Chương 2.1: "Cô cảm thấy cô bé này thế nào?"

Bùi Yến Khanh lắc đầu, lại lần nữa cười cười, ánh mắt nhìn một vòng đánh giá căn phòng xa hoa quen thuộc, đôi mắt hơi tối lại, đỡ con tiểu ma men hướng vào bên trong phòng ngủ.

Bách Hề say khướt, so với lúc bất tỉnh ở toilet còn lợi hại hơn, hàng mi dài nhắm chặt, che phủ đôi mắt màu hổ phách.

Cũng may là các nữ minh tinh về cơ bản đều có thói quen tập thể hình, từ phòng khách đến phòng ngủ phụ chỉ cách một hành lang, Bùi Yến Khanh đỡ Bách Hề đi về phía bức tranh hoa hướng dương treo ở cuối đường, rồi xoay tay mở cửa phòng.

Sau khi thu xếp xong, Bùi Yến Khanh thở phào nhẹ nhõm, lúc ra khỏi phòng quay đầu lại nhìn đôi mắt đang nhắm chặt của Bách Hề.

Cô gái trẻ nằm trên giường, chăn đắp đến ngang hông, hai tay để ở bên ngoài, gương mặt ửng hồng, đôi môi mấp máy lẩm bẩm những lời mơ hồ không rõ.

Bùi Yến Khanh đứng ở cửa một lát mới rời đi.

Cô không đóng cửa phòng.

Sợ bên trong lỡ có yêu cầu gì, cô có thể nghe ngay được động tĩnh.

Bùi Yến Khanh trở về phòng mình lấy hai chai nước, mở một chai, chậm rãi, một hơi uống hết nửa bình, sau đó mở một chai khác rót vào ly, bưng ly nước hướng về phía phòng Bách Hề đi đến.

Ngồi vào mép giường, Bùi Yến Khanh tới gần khuôn mặt đoan trang mới phát hiện cảm giác say của đối phương không chỉ ở trên mặt, toàn thân làn da đều biến thành màu hồng nhạt, vai và cổ nối thành một mảnh, trắng hồng như ngọc, đến cánh tay cũng không thoát khỏi màu hồng ấy.

Làn da càng trắng càng bắt mắt, nếu không phải Bùi Yến Khanh xác thật không làm gì, tay cũng chưa chạm vào một chút, thì có lẽ đã lầm tưởng……

Bùi Yến Khanh gạt đi những ý tưởng hoang đường, kiểm tra nhiệt độ cơ thể từ trong ra ngoài, dùng khăn lông chạm vào tay, không có bất kỳ điều gì bất thường, cơ bản xác định đây là do cơ địa.

Bùi Yến Khanh đem ly nước đặt lên tủ đầu giường, nhìn cô đến xuất thần.

Bách Hề ra mắt chưa lâu, chỉ diễn một bộ phim lịch sử 《 Tuyết vực Nam Sơn 》 vào vai con gái của thủ lĩnh bộ tộc Lạc Trác Ương Kim, một thiên tài trí tuệ.

Ban đầu, bộ phim không được mọi người coi trọng, một loạt hình ảnh debuff của Bách Hề xuất hiện trên màn ảnh tức khắc hóa thành hư ảo, thiếu nữ Ương Kim mặc trang phục kỵ sĩ, ở rất xa nơi chân trời, phóng ngựa phiêu bạt rong ruổi trên thảo nguyên.

Cùng với tiếng trống trận cao vυ"t, màn ảnh thu nhỏ lại, thiếu nữ Ương Kim dưới ánh mặt trời, tóc đen da trắng, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời tựa như viên ngọc lưu li.

Ngựa phi, thảo nguyên, trang sức châu ngọc, thiếu nữ áo đỏ eo đeo gươm.

Cảnh tượng ấy đã khiến bao người say mê, không thoát được ra ngoài.

《 Tuyết vực Nam Sơn 》 trở thành một hiện tượng truyền hình, thu hút hàng triệu khán giả. Đạo diễn kiêm biên kịch Liễu Mục đã dành nhiều năm rong ruổi khắp Tây Nam để tìm hiểu phong tục tập quán, kết hợp với lịch sử và truyền thuyết dân gian, tạo nên một kịch bản đầy chất huyền thoại. Ương Kim từ một vị công chúa, sau khi phụ thân cùng ca ca qua đời, trải qua bao sóng gió, mất mát, tranh đấu gay gắt, cuối cùng đã trưởng thành trở thành thủ lĩnh Ương Kim, dẫn dắt bộ tộc mình ngày càng cường thịnh.

Trong các tác phẩm lịch sử, vai chính thường là nam giới, Bách Hề đóng vai Ương Kim trong bộ phim truyền hình là một điều đặc biệt, đại biểu một bộ tộc suy hưng.

Để nữ tử điểm xuyết trong dòng chảy lịch sử, cô tựa như một viên minh châu tỏa sáng rực rỡ, lấn át mọi ánh hào quang.

Mặc dù thời lượng xuất hiện không quá nhiều so với các nhân vật nam, nhưng với cốt truyện xuất sắc, ánh mắt sắc sảo, kỹ thuật diễn xuất tinh tế và quá trình hoàn thiện nhân vật, Bách Hề vẫn xuất sắc giành được đề cử danh hiệu nữ chính được yêu thích nhất, sở hữu cả lượng người hâm mộ đông đảo.

Nhưng Bùi Yến Khanh đã sớm biết Bách Hề trước khi bộ phim trở thành hiện tượng truyền hình, so người xem sớm đã được nhìn thấy mặt cô.

Cơ duyên gặp gỡ, Liễu Mục đã từng gặp Bùi Yến Khanh, ngỏ lời mời cô tham gia vai công chúa Ương Kim, nhưng bởi vì xung đột với lịch trình của dự án khác cô đành phải từ chối, sau đó cũng tận tâm tận lực đề cử một vài diễn viên cô cảm thấy thích hợp với vai diễn này. Sau nhiều vòng casting, đạo diễn Liễu vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó. Bởi vì chưa tìm được nữ diễn viên nào thực sự toát lên vẻ đẹp của nhân vật chính, hạng mục này suýt chút nữa phải tạm hoãn.

Bùi Yến Khanh đáp ứng đạo diễn Liễu chờ cô đóng máy, nếu vẫn chưa tìm được nữ chính, cô sẽ tham gia dự án này.

Hai tháng sau, Bùi Yến Khanh nghe tin bộ phim 《 Tuyết vực Nam Sơn 》 khởi quay, đạo diễn Liễu vô cùng hưng phấn gọi điện thoại cho cô nói đã tìm được nữ chính ưng ý.

Bùi Yến Khanh chúc mừng, sau đó nhận được một bức ảnh tạo hình của nữ diễn viên do đạo diễn Liễu gửi tới.

Bùi Yến Khanh nhướng mày.

Xác thật không tồi.

Ngoại hình, khí chất đều rất phù hợp với nhân vật.

Đạo diễn Liễu và cô là bạn bè thân thiết, biết tính Bùi Yến Khanh không phải là người nhỏ mọn, thích dìu dắt hậu bối. Đạo diễn Liễu thưởng thức Bách Hề, liền nghĩ giới thiệu với Bùi Yến Khanh trước, tương lai…… Nếu Bách Hề gặp khó khăn gì, với tính cách của Bùi Yến Khanh, nhất định có thể giúp sẽ giúp.

Đạo diễn Liễu ở trong lòng thở dài một hơi, không biết đưa Bách Hề tiến vào giới giải trí này là tốt hay xấu.

Với vẻ đẹp tựa hoa thơm cỏ lạ, lại không có khả năng tự bảo vệ mình, Bách Hề giống như đứa trẻ ôm vàng đi lạc trong thành thị. Ở nơi danh lợi tình ái tranh giành này, cô sẽ dễ dàng bị nuốt chửng đến không còn xương cốt.

Đạo diễn Liễu cũng không thể giúp cô được nhiều hơn, đành phải đem tới nhờ Bùi Yến Khanh.

Liễu Mục: "Cô cảm thấy cô bé này thế nào?"

Sau khi kết thúc công việc trở lại khách sạn Bùi Yến Khanh click ảnh mở ra xem, hình ảnh một thiếu nữ mặc trang phục dị tộc, gương mặt tinh tế nhìn không thấy một lỗ chân lông, xinh đẹp tựa như cánh hoa, làm cô bưng ly nước lên quên cả uống.

Bùi Yến Khanh: "Giống như tiên nữ hạ phàm."

Liễu Mục: "Tôi cũng cảm thấy như vậy, quá đẹp, mỗi ngày ở phim trường đều bị mê hoặc bởi sắc đẹp này."

Bùi Yến Khanh đem ly nước chậm rãi đưa đến bên môi, lơ đãng cắn cắn miệng ly, ấn nút lưu lại bức ảnh này.

Nửa tháng sau.

Liễu Mục: "Nhặt được báu vật rồi, cô ấy rất có thiên phú, học một biết mười, có thể gặp được diễn viên như vậy là phúc khí của chúng tôi."

Bùi Yến Khanh mỉm cười, dựa vào sô pha trong phòng nghỉ của phim trường.

Bùi Yến Khanh: "Không cần quá khen đâu, đạo diễn Liễu, diễn viên của cô cùng tôi có quan hệ gì? Tôi cũng là diễn viên, biết đâu tôi và cô ấy lại là đối thủ cạnh tranh."

Liễu Mục cười: "Bùi tổng không thể nói như vậy, biết đâu công ty các cô có dự án mới, không phải lại có thêm một lựa chọn?"

Bùi Yến Khanh: "Ừ…… Cô nói cũng đúng."

Cô mở điện thoại, vào ứng dụng quản lý diễn viên, tìm kiếm thông tin.

Theo bản năng muốn xem một chút tư liệu về Bách Hề, đầu ngón tay di động, nhìn vài trang, mãi sau mới phát hiện ra đối phương còn chưa xuất đạo.

Cô đành phải ấn xuống ý niệm, cầm lấy kịch bản bên cạnh lật xem.

Liễu Mục biết chừng mực, không quá mạnh mẽ thúc giục, không cách vài bữa lại đi quấy rầy cô, một tháng cùng cô nói chuyện như vậy một hai lần, khiến hảo cảm đối với Bách Hề dần dần tăng lên.