Chương 1: Quỳ xuống để xin tiền

“Im miệng! Sao mày dám ăn nói như thế với cha mày!”

“Cha? Ông có xứng đáng không?”

Thời Khiêm ngẩng đầu lên, và một bóng đen lao về phía cô!

Cô theo bản năng đưa tay lên chặn lại, nhưng vẫn chậm một giây.

Cái ống điếu nặng nề bay vào đầu cô!

Cơn đau dữ dội khiến cô bị choáng trong giây lát!

Sau đó, một chất lỏng ấm áp từ từ trượt xuống trán cô, máu đặc quánh che khuất tầm nhìn của mắt trái.

“Lúc mẹ mày dẫn mày đi, tao đã nói là không cho bà ta một xu! Hơn mười năm trước, bà ta có dũng khí ra đi tay trắng, nhưng dũng khí đó đâu rồi? Bây giờ bà ta không sống nổi lại tìm đến tao vì tiền à?” Lâm Thời Minh nhìn Thời Khiêm với vẻ khinh bỉ.

Trước mặt là đứa con gái ruột của ông.

Nhưng không có một chút thương hại nào trong mắt ông.

“Không, không phải mẹ tôi đến đòi tiền, là tôi”, Thời Khiêm kiên quyết, “Tôi đến để cầu xin ông”.

“Không phải là bà ta kêu mày tới sao? Bà ấy còn có mặt mũi nào tới tìm tao?”, Lâm Thời Minh cười khẩy.

Thời Khiêm định biện giải, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

“Ông Lâm, nếu mẹ tôi không phẫu thuật sớm, bà ấy sẽ chết. Xin hãy nể mặt ông tôi mà cứu mạng bà ấy”, giọng Thời Khiêm dịu đi.

Cô đã bỏ đi sự kiêu hãnh và tự trọng của mình.

Cô cần tiền!

Ngay cả khi cô phải quỳ gối van xin.

Chỉ cần có thể cứu sống mẹ cô, những thứ khác cô đều không quan tâm.

“Nếu mày muốn tiền, cho dù là một triệu, tao cũng có thể lấy ra, nhưng tao muốn bà ta tự mình tới trước mặt tao quỳ cầu xin!”, Lâm Thời Minh nói.

Thời Khiêm nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay.

“Tôi xin ông, hãy xem năm mươi vạn này là một khoản vay. Tôi sẽ trả lại cả vốn lẫn lãi, từng xu một”, Thời Khiêm cầu xin.

Giọng cô đã khàn, và môi cô nứt ra mỗi khi nói.

Máu chảy xuống lưỡi, mặn và tanh.

Cô đã đợi Lâm Thời Minh cả ngày.

Cô thậm chí chưa uống một ngụm nước nào cả ngày hôm nay.

Cô không mong đợi sẽ nhận được kết quả này.

“Nếu như bà ta không chịu tới, chờ bà ta chết, ta sẽ chuẩn bị cho bà ta một cỗ quan tài, xem như trọn nghĩa vợ chồng”. Lâm Thời Minh chán ghét nói, sau đó quay người bước đi.

Toàn thân Thời Khiêm run lên khi nghe tiếng động cơ xe khởi động.

Trên tầng hai, một bóng người đứng trên cầu thang xoắn ốc sang trọng.

Cô đã chứng kiến toàn bộ sự việc trong một thời gian khá lâu.

Lâm Thanh Hà nhìn bộ dạng của Thời Khiêm, cô cảm thấy rất phấn khích.

Năm đó, khi cô đứng ngoài biệt thự của nhà họ Lâm, cô phải cẩn trọng từng chút một và thậm chí còn bị mắng như một con chó, trong khi Thời Khiêm lúc đó là một cô công chúa nhỏ cao cao tại thượng.

Cô sẽ không bao giờ quên chiếc váy công chúa mà Thời Khiêm mặc lúc đó xinh đẹp như thế nào, tỏa sáng như thế nào!

Cô, con gái ngoài giá thú của tình nhân, lại còn tìm đến cửa nhà họ, thật là nhục nhã biết bao.

Lúc đó cô như một con chuột hôi hám, bị mọi người chửi bới.

Bây giờ, tình thế đã thay đổi.

Cô đã trở thành ngọc nữ của nhà họ Lâm, con gái của một gia đình giàu có nhất ở Vận Thành.

Trong khi Thời Khiêm và mẹ cô đã rơi xuống vực thẳm như vậy.

Nếu có ai đáng trách thì đó là mẹ của Thời Khiêm. Tại sao bà ấy lại chọn ly hôn? Bà ấy không thể chịu đựng được sao?

Trên đời này, đàn ông nào không nɠɵạı ŧìиɧ?

Tất cả là nhờ vụ ly hôn của mẹ Thời Khiêm.

Nếu không, Thanh Hà sẽ không bao giờ có thể trở thành con gái nhà họ Lâm một cách công khai.

Và mẹ của cô sẽ không bao giờ có thể trở thành bà Lâm.

Lâm Thanh Hà đi xuống từ tầng hai với vẻ mặt hả hê.

“Thời Khiêm, cô xem, cô đã đuổi cha đi! Cô không biết xấu hổ sao? Năm đó là mẹ cô nhất quyết muốn cô rời khỏi Lâm gia, cắt đứt quan hệ với cha, thậm chí đổi họ của cô thành họ của bà ấy. Cô còn có mặt mũi đến nhà họ Lâm đòi tiền à?”