Chương 40: Từ chức

Khi Nông Nguyệt tỉnh lại, Diệp Nhiên đã không còn ở trong phòng nữa.

Cô nhìn điện thoại, tin nhắn mới nhất là của Diệp Nhiên. Anh ấy nói có việc phải làm và quay lại công ty trước. Ngoài ra, anh còn đặt xe cho hai người, chỉ một giờ sau, đúng lúc khi họ vừa ăn sáng xong.

“Chị, anh rể đi rồi.”

Nông Nguyệt cúi đầu: “Em có biết không?”

"Em có nhìn thấy." Lucas đầu tóc rối bù, vùi mình trong chăn, che miệng cười nói, "Lúc rời đi, anh ấy đã hôn chị, dặn em đừng đánh thức chị."

"..." Nông Nguyệt sắc mặt nghiêm túc nói: "Chị dẫn em đi đánh răng."

Nhưng khi đang đánh răng, cô thấy mình đỏ mặt trong gương.

Chết tiệt.

Để che đậy nó, cô súc miệng ba lần.

Ăn sáng xong, Nông Nguyệt và Lucas lên xe do Diệp Nhiên sắp xếp và quay trở lại tòa nhà Khải Minh trước khi Tần Lệ về đến nhà.

Nông Nguyệt đã yêu cầu Lucas không được nhắc đến Diệp Nhiên với Tần Lệ.

"Tại sao em không thể nhắc đến anh rể của mình?"

Bởi vì nếu Tần Lệ biết, tức là Tần Phương cũng sẽ biết. Nếu Tần Phương biết, vậy liền không có chỗ để động thủ trước rồi.

Cái nguyên nhân này nếu có giải thích với Lucas thì cậu cũng không hiểu được , vì vậy Nông Nguyệt chỉ có thể tìm biện pháp khác, thần bí nói: "Bởi vì đây là bí mật, bí mật chỉ có chúng ta biết."

Nghe được đây là bí mật, Lucas mở to hai mắt, nhìn chung quanh, sau đó thì thầm vào tai Nông Nguyệt: "Anh rể cũng biết bí mật này sao?"

Nông Nguyệt gượng cười: "Anh ấy biết, anh ấy biết. Cho nên để giữ bí mật, lần sau gặp anh ấy, am phải giả vờ như không biết anh ấy, em hiểu không?"

Lucas kỳ thực nghe không rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu: "Em hiểu rồi."

"Ngoan lắm."

Nông Nguyệt cay đắng nghĩ, chúng ta hãy coi như bí mật này có thể được giữ đến giây phút cuối cùng.

Cô thật sự không chịu nổi khả năng nói nhảm của Tần Phương.

*

Sau khi chơi với Lucas được hai ngày và đi làm vào thứ hai, Nông Nguyệt đã nộp đơn từ chức cho Liêu Kỳ Sơn.

"Em thật sự muốn rời đi?""

Liêu Kỳ Sơn không nhận, nên Nông Nguyệt đặt lá thư từ chức lên bàn, "Em đã gửi bản email vào hộp thư của anh. Một lát nữa em sẽ đến bộ phận nhân sự để làm thủ tục của công ty."

"Có phải là do sự việc ở Thượng Tuyền không?" Liêu Kỳ Sơn không hiểu được hành vi của cô, quá đột ngột và quá cực đoan, anh nghĩ mình cần phải có lời giải thích: "Nông Nguyệt, em phải biết lúc đó anh say rượu. "

"Ừ, anh say rồi, nhưng anh vẫn nhớ chuyện gì đã xảy ra."

Liêu Kỳ Sơn sửng sốt.

“Em đã nghĩ đến chuyện này từ mấy tháng trước, tất cả đều không phải do Liêu tổng, cho nên Liêu tổng không cần để tâm.”

Nông Nguyệt thật sự không thích công việc này.

Công việc này là do Giang Mẫn nhờ người tìm việc cho cô. Nhưng cô đã không gặp Giang Mẫn gần một năm, cô đã chán nản với người cha này từ lâu. Sở dĩ cô cứ trì hoãn là vì Tần Phương khó giải thích cho bà hiểu. Tần Phương lệ thuộc vào Giang Mẫn, nếu cô từ chức, Giang Mẫn sẽ đổ lỗi cho Tần Phương , đây không phải là điều cô muốn thấy.

Nhưng bây giờ, cô không thể chịu đựng được nữa.

Cả công việc nhàm chán lẫn những tin đồn từ đồng nghiệp của cô đều không thể so sánh được với hành vi khiến cô phát ốm đêm đó của Liêu kỳ Sơn.

Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô không khỏi kéo dài dòng ký ức của mình——

Trong khu rừng nhỏ đó, tiếng bước chân trên lá khô phía sau nặng nề và gấp gáp, hơi thở rối loạn đang đến gần...

Chính tiếng gọi của Diệp Nhiên khiến mối nguy hiểm rút lui.

Nông Nguyệt đang phân tâm, chỉ có kết quả cuối cùng này mới có thể mang lại cho cô sự an ủi.

*

Sau khi hoàn tất thủ tục từ chức, cô phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể chính thức rời đi.

Lễ Quốc khánh sắp đến gần, có thể giảm bớt phần nào gánh nặng trong vài ngày, Nông Nguyệt xua tan phần nào lo lắng, hẹn ăn thịt nướng với Đường Giai Lê và Chu Vương ở một vùng ven.

Đường Gia Lê khuôn mặt rạng rỡ nâng chai bia lên: "Chúng ta hãy chúc mừng cô Giang Nông Nguyệt cuối cùng đã thoát khỏi biển đau khổ và chạy về phía tự do!"

Nông Nguyệt mỉm cười và chạm chai với cô, "Tớ là người từ chức, cậu còn phấn khích hơn tớ."

"Đương nhiên rồi, chỉ sau khi nghỉ việc cậu mới có thời gian chơi với tớ."

Đường Gia Lê mở một phòng trưng bày, vì không thiếu tiền và công việc kinh doanh không mấy thuận lợi nên cô có nhiều thời gian và dành tám tháng mỗi năm để chơi đùa bên ngoài. Cuộc tụ tập nhỏ này không chỉ để chúc mừng việc Nông Nguyệt từ chức mà còn vì cô mới từ nước ngoài về hôm qua, ba người đã lâu không gặp nhau nên cũng là lúc cụng ly.

Nông Nguyệt đành phải nói: "Công chúa Carrie, sự tự do của tớ không thể kéo dài mãi mãi."

Nhiều nhất là nhảy ra khỏi một hố lửa, giũ sạch tro rồi nhảy vào hố lửa tiếp theo.

Đường Gia Lê xua tay nói: "Vậy cậu tới phòng trưng bày của tớ, ta trả lương cho cậu!"

Nông Nguyệt đánh vào đầu cô “Nếu tiền lương cậu trả cho tớ không được dùng trừ vào tiền tiêu vặt của cậu, thì tớ sẽ xem xét.”

Đường Gia Lê chặc lưỡi: "Cậu thật lợi hại."

Chu Vương ngăn cản Đường Gia Lê tay chọc vào trán Nông Nguyệt, “Nếu chị chọc chị ấy lần nữa, sẽ ngốc đấy.”

"Ngay từ đầu là ngu ngốc."

Chu Vương chỉ nói cô thật trẻ con, quay đầu nhìn về phía Nông Nguyệt: “Vậy tiếp theo chị muốn đi đâu?”

Nông Nguyệt nhún vai, "Chị vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó."

"Sao chị không đến chỗ tôi? Bộ tài chính sẽ phát lương cho chị, khoản trích ra chắc chắn không phải là tiền tiêu vặt của tôi."

“Đi cửa sau?” Nông Nguyệt không nói có hay không, “Chị nên đi nghỉ ngơi trước.”

Quốc khánh sắp đến, cô muốn về quê sống một mình vài ngày.

Nhân tiện để tỉnh táo lại