đập trúng vào lưng. Nói mới nhớ . . . vết thương kia thực sự rất đau, Thượng tướng có thể thổi giúp tôi không?"

Cố Triều Lan phớt lờ những lời nói cợt nhả của Thi Linh Âm, đầu ngón tay cô lướt qua những vết thương cũ: "Những cái này thì sao?"

Thi Linh Âm nói: "Tôi quên rồi nhưng nếu như bây giờ Thượng tướng giúp tôi thổi vết thương, nói không chừng tôi liền có thể nhớ ra."

Cố Triều Lan không hề bị lay động, buông áo Thi Linh Âm xuống.

"Tại sao lại đem vết tích giữ lại?"

Với trình độ chữa bệnh hiện nay, bất luận là trị liệu ngoại thương hay gãy xương bù thịt đều đơn giản dễ dàng, sẽ không lưu lại sẹo.

Thi Linh Âm sửa soạn lại vạt áo: "Thượng tướng không thích trên người tôi có sẹo sao, vậy sau này khi nào trở về tôi sẽ đem bọn chúng xóa đi."

Cố Triều Lan ngồi thẳng người, đẩy cửa xe ra. Trước khi xuống xe cô nói: "Cô luôn nói tôi có bí mật nhưng kỳ thực cô mới chính là người luôn giữ bí mật."

Thi Linh Âm kinh ngạc nhìn bóng lưng Cố Triều Lan rời đi, cô sẽ không phải là . . . đang tức giận chứ?

Cố Triều Lan đi vào tiệm thuốc.

Từ trước đến nay cô chưa từng tới những tiệm thuốc như thế này, thậm chí ngay cả bệnh viện cũng chưa từng đi qua. Thời điểm cô cần bác sĩ hoặc dược phẩm, những thứ đồ này sẽ được đưa đến tận nơi cho cô, không cần cô phải tự mình đi lấy.

Cô liếc nhìn các loại thuốc nằm trên giá trong cửa hàng.

Bao bì thô xơ lạc hậu, bề mặt còn tích một lớp bụi dày, đều là những loại thuốc hiệu quả thấp bị đào thải nhiều năm.

Gần cửa ra vào bày bán một số loại thuốc viên, thuốc trị cảm mạo, Cố Triều Lan cầm lấy một hộp thuốc kháng sinh rồi đi vào trong, sau đó nghe được bên trong truyền đến tiếng nói chuyện từ radio phát ra.

"Ngày đó bọn ta tập hợp bốn chiếc xe, hơn bốn mươi người, chặn ở cửa hẻm số bảy, bọn ta vốn chỉ muốn bắt hai tên ngu xuẩn từ mặt trên xuống, hơn nữa thành công còn ở ngay trước mắt nhưng không nghĩ tới! Không nghĩ tới đột nhiên có hai quả tên lửa bay đến, đem người của bọn ta tất cả đều nổ chết, hai quả a, những thi thể này hiện tại còn đặt ở đầu hẻm Thất Loan! Những bọn rác rưởi trên kia vì bảo vệ hai tên ngu xuẩn cặn bã đó cư nhiên dùng tên lửa oanh tạc* chúng ta!"

(*Oanh tạc: Chỉ việc ném bom hoặc bắn phá)

Trong cửa hàng ông chủ nhất thời mắng to: "Con mẹ nó, quả tên lửa kia nên đem lũ ngu xuẩn này chính mình nổ chết!"

Radio phát tiếp: "Sau đó, hai người này chạy trốn tới phố Phù Hướng, ngang nhiên trắng trợn ở trên phố Phù Hướng gϊếŧ người, một huynh đệ của bọn ta còn bị tươi sống chém đứt một cánh tay! Các ngươi xem, những người ở mặt trên đối với chúng ta vĩnh viễn tàn nhẫn như vậy, bọn chúng giống như bạo chúa bên trong sách cổ, áp bức, làm nhục chúng ta, khiến chúng ta mãi mãi sống dưới lòng đất tối tăm bẩn thỉu không nhìn thấy ánh sáng mặt trời!"

Ông chủ cửa hàng lại càng mắng to hơn.

"Hiện tại hai người kia còn đang quanh quẩn bên trong tầng một phụ, không biết lúc nào sẽ xuống tay với chúng ta, mọi người nhất định phải chú ý! Bây giờ ta nói qua một chút về đặc điểm nhận dạng hai người này, một khi phát hiện tung tích của bọn chúng, các ngươi lập tức dùng loa phát thanh công cộng thông báo cho tất cả mọi người . . ."

Chủ quán tức giận mắng chửi: "Con mẹ nó, nếu như ta thấy bọn chúng, nhất định sẽ lấy dao băm lũ cặn bã này thành tững mảnh!"

Trong cửa hàng bà chủ tiếp lời nói: "Những người ở trên kia tại sao còn chưa chết hết đi, bọn chúng chết rồi thế giới này sẽ trở nên hòa bình. Ta bây giờ chỉ ước có một thiên thạch từ trên trời rơi xuống, phá nát toàn bộ Trái Đất, sau đó mọi người cùng nhau chết hết!"

"Hừ, bà nằm mơ đi, bây giờ coi như có thiên thạch rơi xuống, những tên cặn bã kia cũng sẽ ngồi phi thuyền trốn đi, cuối cùng chết chỉ có những tiện dân như chúng ta mà thôi."

Nữ nhân yên lặng.

Cố Triều Lan tìm được thuốc trị ngoại thương cùng với một bình thuốc xịt tiêu viêm, cô cầm lấy những thứ cần thiết, để tiền ở lại trên giá, chuẩn bị rời đi.

Tiếng trẻ con khóc nỉ non bỗng nhiên vang lên, một cô gái trẻ thấp giọng nói: "Mẹ, cho con chút sữa bột đi, đứa bé đói bụng..."

"Tối hôm nay không phải đã ăn rồi sao?" Nữ nhân trung niên nói, "Hiện tại mới cách đó chưa được bao lâu?"

"Nhưng đứa nhỏ đói bụng . . ."

"Đói bụng thì cho nó uống nước! Ở đâu ra nhiều sữa bột như vậy cho nó ăn, mày nghĩ rằng chúng ta cùng những người ở tầng trên giống nhau không cần lo cơm ăn áo mặc còn có của để lãng phí sao, chúng ta không có tư cách đó! Đói bụng cũng phải nhịn."

Cố Triều Lan lại để thêm hai tờ tiền giấy trên giá hàng.

Cô lặng lẽ rời khỏi nhà thuốc.

Trở lại xe, Thi Linh Âm lập tức hỏi: "Như thế nào, cô có bị người ta hoài nghi không?"

Cố Triều Lan lắc đầu, biểu hiện có chút ngơ ngác ngây dại

Thi Linh Âm nói: "Sao vậy?"

Cố Triều Lan nhìn về phía nàng, hỏi đến rất chăm chú: "Cô khi còn bé..."

Thi Linh Âm: "Hả?"

Cố Triều Lan "Cho tới nay có phải là chưa từng được ăn no hay không?"

Thi Linh Âm nở nụ cười: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

Cố Triều Lan nói: "Trả lời tôi trước."

Thi Linh Âm cười nói: "Nếu tôi nói phải, Cố Thượng tướng sẽ vì tôi mà cảm thấy đau lòng sao?"

Cố Triều Lan không lên tiếng, cô đem thuốc trị ngoại thương ném cho Vưu Ánh Hàn, để cô tự mình xử lý vết thương, sau đó nói với Thi Linh Âm: "Xoay qua chỗ khác."

Thi Linh Âm nở nụ cười: "Làm gì, Thượng tướng muốn đích thân giúp ta bôi thuốc ư?"

Cố Triều Lan mở bao bì bên ngoài lọ thuốc xịt tiêu viêm ra: "Xoay qua chỗ khác."

Thi Linh Âm nhếch khóe miệng, phối hợp xoay người: "Thượng tướng đúng là rất cường thế nha."

Cố Triều Lan không tiếp lời nàng, vén áo của Thi Linh Âm lên, bôi thuốc cho nàng thật tốt rồi nổ máy, hỏi Thi Linh Âm: "Biết trạm liên lạc gần đây nhất nằm ở đâu không?"

Thi Linh Âm nói: "Đi qua hai con đường phía trước."

Cố Triều Lan lái xe vòng qua chỗ khác, nhìn thấy trạm liên lạc.

Nhưng bên trong nơi này đầy ắp người, mười mấy chiếc xe chen chúc nhau ở cửa, đoàn người hỗn loạn chen lấn nhau từ đường cái đến tận cửa ra vào.

Có người từ trong trạm liên lạc đi ra lập tức liền có mấy người vây quanh, nói nói mấy câu, người kia liền chiếu lên trên vách tường một đoạn video.

Là hình ảnh Cố Triều Lan dùng dao chặt đứt cánh tay của một nam nhân.

Thi Linh Âm và Cố Triều Lan nhìn nhau một lúc, lập tức rõ ràng, trạm liên lạc này các nàng không thể đi vào. Hơn nữa không chỉ mỗi trạm liên lạc, nếu như đoạn video này bị lan truyền khắp toàn bộ tầng một phụ, Cố Triều Lan chỉ cần lộ diện đều sẽ gặp nguy hiểm.

"Chúng ta đi trung tâm nhìn xem." Thi Linh Âm nói, "Bên đó nhà xưởng nhiều, tụ tập đều là những công nhân bận rộn, khả năng trạm liên lạc sẽ không có nhiều người như vậy, đến lúc đó tôi sẽ tìm biện pháp trà trộn vào."

"Được." Cố Triều Lan khởi động xe rời đi.

Thi Linh Âm liếc nhìn thời gian, có chút bất an.

Qua 0 giờ, bây giờ đã là ngày 21 tháng 5.

Đây căn bản chính là ngày kỳ động dục trước kia của Thi Linh Âm bạo phát, mặc dù đã nhiều năm nàng không phát dục nhưng lần này Cố Triều Lan đang ở ngay bên cạnh nàng.

Chỉ cần nàng đưa tay là có thể chạm tới.

Hết chương 20