Lúc Bách Hề uống canh giải rượu, Bùi Yến Khanh liền ở một bên chơi điện thoại, giống như đang cùng ai nói chuyện phiếm.
Chờ cô buông chén, cũng vừa vặn đưa điện thoại di động đặt ở trên bàn trà.
Bách Hề nghĩ rằng người kia có chuyện muốn nói, cô ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối, kiên nhẫn chờ đợi, đối phương vẫn không lên tiếng.
"Bùi lão sư?"
"Ừ." Bùi Yến Khanh đáp, rồi lại im lặng.
Lâu đến nỗi Bách Hề nghĩ có phải Bùi Yến Khanh đang nghĩ chuyện gì hay không cho nên ừ một tiếng, căn bản không phải cùng mình nói chuyện.
Nhưng đối phương là tiền bối, là người mà cô không thể trêu chọc, chịu sự im lặng này tính cái gì? Tiến vào giới giải trí mấy tháng, Bách Hề đã chứng kiến quá nhiều điều bất ngờ vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Tầm mắt Bùi Yến Khanh lại một lần nữa dừng ở trên người cô.
"Cô……"
Bách Hề chăm chú lắng nghe.
"Quản lý muốn cô rời Tinh Hoàn?" Bùi Yến Khanh dùng ngón cái vuốt ve đầu ngón tay mình, thay đổi tư thế ngồi trên sô pha, giống như thuận miệng hỏi chuyện.
"Đúng vậy, Bùi lão sư."
Bách Hề không rõ nguyên do, vẫn kính cẩn trả lời.
Đây là thông tin công khai, không cần hỏi ai cũng có thể tìm thấy trên mạng. Nhưng Bùi Yến Khanh hỏi cái này để làm gì?
"Những người mới phải gia nhập Tinh Hoàn ít nhất 5 năm."
Lần này Bách Hề suy nghĩ một chút rồi mới đáp: "Đúng vậy."
"Nhưng theo điều kiện của cô, Tinh Hoàn hẳn là ký kết với cô bảy năm, bọn họ sẽ không dễ dàng thả cô đi."
Bách Hề thiếu chút nữa liền lộ ra biểu tình kinh ngạc, khẽ khép hàng mi dài che đi ánh mắt, bình tĩnh nhìn người đối diện.
"Bọn họ đối xử với cô tốt chứ?" Bùi Yến Khanh hỏi.
Câu hỏi này đã vượt qua giới hạn cho phép.
"…… Mạnh tỷ đối với tôi rất tốt." Bách Hề mím môi, nói.
Tránh nặng tìm nhẹ, người trẻ tuổi thực dễ dàng bị nhìn thấy lỗ hổng.
Ý tứ chính là trừ bỏ người đại diện Mạnh tỷ, người khác đều đối xử với cô không tốt, hoặc là nói…… Có ý đồ khác.
Trong vài năm trở lại đây, giới giải trí tràn ngập những gương mặt phổ biến, là bởi vì khắp thiên hạ không tìm thấy một người xinh đẹp sao? Kỳ thật chưa chắc, chỉ là ít người xuất hiện thôi. Một là như 20 năm trước những người đẹp như vậy không dễ khống chế giống người thường, phong hoa tuyệt đại đó là biến số lớn nhất, khống chế quyền lên tiếng đã sớm thay đổi bởi một nhóm người; thứ hai là ở giới giải trí, sắc đẹp chính là một thứ vũ khí lợi hại, càng đẹp, càng dễ dàng bị tổn thương.
Xuất thân chính quy, không quyền không thế, mới xuất đạo liền nổi tiếng, một đêm thành danh, đừng nói ngàn dặm mới tìm được một người, mười vạn dặm cũng khó tìm thấy.
Đỉnh cao của một thế hệ với nhan sắc rực rỡ, lại được ông trời ban tặng thêm kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, trên mạng gọi cô là "Tử Vi Tinh" cũng không phải là quá lời.
Nhưng trong mắt Bùi Yến Khanh, đây vừa là may mắn, lại cũng chính là tai họa lớn nhất đời cô.
Trong giới giải trí chỉ có nhan sắc và may mắn thôi là chưa đủ, xinh đẹp nhưng không ai bảo vệ, tuyệt đối sẽ bị bối cảnh nghiền nát.
Đặc biệt đối với người không có chỗ dựa như Bách Hề, nữ diễn viên trẻ tuổi xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng mà nói, chẳng qua chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi.
Liễu Mục mất công để làm cho cảm giác Bách Hề tồn tại ở trước mặt mình như vậy, chính là bởi vì quá hiểu luật bất thành văn trong giới giải trí này —— Bách Hề một khi bước vào, không đợi cô trưởng thành, sẽ lập tức trở thành mục tiêu của vô số ánh mắt thèm thuồng, vô số bàn tay kéo lấy, xâu xé cô đến khi tan nát, chẳng khác nào bị tằm ăn sạch.
Ngay cả người đại diện ở Điện ảnh Tinh Hoàn như Mạnh Sơn Nguyệt, trước những quy tắc ngầm khổng lồ cũng chỉ là một con kiến hèn mọn, chịu cảnh bị chèn ép.
Đêm nay Mạnh Sơn Nguyệt để Bách Hề đi cùng mình, còn không phải là bởi vì không bảo vệ được cô sao? Muốn mượn sức ảnh hưởng của mình, gõ núi dọa hổ.
Nhưng dọa được nhất thời, không thể dọa cả đời.
Huống hồ, nếu như Bùi Yến Khanh dự liệu chính xác, tình thế mà Bách Hề gặp phải đã trở nên vô cùng nghiêm trọng. Vậy cô có thể chống đỡ được bao lâu?
Phù dung sớm nở tối tàn, liệu cô sẽ chọn rút lui khỏi giới giải trí, sống đời bình thường? Hay dấn thân vào vòng xoáy hỗn loạn, vấy bẩn bản thân?
Trên bàn trà màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Bùi Yến Khanh hạ tầm mắt, nhìn thoáng qua.
Bách Hề thấy Bùi Yến Khanh cầm lấy điện thoại, mở khóa, cúi mắt nhìn lướt qua nội dung trên màn hình.
Bùi Yến Khanh khẽ gõ ngón tay lên cạnh thân máy, nhấn nhẹ vài lần, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Bách Hề bỗng nhiên thấp thoáng ý cười.
Kỳ thật chưa hẳn là không có lựa chọn thứ ba.
"Có một việc, nói ra có lẽ hơi đường đột." Bùi Yến Khanh mở miệng.
"Chị nói đi."
Bùi Yến Khanh tạm dừng nửa giây, ôn hòa nói: "Cô có nguyện ý cùng tôi kết hôn không?"
"……"
Khuôn mặt luôn bình thản của Bách Hề xuất hiện một tia khó có thể tin.
"Thật ngại quá, Bùi lão sư, chị có thể nói lại lần nữa hay không, tôi nghe không rõ." Bách Hề khách khí nói.
Bùi Yến Khanh nhìn cô, từng chữ từng chữ nghiêm túc nói: "Bách tiểu thư, cô có nguyện ý cùng tôi kết hôn không?"