Chương 44: Anh cứ đâm vào Nông Nông đi

Sau khi đưa côn ŧᏂịŧ vào lỗ hoa mềm mại và bôi trơn vài lần, Diệp Nhiên đột nhiên rút nó ra, nhấc chân của Nông Nguyệt lên vai anh.

Anh không còn vội vã tiến vào mà dùng qυყ đầυ xoa xoa bên ngoài hoa huyệt của cô. Phía trên là núʍ ѵú, phía dưới là môi hoa huyệt, anh trêu chọc liên tục, thỉnh thoảng đầu nấm sẽ hơi xuyên vào một chút, nhưng anh sẽ nhanh chóng rút ra...

Nông Nguyệt bị tra tấn đổ mồ hôi đầm đìa, cô tự nhiên sờ vào bộ ngực đang bị người đàn ông liếʍ mυ"ŧ, anh nhéo núʍ ѵú và kéo từ bên này sang bên kia. Cô xúc động, phía dưới ướt đẫm, đôi chân trắng nõn dính nước, lôиɠ ʍυ thưa thớt dính vào nhau, hơi lộ ra da thịt ẩm ướt mềm mại.

Cô đẩy hông lên trên, không nói gì, chỉ nhìn vào Diệp Nhiên, truyền tải sự háo hức của mình vào lúc nửa đêm mất điện.

Chắc là tức giận vì cô coi tìиɧ ɖu͙© như một trò chơi giữa người lớn và cô lại quá sạch sẽ nên Diệp Nhiên giả vờ không cảm nhận được sự chủ động của cô, anh ấn vào đùi cô, đưa qυყ đầυ của mình vào một chút, che đi các lớp da thịt của cô rồi lập tức rút ra, cuối cùng vẫn không chịu cho côn ŧᏂịŧ tiến vào trong hoa huyệt.

Nói cách khác, anh chỉ muốn nhìn thấy cô không thể dừng lại mà bất lực.

Tính xấu của Diệp Nhiên vốn chỉ bộc lộ trên giường, Nông Nguyệt biết rất rõ mình chỉ có thể cứng chứ không thể mềm, cô đứng dậy hôn lên cổ anh, dươиɠ ѵậŧ của anh không hề báo trước mà đưa vào nửa chừng, cô hét lên trong sung sướиɠ, vô cùng yêu thích, cảm nhận được niềm vui được lấp đầy dần dần.

Cô thở hổn hển nhẹ nhàng, như thể đang nói những lời yêu thương: "Anh trai, hãy làm Nông Nông đi, làm ơn làm em đi."

Cơ bắp của Diệp Nhiên đột nhiên căng cứng!

Anh thở mạnh cố tỏ ra bình tĩnh, mở miệng ngậm lấy tai Nông Nguyệt, kéo phần thân dưới của anh ra, như không bị cám dỗ.

Nông Nguyệt bất mãn, vừa định lùi lại, nhưng hông lại chìm xuống, anh tăng tốc đẩy mạnh vào, toàn bộ dươиɠ ѵậŧ bị lấp đầy trong đường hầm chật hẹp!

"Ah!"

Nông Nguyệt gần như ngất đi vì màn làʍ t̠ìиɦ bạo lực, cô bám vào lưng Diệp Nhiên, cơ thể run lên vì cơn thịnh nộ vô cớ của anh, cô liên tục rêи ɾỉ, làn da sưng tấy đỏ bừng khi rút ra của côn ŧᏂịŧ, rất thoải mái khi tiến vào và anh cũng rất hợp tác.

Sự hòa hợp này đã được phát triển trong những năm đầu. Bốn năm đã trôi qua, cô có thể quên đi mùi vị ân ái nhưng cơ thể cô vẫn lưu giữ ký ức một cách chân thành.

Dù Diệp Nhiên có khô khan đến đâu thì cũng không nên coi thường anh ấy khi nói đến vấn đề giường chiếu. Mọi mánh khóe của cô đều do anh huấn luyện, nhiều tư thế khác nhau, những nơi khác nhau, thậm chí cả đạo cụ để mua vui... Mặc dù tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt này đồng nghĩa với sự khống chế nhưng cô chỉ tận hưởng nó một cách không thể kiểm soát.

Bởi vì chỉ khi bị khống chế cô mới cảm nhận được Diệp Nhiên cũng thích mình.

Mặc dù vậy, tình yêu này giống sự chiếm hữu hơn.

Nghĩ đến lúc đó cô buồn bã như thế nào, lại nghĩ đến sự khiêm tốn của Diệp Nhiên bây giờ, Nông Duyệt cảm thấy thoải mái không thể tả, lại rất vui vẻ.

Đây là hình phạt mà cô dành cho anh.

Cô chỉ muốn để anh bộc lộ bản chất thật của mình. Không phải sự lạnh lùng của bốn năm trước, cũng không phải sự dịu dàng của bốn năm sau, mà là Diệp Nhiên thật sự.

Anh quá thờ ơ với thế giới, có sự dò xét, thương hại và khinh thường, anh lạnh lùng đến mức dù cô có dùng bao nhiêu hỏa lực cũng không thể làm tan băng giá.

Không đời nào cô sẽ cho anh một cơ hội trừ khi anh thực sự cởi mở.

"Em đang nghĩ gì đó?"

Cảm nhận được cô đang mất tập trung, Diệp Nhiên lật người cô lại, nhấc mông đẩy vào——

Cặp mông tròn trịa, trong bóng tối không thể bỏ qua hai cánh hoa trắng nõn, Diệp Nhiên giơ tay tát mạnh một cái, trước khi ý thức khống chế cơ thể mình!

Nông Nguyệt đau đớn siết chặt mông nhưng không cầu xin sự thương xót. Với sự nhẫn nại của mình, cô bị tát liên tục, cuối cùng cô kêu lên: "A... đau quá, đau quá!"

Cô càng cảm thấy đau, âʍ đa͙σ càng siết chặt, lực đẩy của dươиɠ ѵậŧ càng tăng, mỗi lần rút ra, từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn cũng được phóng ra, Diệp Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía giao điểm của hai người, tầm mắt của anh mờ đi, chỉ nhìn thấy một cái dươиɠ ѵậŧ to lớn, khi vật đó xuyên qua lớp thịt mềm, anh ta dừng tay lại ra lệnh: “Hãy rêи ɾỉ lên đi.”

Trên thực tế, cho dù anh không nói gì, Nông Nguyệt cũng không thể khống chế được thanh âm của mình.

Cô bị bóp đến mức cơ thể bị đẩy về phía trước, mất đi khả năng suy nghĩ, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là côn ŧᏂịŧ to lớn đang cắm vào cơ thể mình, cô rêи ɾỉ cầu xin sự thương xót: "Diệp Nhiên...đủ rồi, đủ rồi..."

Nhưng làm thế nào nó có thể đủ được?"

Diệp Nhiên nhét một cái gối vào bụng dưới của cô, mỗi lần nhét côn ŧᏂịŧ vào, cặp mông trắng nõn mềm mại lại nhô lên, anh không đếm được đã bao nhiêu lần Nông Nguyệt khóc dưới thân anh, anh cũng không biết tại sao mình luôn như vậy. Muốn trừng phạt cô, cho dù sự thờ ơ hiện tại của cô không sai chút nào.

Những câu hỏi liên tục khiến anh phân tâm, và khi ham muốn bắn ra ập đến, anh khó có thể kìm được sức lực rồi bắn toàn bộ chất lỏng vào cơ thể cô.

Một vệt trắng đυ.c trải dài trên lưng người phụ nữ, như thể một cuộc hành trình đã kết thúc, anh ngã xuống và ôm chặt lấy Nông Nguyệt.

Anh muốn được gần gũi hơn với cô.



Sau cơn mây mưa trên giường, ngoài cửa sổ sấm chớp vang lên, mưa đã tạnh nhưng gió vẫn thổi mạnh.

Diệp Nhiên đi vào phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ướt đã vắt khô, cẩn thận lau người cho Nông Nguyệt, sau khi khăn đi qua giữa hai chân cô, anh dừng lại, khàn giọng nói: "Nông Nguyệt, mở chân ra."

Nông Nguyệt vốn đã mệt mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn mở rộng chân, nũng nịu lẩm bẩm, mang theo cảm giác mệt mỏi mãnh liệt: "Mau lên."

Diệp Nhiên ậm ừ, kiên nhẫn giúp cô làm sạch phía bên trong. Tuy rằng vừa rồi anh có rút ra kịp thời, nhưng cũng không có gì bảo đảm không có gì bỏ sót, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để xảy ra tai nạn, như vậy đối với Nông Nguyệt thì quá bất công.

Sau khi giúp Nông Nguyệt lau người, cô lại đổ mồ hôi, Diệp Nhiên liếc nhìn côn ŧᏂịŧ của mình muốn ngẩn đầu mọt lần nữa rồi im lặng đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước lạnh, anh đã bình tĩnh lại rất nhiều và bắt đầu suy nghĩ về vấn đề giữa mình và Nông Nguyệt.

Nông Nguyệt từng nói rằng cô không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.

Nếu không phải anh biết bốn năm qua Nông Nguyệt vẫn không tìm được người khác, anh sẽ không trở về.

Họ được định sẵn là sẽ vướng vào nhau.

————