Chương 26: Tối nay tôi có thể đến chỗ anh được không?

Buổi tối, Nông Nguyệt mời Liêu Kỳ Sơn đến nhà hàng chay gần khách sạn dùng bữa tối.

Mục đích chính của chuyến công tác này của hai người là thay mặt chi nhánh Tây Châu đến trụ sở Thượng Tuyền để họp, các thực tập sinh cũng chỉ có mặt ở đó để tham dự. Nhiệm vụ của họ là đào tạo xác minh nội dung nghiệp vụ ở Thượng Tuyền, đều có người của tổng bộ đích thân được cử đến để trao đổi, đồng thời hai người họ cũng được bố trí ký túc xá đặc biệt để ở. Còn những người như Nông Nguyệt và Liêu Kỳ Sơn thì ở khách sạn bốn đến năm ngày là có thể rời đi.

Để tránh cho mình khỏi rắc rối trong tương lai, Nông Nguyệt cũng muốn nhân cơ hội này đãi lại Liêu Kỳ Sơn bữa ăn Pháp lần trước anh mời.

"Tiền bối, đây là chiếc đồng hồ lần trước em giữ hộ anh."

Liễu Kỳ Sơn trong lòng trầm xuống, liếc nhìn túi vẫn được cô bảo quản tốt, "Em chưa mở à?"

"KHÔNG Ạ."

“Không mở ra xem thì làm sao biết được mình có thích hay không?”

Nông Nguyệt chỉ mỉm cười và không nói gì.

"Em đổi đồng hồ à." Liêu Kỳ Sơn lại nói.

Cô sờ sờ trên cổ tay mình nói: “Cái cũ không đi, cái mới không đến.”

Trên mặt Liêu Kỳ Sơn hiện lên một nụ cười không rõ ý nghĩa, nửa mỉa mai nửa hiểu: "Câu này đúng."

Nhưng Nông Nguyệt lại thần kỳ hiểu được ý tứ trong mắt anh. Cô lúng túng quay mặt lại, biết rằng anh đã hiểu lầm cô. Cô không khỏi bật cười, Liêu Kỳ Sơn này quả thật kỳ quặc, anh còn chưa theo đuổi được cô, mà làm như đã có được cô vậy, như thể việc hai người ở bên nhau chỉ là vấn đề thời gian quả thật là vô căn cứ. Khi phát hiện cô đã “rút lui”, anh cười mỉa mai, trên mặt cô lộ ra vẻ khinh thường như thể anh bị cô phụ tình.

Cô tò mò, có phải đàn ông nào cũng tự tin mù quáng như anh ta không?

Tuy nhiên, nếu chúng ta thực sự muốn phân loại chúng một cách chi tiết thì Diệp Nhiên phải nằm trong nhóm riêng biệt chứ không thuộc về bất kỳ hạng mục nào.

Bởi vì đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn không thể đoán được suy nghĩ của anh.

Điều mà các nhà hàng chay giỏi nhất là chế biến các món ăn chay trông rất giống thịt và có mùi vị như thịt. Có năm món mặn và một món canh, Nông Nguyệt mỗi món đều nếm thử một ít, nhưng không biết vì sao lại thấy không còn hứng thú ăn uống gì nữa, vội vàng đặt đũa xuống.

"No rồi?"

Cô cười nhẹ khá tiếc nuối: “Đồ ăn rất ngon, nhưng hôm nay em đã ở lơ lửng trời được hai tiếng rồi, bây giờ vẫn còn có chút choáng váng.”

“Chẳng trách,” Liêu Kỳ Sơn trầm ngâm múc canh cho cô, “Đông trùng hạ thảo tốt cho cơ thể, uống một ít cho ấm bụng.”

“Cám ơn.” Có chút nóng, nên Nông Nguyệt thổi mì súp, cẩn thận nhấp một ngụm, đợi nhiệt độ có thể chấp nhận được, cuối cùng mới yên tâm uống.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của cô khi thổi canh, đôi môi ẩm ướt hồng hồng, miệng Liêu Kỳ Sơn liền trở nên khô khốc, uống một ngụm lớn nước rồi nói: “Chúng ta sẽ họp ở Thượng Tuyền trong ba ngày, em nói với người bạn hôm đó tới đón em một tiếng chưa ?"

Nông Nguyệt nghe được gần như muốn sặc canh.

Cô bình tĩnh lấy khăn giấy lau miệng rồi nói: “Anh ấy biết rồi.”

Không cần phải giải thích gì với Liêu Kỳ Sơn, cứ theo dốc mà đi xuống chính là lựa chọn tốt nhất, để anh thấy khó khăn mà tự động rút rui chính là điều có lợi cho cô.

“Anh ấy có bằng lòng để em đến đây không?”

"Tại sao bạn lại bằng lòng hay không? Đây là công việc."

"Ồ, Công việc."

Giọng điệu thăng trầm, Liêu Kỳ Sơn nói câu này một cách kỳ lạ, Nông Nguyệt cũng trở nên khó chịu khoanh tay lại——

Có vẻ như cô ấy nghĩ về đàn ông quá đơn giản.

Sự thay đổi thái độ của Liêu Kỳ Sơn đối với cô chỉ là để xem liệu cô có còn xứng đáng được coi trọng hay không.

Bây giờ có vẻ như cô ấy không xứng đáng.

Điều cô sợ nhất là bị coi thường.

Trùng hợp thay, có một cuộc gọi đến, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không quan tâm đó là số lạ, nhếch mép cười rồi nhận cuộc gọi: “Mẹ.”



Mẹ?

Tránh đi người đồng nghiệp bên cạnh, Diệp Nhiên quay người lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nông Nông, em đang ở đâu?”

Nông Nguyệt đã chặn số của anh, nên chỉ có thể mượn số điện thoại của người khác, ai biết vừa bấm số gọi liền bị gọi là "Mẹ". Nhưng anh không có thời gian suy nghĩ nguyên nhân, phản ứng đầu tiên của anh là chắc chắn bây giờ Nông Nguyệt đang gặp rắc rối.

Lúc này đã là tám giờ tối, không sớm cũng không muộn, nếu cô ở gần anh thì không sao, nhưng nếu Nông Nguyệt cách xa anh…

Anh siết chặt nắm tay.

Nghe thấy giọng nói của Diệp Nhiên, trái tim của Nông Nguyệt cuối cùng đã trở lại vị trí ban đầu.

Lúc này cô đang đứng ở ngoài nhà hàng, vuốt mái tóc dài hỏi: "Sao anh lại gọi cho tôi?"

Bây giờ có vẻ như ổn rồi.

Bàn tay nắm chặt hơi buông lỏng, Diệp Nhiên cũng không giấu diếm điều gì: “Hiện tại anh đang ở Thượng Tuyền.”

“Anh cũng đi suối à?”

Nông Nguyệt theo bản năng nhìn xung quanh, "Anh đang theo dõi tôi à?"

Diệp Nhiên dở khóc dở cười: “Là đi công tác, anh đã gửi tin nhắn cho em rồi.”

“…Ồ, tôi không thấy nó.”

Anh cũng không vội vạch trần mà chỉ hỏi: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Em gặp rắc rối à?"

Một lời phủ nhận muốn phát ra nhưng lại bị mắc kẹt ở cổ họng, Nông Nguyệt nhắm mắt lại, rẽ vào một góc và nói: “Tôi cũng đi suối.”

"Anh biết, em vừa mới nói cho anh biết."

Đó là lúc cô hỏi anh có theo dõi cô không. Diệp Nhiên mỉm cười, Nông Nguyệt vẫn như cũ không cảnh giác với anh.

“…” Nông Nguyệt quay người liếc nhìn vào trong nhà hàng, “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Diệp Nhiên báo tên khách sạn.

Nông Nguyệt nheo mắt lại: "Diệp Nhiên, anh xác định anh không phải đang cố ý chứ?"

"Em cũng ở khách sạn này à?" Diệp Nhiên hợp tác hỏi.

Có vẻ như đó là một sự trùng hợp thực sự.

Nông Nguyệt chưa từng nghĩ tới có một ngày Diệp Nhiên sẽ lừa gạt mình, cô do dự một chút, quyết định mở miệng.

“Tối nay tôi có thể đến chỗ anh được không?”