Nghe được thanh âm, nội tâm nàng lâm vào thật sâu hoảng sợ.
" Xong đời, xong đời, nó làm sao biết ta có thể nhìn thấy nó, ta nên làm cái gì. Papa người ở đâu, mau tới cứu nữ nhi."
Gió lạnh xào xạt thổi qua đường phố không người, thanh âm rêи ɾỉ cứ vang lên bên tai của nàng. Hình ảnh của những thứ đồ bẩn thỉu cứ luôn tuần hoàn xuất hiện, nó không ngừng trùng kích nàng tâm linh yếu ớt.
Nàng rất muốn khóc, nhưng lý trí mách bảo nàng không thể khóc, một khi nàng khóc thì xong đời.
Cô bé bây giờ trong lòng hối hận muốn chết rồi, không có việc gì lại tự nhiên chọn đi con đường vắng trở lại khu phố.
Chỉ vì một điểm thời gian nhanh chóng mà lại quên đi đã từng nguy hiểm.
Lại không cẩn thận để mấy thứ đồ bẩn thỉu đấy để ý. Lần này nếu không vược qua e là nàng muốn lìa đời.
Trấn tĩnh. Nhất định phải trấn tĩnh.
Lâm Kiến Như lấy hết dũng khí đánh lấy tâm lý dấy lên dũng khí. Nàng gương mặt căng thẳng nhưng làm bộ như chưa nghe thấy cái gì, vẫn y nguyên tiết tấu của chính mình.
Nói về việc điều tiết cơ mặt thì Lâm Kiến Như rất có kinh nghiệm. Bởi vì đây không phải một lần nàng làm lấy, bởi vì nàng luôn luôn tập luyện để đối phó tình huống như thế này.
Không sai, đây không phải lần đầu tiên Lâm Kiến Như thấy được quỷ dị.
Chuyện này phải nói về lúc nàng vừa lên bảy, nàng luôn không tự chủ được mà nhìn thấy rất nhiều thứ đồ bẩn thỉu.
Dần dà nàng cũng quen thuộc, cũng lần mò ra được một bộ quy tắc.
Chính là, không để ý đến nó, không được nhìn trực diện nó, không thể để nó phát hiện mình thấy được nó.
Lâm Kiến Như luôn luôn tuân thủ những quy tắc nên mới có thể sống đến bây giờ.
Nhưng không biết từ lúc nào, thứ đồ bẩn thỉu xuất hiện trước mặt nàng ngày càng nhiều. Mà càng ngày càng kinh khủng.
Tỷ như, thứ đồ nàng vừa thấy lúc này.
Sẽ chết, sẽ thật chết. Đây là tâm lý nàng đưa ra phán đoán khi nhìn thấy nó vào một khắc kia.
~ Hô hô, xào xạt ~
Lâm Kiến Như làm ra một bộ mặt tức giận, sau đó móc ra di động của mình gọi điện.
" Papa, sao ba còn chưa tới đón con, con gái của ba sắp gãy chân rồi này. papa không thương con gái nữa sao?"
Xa xa, quỷ dị nhìn chằm chằm lấy nàng một lúc, nhưng dường như không thấy điều bất thường, hoặc là nó có chuyện trọng yếu hơn đi làm. Thế nên nó bỏ qua Lâm Kiến Như mà tiếp tục hướng phía trước chậm chậm tiến lên.
Nữ hài giả bộ đánh điện thoại, một bên như có như không liếc về hướng quỷ dị. Thấy nó đã không còn để ý đến mình nữa, nội tâm nàng hơi thoáng thở phào. Sau đó vội vội vàng vàng hướng về phía ngược lại mà đi.
Trung tâm hành chính thị xã Điện Bàn.
Cục số 7.
" Cmn ta làm sao biết được có chuyện gì xảy ra."
" Chân của tà ma lại không mọc trên đùi ta, ta làm sao biết nó đi hay ở lúc nào."
" Cục số chín các người đứng nói chuyện không đau eo sao?"
Cục trưởng Lê tâm tình táo bạo hướng điện thoại đầu bên kia gầm thét.
Lo lắng, bất an thông qua từng tiếng nói của hắn mà thấy được lốm đốm.
Nhưng lúc này những tâm tình này không có tác dụng gì, hít sâu một hơi lấy về bình tĩnh. Hắn hướng đầu bên kia nói.
" Hiện tại ta đã cho người sơ tản dân chúng, đồng thời cũng bắt đầu phong tỏa."
" Bên đây chỉ có một người của cục số chín các người, ta cũng nhờ hắn đi qua."
" Nhưng, chỉ như thế còn không đủ. Ta yêu cầu chi viện."
Cục trưởng Lê nói xong, đầu dây bên kia lâm vào trầm mặt, chừng 30s sau một giọng nữ vang lên.
" Cục trưởng Lê, cục số chín bên này tình huống đồng chí cũng không phải không biết, thật sự thiếu người."
" Nhưng xét thấy tình huống bên anh cũng khá nghiêm trọng, ta có thể rút ra hai người gần nhất cử qua."
" Khoảng chừng nửa tiếng sau sẽ có mặt tại đó. Như thế được chứ?"
Cục trưởng Lê nghe vậy cũng không nói gì. Hai người cộng thêm một người nữa cũng chỉ có ba. Như thế đủ sao? Hắn tự nhủ là không đủ.
Người đã từng tham gia vào hành động vây quét tà ma hiện thân giữa nhân thế như hắn biết được nó kinh khủng dường nào.
Nhưng dù thế có còn hơn không. Hắn biết rõ tình huống của cục số chín bên kia. Nhưng hắn không thể không mở miệng yêu cầu người. Bởi vì nhiều người có năng lực đi qua, thì hắn đồng liêu liền có thể ít hy sinh.
Có chút thở dài, hắn nói.
" Như thế cũng được, vừa rồi những lời kia ta cũng là bất đắc dĩ. Mong đồng chí hiểu cho."
Nói xong liền cúp máy, thoáng dựa lưng ra sau, tay gác lên trán. Cục trưởng Lê bây giờ có chút mê mang.
Từ khi hắn đảm nhiệm cục trưởng đến nay, hắn dưới trướng hy sinh đã có chừng hai mươi người.
Tuy mặt ngoài không tỏ ra gì, nhưng nội tâm hắn thầm trách mình. Giá như mình có thêm năng lực, giá như mình có thể thức tỉnh.
Thực chất, không ai trách hắn cả. Đối kháng với tà ma nào không có hy sinh. So với các phân bộ khác, người của hắn hy sinh đã là ít rồi.
Người trong cục vẫn luôn kính trọng hắn người cục trưởng này. Không vì gì khác, chỉ vì hắn đã từng gϊếŧ hơn hai mươi đầu tà ma. Từng trong vô số lần nhiệm vụ cứu voét mình đồng đội. Lại không tiếc móc ra tiền riêng của mình mà đi bù đắp từng hộ chiến sĩ đã hy sinh.
Hắn biết làm như vậy không thể trả cho những người đó họ thân nhân. Nhưng làm thế khiến hắn cũng nhẹ nhõm phần nào.
Cục trưởng Lê không biết rằng, hắn năm xưa việc làm, hắn năm xưa nhân nghĩa lại sẽ thành tựu hắn một phen đại cơ duyên.
Tên của hắn sau này sẽ được ghi chép vào sử sách văn minh nhân loại.
Nhưng đó cũng là chuyện rất lâu về sau.