Một tháng sau.
Sáng sớm Thẩm Nguyên Chỉ đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt, Thiên Thiên thấy nàng như vậy, muốn mời đại phu tới xem một chút.
"Không cần, chỉ là hôm qua ta ngủ không được ngon giấc, nghỉ ngơi một chút liền tốt!" Nàng không muốn chuyện bé xé ra to, càng không hi vọng chuyện này truyền đến tai cha mẹ để bọn họ lo lắng.
"Tiểu thư, người thật không sao chứ?"
"Yên tâm đi, thân thể của ta chẳng lẽ ta còn không biết sao?"
Thấy nàng kiên trì như vậy, Thiên Thiên chỉ có thể coi như thôi, hầu hạ nàng thay quần áo.
Vừa mới rửa mặt xong, liền nhìn thấy mẫu thân cùng Lăng Nhược Yên đi đến, trong tay Lăng Nhược Yên còn cầm một cái hộp đựng thức ăn.
Vân thị vừa vào cửa liền nói: "Nhìn xem Lăng di đối với con tốt bao nhiêu, sáng sớm đã thức dạy nấu canh gà để Yên nhi mang qua cho con tẩm bổ thân thể!"
"Phải không, vậy thật vất vả cho Lăng di cùng biểu muội rồi." Ý cười của Thẩm Nguyên Chỉ không đạt tới đáy mắt, chỉ sợ đưa canh gà là giả, có ý khác mới là thật.
Những ngày này nàng một mực cáo ốm, người nào cũng không gặp, Long Tư Duệ tới nhiều lần đều bị cự tuyệt ở ngoài cửa, cho nên mới gấp không chờ được để Lăng Nhược Yên tới tìm hiểu.
"Biểu tỷ, tỷ uống nhanh đi, lạnh liền uống không tốt!" Lăng Nhược Yên đi lên phía trước đem canh gà đặt lên bàn, vừa mở nắp ra mùi hương của canh gà liền sộc vào mũi.
Thẩm Nguyên Chỉ nhíu nhíu mày, nhất là khi nhìn thấy một tầng váng dầu phía trên còn mang theo một mùi tanh nhàn nhạt, nàng nhịn không được cúi đầu nôn khan một tiếng.
Lăng Nhược Yên trong lòng khó thở, đây chính là mẫu thân bỏ ra mấy canh giờ làm, nàng không cảm kích thì thôi đi, cũng không cần vũ nhục các nàng như vậy!
Nàng ta lập tức làm ra dáng vẻ ủy khuất rưng rưng nước mắt nói: "Nếu canh gà này không hợp khẩu vị của biểu tỷ, vậy ta trở về để mẫu thân làm lại cái khác."
"Chỉ nhi, đây là tâm ý của Lăng di con, nhiều ít uống một chút, đối với thân thể cũng có chỗ tốt." Vân thị cũng không chỉ vì Lăng Nhược Yên, nhìn nữ nhi gần đây khẩu vị không tốt, rõ ràng là gầy đi, bà cũng đau lòng a!
"Vậy được rồi!" Thẩm Nguyên Chỉ không muốn để mẫu thân lo lắng, đành miễn cưỡng tiếp nhận bát canh, nhưng mới uống một ngụm cảm giác buồn nôn càng mãnh liệt hơn, nàng nhịn không được phun ra.
"Biểu tỷ ngươi......" Lăng Nhược Yên kêu lên một tiếng, nàng thực sự quá phận, canh gà cứ như vậy bị nàng nhổ ra!
Thiên Thiên sợ Lăng Nhược Yên lại bắt đầu đóng vai ủy khuất đáng thương nói xấu tiểu thư nhà mình, lập tức tiến lên đánh gãy lời nàng ta: "Phu nhân, tiểu thư không phải cố ý là thân thể người có chút không thoải mái."
"Chỉ nhi, con thế nào?" Vân thị cũng không lo được cho Lăng Nhược Yên, lập tức lo lắng đi về phía trước, đem Thẩm Nguyên Chỉ đỡ đến bên giường nằm xuống.
"Con không sao, chỉ là hai ngày nay đau bụng, sợ là không dùng được những thức ăn mặn, Yên nhi biểu muội, thật sự là không có ý tứ, hôm nay ta cô phụ tâm ý của Lăng di rồi."
Lăng Nhược Yên lại cảm thấy nàng rõ ràng là cố ý!
Một tháng trước, sau khi Thẩm Nguyên Chỉ từ cung yến trở về, nàng ta thật giống như biến thành một người khác, nói chuyện cũng hơi một tí âm dương quái khí, nguyên bản nàng cũng có chút hoài nghi, có phải là nàng ta đã biết chuyện bọn họ hãm hại nàng ta, nhưng ngẫm lại thì không thể, lấy tính tình của Thẩm Nguyên Chỉ, nếu biết chuyện thì đã huyên náo đến long trời lở đất.
Lăng Nhược Yên càng nghĩ, chỉ coi nguyên nhân bởi vì Lan Hương.
Đúng, đều do tiện nhân Lan Hương, nếu không Thẩm Nguyên Chỉ sao có thể đối xử với nàng ta như thế?
Kỳ vương cũng bởi vì việc này mà nổi giận với nàng, vô luận Lăng Nhược Yên giải thích thế nào cũng không chịu tin tưởng, cuối cùng nàng ta phải đau khổ cầu xin mới nguyện ý cho nàng ta một cơ hội lấy công chuộc tội, cũng giao cho nàng ta hai nhiệm vụ.
Thứ nhất, tra rõ ràng đêm hôm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Nguyên Chỉ mất tích một đêm đến cùng đã đi nơi nào?
Thứ hai, phải để Thẩm Nguyên Chỉ gặp hắn một lần!
Nhưng những ngày này Thẩm Nguyên Chỉ một mực cáo ốm, hôm nay nếu không phải cùng Vân thị tới đây, chỉ sợ đến cửa viện nàng ta cũng không vào được, làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ Kỳ vương giao cho?
Vì giấc mộng vinh hoa phú quý, Lăng Nhược Yên rất nhanh liền nghĩ ra chủ ý.
Nàng một bộ dáng vẻ khéo léo hiểu lòng người nói: "Thân thể biểu tỷ đến bây giờ vẫn không chuyển biến tốt, nhất định là những hạ nhân này chiếu cố không tốt, không bằng để ta lưu lại nơi này chiếu cố đi!"
"Vẫn là không dám làm phiền biểu tiểu thư! Nô tỳ vẫn luôn đi theo bên người tiểu thư, cho tới bây giờ đều tự thân mình làm, không dám có một chút sơ sẩy, biểu tiểu thư kim tôn ngọc quý, làm sao biết chiếu cố người khác?" Thiên Thiên liền phản bác, nếu không phải có phu nhân ở đây, nàng thật sự bị dáng vẻ dối trá của Lăng Nhược Yên làm cho buồn nôn.
Lăng Nhược Yên lập tức đỏ tròng mắt, sau đó đột nhiên quỳ trên mặt đất.
"Yên nhi, con làm gì vậy, mau đứng dậy đi?" Vân thị liền vội vàng tiến lên dìu nàng ta.
"Vân di, con biết biểu tỷ những ngày này một mực sầu não uất ức, cho nên thân thể mới có thể không khỏe, đây hết thảy đều là lỗi của con, lúc trước nếu có thể sớm một chút phát hiện ra dã tâm của tiện tỳ kia, cũng không trở thành......" Nàng ta quỳ trên mặt đất một bên khóc vừa nói xin lỗi.
"Sự tình đều đã qua không cần nhắc lại nữa." Vân thị thở dài, những ngày này bà ở trước mặt Chỉ nhi cũng không dám nhắc đến chuyện này, chính là sợ nàng thương tâm.
Bà cũng cảm thấy Thẩm Nguyên Chỉ biến thành như vậy là bởi vì Kỳ vương, mặc dù phu quân vẫn luôn không đồng ý hôn sự của bọn hắn, thế nhưng bà lại đau lòng nữ nhi a, cảm thấy nữ nhi thích là tốt rồi.
Chỉ nhi hiện tại hẳn là đang tức giận, không đến mức thật bởi vì Lan Hương mà từ bỏ tình cảm cùng Kỳ vương đi!
"Thế nhưng là...... Ta lại không có cách nào tha thứ cho mình, biểu tỷ, ngươi liền để cho ta tới chiếu cố ngươi đi, coi như là thay tiện tỳ kia chuộc tội, nếu không ta cùng mẫu thân thật không có mặt mũi tiếp tục lưu lại nơi này."
"Chỉ nhi, con để Yên nhi tới bồi con đi, hai tỷ muội các con trò chuyện, nói chuyện tâm sự, mọi chuyện đều là quá khứ rồi." Vân thị hi vọng các nàng có thể khôi phục thân mật như ngày xưa, dù sao đều là người một nhà cả!
"Vậy được rồi, về sau Yên nhi biểu muội cứ đến đây đi, muốn lúc nào tới liền tới!" Thẩm Nguyên Chỉ cũng không có điều gì dị nghị.
Lăng Nhược Yên đạt được kết quả vừa lòng, nhìn dáng vẻ nàng ta nhảy cẫng rời đi, Thẩm Nguyên Chỉ ánh mắt từng chút từng chút lạnh xuống, a...... Nhanh như vậy nàng ta đã muốn đi báo tin, nàng thật đúng là không kịp chờ đợi.
Coi như mẫu thân không nói, nàng cũng không có tính toán ngăn cản.
Khoảng thời gian này, nàng bất quá là đang cố ý tiêu hao sự kiên nhẫn của bọn hắn thuận tiện quan sát tình hình mà thôi, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều, nếu vẫn giả bệnh, chỉ sợ Long Tư Duệ thật sẽ chó cùng rứt giậu sẽ làm ra chuyện gì đó.
"Tiểu thư, thân thể người hiện tại cảm thấy thế nào, thật không cần mời đại phu tới xem một chút sao?" Các nàng vừa đi, Thiên Thiên lập tức lo lắng nhìn nàng.
"Không có việc gì." Nói cũng kỳ quái, canh gà kia vừa mang đi, cảm giác buồn nôn muốn ói cũng biến mất.
Đại khái là bởi vì nàng quá hận mẹ con Lăng thị, cho nên nhìn thấy đồ ăn các nàng mang đến đều muốn ói ra.