Ngày xuân tươi đẹp, không ít người đi chơi, thả diều ở Tây Kinh, hoa thắm liễu xanh, tuổi trẻ cũng mười phần rực rỡ.
Trong ngôi nhà ngói đổ nát ở Nam viện, Thôi Đề quỳ trên tấm đệm hương bồ dốc lòng cầu phúc cho Bùi Tuyên, không hề biết mình đã trở thành chủ đề bàn tán của những người ở bên kia bức tường.
Hóa ra con gái lớn của Tây Ninh Bá không có chết, nàng còn sống, là một người mù!
Tể tướng phu nhân còn khen cô gái mù này?
Một người mù, có tài đức gì mà xứng được Bùi phu nhân tán thưởng?
“Điều này không giống với những gì ta nghe được.” Người bán hàng rong đang rảnh rỗi xen miệng vào: “Ta nghe người ta nói, người mà Bùi phu nhân thật sự tán thưởng là Tam cô nương Bá gia.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn ta cũng nghe người được tán thưởng là Thôi Tam cô nương.”
Hai nhóm bắt đầu tranh cãi.
Có người không nhịn được, xua tay nói: “Đừng tranh cãi nữa, tóm lại là khen con gái Thôi gia, lớn hay nhỏ thì có gì khác nhau?”
Mọi người ngẩn ra, lập tức thông suốt: Đúng vậy, khen ai không quan trọng, đều là con gái Thôi gia cả.
Được Tể tướng phu nhân mở kim khẩu tán thưởng một câu, phẩm giá con gái nhà Tây Ninh Bá tức thì tăng vọt, phu nhân các nhà nghe tin lũ lượt kéo đến, ai cũng muốn cưới một người vợ xinh đẹp hiền huệ cho nhi tử của mình, sôi nổi tranh nhau giẫm lên cửa lớn Thôi gia.
Người ngoài đều cho rằng đây là chuyện hết sức tốt đẹp, nhưng Tây Ninh Bá lại không được vui vẻ như trong tưởng tượng, ông cau mày ủ rũ: “Có phải chính bà đã cho người lan truyền những lời kia?”
Ngó thấy chồng mình mất hứng, phu nhân Tây Ninh Bá giận nói: “Tôi đây là thuận nước đẩy thuyền, có chỗ tốt đưa tới cửa ngu gì không chiếm? Huống hồ, tôi đâu có nói sai, Bùi phu nhân quả thực đã khen con gái Thôi gia, chẳng qua tôi chỉ lẫn lộn thực hư, đυ.c nước béo cò.”
“Thân là một người cha mà ông lại không biết suy nghĩ cho hôn sự của Đại nhi chúng ta, người làm mẹ như tôi đương nhiên phải vì con mình mà cân nhắc.”
“Ông xem, để thanh danh hai đứa dính líu với nhau, chẳng phải người tới cửa cầu hôn càng lúc càng nhiều?”
Tới cầu hôn nhiều, nhưng biết ông có một đứa con gái mù cũng nhiều.
Tây Ninh Bá phiền muộn không thôi, nhưng vợ ông còn đang bận chọn lựa con rể tương lai, nào có thời gian rảnh để ý đến ông.
Mỗi người đều có việc riêng để làm, không một ai nhớ đến cô con gái lớn vẫn đang sống trong ngôi nhà ngói đổ nát.
Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có.
Thôi Đại hầm hừ, rảo bước đi vào tiểu viện: “Giỏi cho Thôi Đề ngươi, dám nhân lúc bổn tiểu thư đang đón sinh nhật mà lén gặp người ngoài? Chiếu trải ở bên tường, vừa khéo lại có người từ trên tường rơi xuống, rơi xuống lại còn là con trai độc nhất của nhà Tể tướng, sao nghĩ thế nào ta cũng không thể tin được?”
Ngày đó nàng bị đả kích, một người vốn luôn được nâng niu chiều chuộng như nàng lại bị Tể tướng phu nhân ghẻ lạnh, mẹ nàng còn phải mượn dùng ánh sáng của Thôi Đề để mạ vàng cho chính mình, thu hút một đám phu nhân quý tộc có ý kết thân.
Chuyện nhục nhã như vậy, làm sao nàng có thể chịu đựng được?
“Thôi Đề! Lăn ra đây!”
Bạch Cáp cầm cái chổi đi ra tiếp: “Tam cô nương?”
“Thôi Đề đâu?”
Nàng tiến đến với khí thế hung hăng, đi cùng còn có năm ba người phụ nữ tướng mạo thô kệch, thân to eo lớn.
Đối phương người đông thế mạnh, Bạch Cáp chặn ở cửa, đề phòng nói: “Cô nương đang cầu phúc.”
“Cầu phúc? Cầu phúc cho ai? Ta thấy là nó đang nguyền rủa ta chết thì có!”
“Tam cô nương! Không thể nói bậy như vậy!”
“Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng?” Đúng lúc Thôi Đại không tìm được người nào để trút giận, liền cười lạnh: “Xé miệng nó ra cho ta, để xem nó còn dám lắm mồm nữa không.”
“Không, đừng, Tam cô nương...”
“Chờ đã!”
Thôi Đề chống gậy trúc, từ bên trong mò mẫm bước ra, váy vải trâm gai, thướt tha lả lướt.
Rốt cuộc thì cô vẫn lớn hơn mấy tuổi, bộ ngực phát triển hoàn toàn không phải thứ một Thôi Đại mười bốn tuổi có khả năng so bì. Thôi Đại càng nhìn càng tức giận, nàng chắc chắn ả mù này đã dùng sắc đẹp mê hoặc Bùi Tuyên.
Mẫu thân đã nói rất rõ ràng với nàng, rằng xét trong những con cháu quý tộc Tây Kinh, con trai lớn Bùi gia chiếm hạng nhất.
Tài văn chương hạng nhất, phẩm tính hạng nhất, tướng mạo hạng nhất, gia thế hạng nhất, những cái khác không đề cập tới, chỉ với thân phận con trai độc nhất của Tể tướng, đã định trước hắn sẽ có một tương lai rực rỡ, tiền đồ vô hạn.
Huống chi hắn còn hoàn hảo như vậy.
Nhân tài như thế, sớm muộn gì bệ hạ cũng trọng dụng hắn.
Ác ý trong mắt, Thôi Đại chẳng buồn che giấu: “Ngươi tới đúng lúc, con chó ngươi nuôi mạo phạm bổn tiểu thư, bây giờ ta muốn đánh chết nó, ngươi có phục hay không?”
“Bạch Cáp, lại đây.”
Miệng Bạch Cáp bị nhét một miếng giẻ lau, ấp úng nói không nên lời, cơ thể giãy giụa mấy lần nhưng không thoát ra được, khuôn mặt đỏ lên.
Hai bà vυ" già, một bên trái một bên phải, gắt gao đè chặt cô, tàn nhẫn đá mạnh vào đầu gối ép cô phải quỳ xuống trước mặt Thôi Đại.
Thôi Đề nắm chặt gậy trúc, mím chặt môi, bờ vai gầy yếu run lên.
Thôi Đại đắc ý vênh váo: “Ta khuyên ngươi đừng có mơ giấc mộng bay lên cành cao, sẻ nhà chính là sẻ nhà, đã định không thể trở thành phượng hoàng. Ngươi tự soi lại mình đi, một kẻ mù lòa, con trai lớn Bùi gia có thể thích gì ở ngươi chứ? Thích ngươi bị mù? Hay là thích ngươi không được cha mẹ thương yêu, một cái sao chổi đen đủi?”
“Ta không phải.”
“Ta nói phải là phải! Ngươi chính là tai tinh! Ngươi xem nha hoàn của ngươi thật đáng thương, chỉ vì từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh ngươi mà ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn chịu đủ khi dể. Hiện tại ta muốn đánh chết nó, ngươi nghĩ sao, ngươi có thể thế nào?”
Gậy trúc gõ xuống đất tạo ra tiếng cộp cộp, Bạch Cáp khuất nhục cắn môi, môi dưới bị cô cắn nát.
Cô nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy cô nương mò mẫm đi tới, ra mặt vì mình.
Cô liều mạng lắc đầu, phản kháng.
Thôi Đại trơ mắt đứng nhìn Thôi Đề đi từng bước một, quờ quạng với cây gậy trúc trong tay.
Gậy trúc đánh trúng cánh tay phải của mụ điêu nô, cú đánh đầu tiên thì lực mềm như bông, nhưng cú đánh tiếp theo lại đầy mạnh mẽ, mụ điêu nô đau đớn kêu lên, song đổi lấy là những lần vung gậy tàn nhẫn hơn.
Bạch Cáp thừa cơ bò dậy, nắm chặt tay đấm vào mặt kẻ vừa ức hϊếp cô.
Tình thế hỗn loạn, Thôi Đại nhìn mà trợn mắt, không ngờ ả mù bị dồn đến chân tường thật sự có thể cắn người.
“Đánh cho ta! Đánh chết ta chịu trách nhiệm!”
Có nàng đứng đằng sau chống lưng gánh vác, đám vυ" già hợp sức lại đánh trả, ba năm người đánh một đứa nha hoàn ốm nhom và một cô gái mù, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.