Chương 4: Bắt gian tại giường

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng cầm canh gõ mõ, hiện tại đã là giờ mão, qua một hồi nữa trời sẽ sáng.

Ánh mắt Thẩm Nguyên Chỉ chuyển sang lạnh lẽo.

Không được nàng phải lập tức rời khỏi nơi này, không thì không kịp nữa.

Nhưng tên trước mắt này......

"Chúng ta chơi một trò chơi đi, trò chơi gọi là trốn tìm, tỷ tỷ sẽ dùng khăn đem hai mắt ngươi che lại, nếu ngươi bắt được tỷ tỷ thì ngươi thắng, ngươi cảm thấy thế nào?”

Đôi mắt trong suốt vô hại nhìn chằm chằm nàng, lộ ra tinh khiết cùng tín nhiệm làm lòng nàng run lên, có chút không hiểu sao lại chột dạ.

Hắn nói cẩn thận từng li từng tí lại mang theo mấy phần mong đợi: “Nếu ta thắng, có phải liền được thưởng không?”

“Ân, có thể!” Mặt nàng không đáng tin hứa hẹn.

“A Lăng nghĩ...... Muốn tiếp tục cùng tỷ tỷ chơi trò chơi tối hôm qua” Hắn cúi đầu xuống, hai gò má hiện lên đỏ ửng nhàn nhạt, giống như hoa sen mới nở thanh khiết tuyệt mỹ.

Thẩm Nguyên Chỉ nhìn đến ngây người, thậm chí muốn nói ra lời cự tuyệt cũng đã quên. Thấy được nàng không có phản ứng, hắn coi như nàng đã đáp ứng!

“Vậy tốt, chúng ta bắt đầu đi.”

Thẩm Nguyên Chỉ có chút mờ mịt, nàng giống như trong vô tình đã chấp nhận chuyện gì đó khó lường?

Không quản được nhiều như vậy, vẫn nhanh đem hắn giải quyết mới là chính sự, dù sao bọn họ về sau cũng không gặp lại nữa!

Hắn ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó, để nàng đem mắt hắn che lại.

Một lát sau ——

“Tỷ tỷ, ngươi ở đâu?”

“Tỷ tỷ, ta không tìm thấy ngươi? Mau ra đây đi, A Lăng nhận thua!”

Nghe thanh âm từ phía sau truyền đến, nàng ngược lại chạy càng nhanh, tăng thêm tốc độ thoát khỏi gian phòng như ác mộng này.

.......

Sáng sớm, trước cửa Lâm Thủy các đã tụ tập không ít người, bọn hắn đều bị tiếng la thất kinh của Lăng Nhược Yên dẫn tới.

Bên Trường Lạc cung dạ yến cũng đã kết thúc, Thẩm Tự Hàn vừa nghe nói nữ nhi đêm qua bị nhiễm phong hàn, lập tức sang đây xem nàng, lại không nghĩ vừa đuổi tới nơi thì nhìn thấy tình cảnh như vậy.

“Chuyện gì xảy ra?”

Lăng Nhược Yên khóc nói: “Đêm qua biểu tỷ uống thuốc xong liền đi ngủ, buổi sáng hôm nay ta tới gõ cửa, cho là nàng đã khỏe rồi, thế nhưng bên trong lại không có nửa điểm động tĩnh, cửa cũng đẩy không ra, không biết biểu tỷ nàng......”

Thẩm Tự Hàn đang chuẩn bị xông lên trước mở cửa, đúng lúc này một nữ tử mặc hoa phục xinh đẹp dẫn người chạy tới, đây chính là mẫu phi của Long Tư Duệ, Nhan phi.

Nhan phi người cũng như tên, diễm lệ như đào lý, mềm mại đáng yêu động lòng người, tản ra khí chất nữ tử thành thục vũ mị cùng phong tình.

Long Tư Duệ cùng với nàng rõ ràng không kém nhau mấy tuổi, hai người hiển nhiên không phải mẫu tử ruột thịt, Long Tư Duệ chỉ là con thừa tự dưới danh nghĩa của nàng ta.

“Bản cung cũng có trách nhiệm chăm sóc Chỉ nhi, cho nên tới xem nàng một chút.”

“Là Chỉ nhi gây cho nương nương thêm phiền toái, bản tướng quân sẽ mang nàng về nhà.” Thẩm Tự Hàn nói lời khách khí, nhưng trên mặt thần sắc cực kì lãnh đạm.

Nhan phi che miệng cười khẽ: “Thẩm tướng quân sao lại xa lạ như thế, Duệ nhi cùng Chỉ nhi đã hứa hôn, chúng ta rất nhanh sẽ thành người một nhà!”

Thẩm Tự Hàn căn bản không muốn thừa nhận mối hôn sự này, đều là nữ nhi của ông quá mức kiêu căng, lại giấu diếm ông tự mình dùng ngày sinh tháng đẻ hợp thϊếp canh, trong lòng ông, Kỳ vương không phải là mối lương duyên tốt, càng không phải là người mà nữ nhi đơn thuần của ông có thể nắm bắt được.

Nhưng hiện tại ông cũng không có tâm tư cùng nàng ta giải thích, chỉ muốn nhanh nhìn thấy nữ nhi, nếu không không có cách nào an tâm được.

Nhan phi tự mình đi đến gõ cửa, nhưng bên trong nửa ngày cũng không có động tĩnh.

“Làm sao không mở cửa a, sẽ không xảy ra chuyện gì đi!”

Thẩm Tự Hàn nghe xong cái gì cũng không để ý tới, trực tiếp một cước đá văng cửa phòng ra.

Cánh cửa đổ xuống phát ra một tiếng vang thật lớn, cũng thành công đánh thức người ở bên trong, tiếng nữ nhân hét chói tai còn có thanh âm gào thét của nam nhân vang lên, đan vào một chỗ đinh tai nhức óc.

“Ai, lăn ra ngoài cho bản vương!”

“Sao trong phòng Chỉ nhi lại có thanh âm của nam nhân, chẳng lẽ nàng......”

“Không được nói bậy!” Thẩm Tự Hàn cũng không quan tâm tới cái gì quân thần lễ tiết, trực tiếp nghiêm nghị quát.

Nhan phi bị khí thế của hắn dọa sợ, không dám nói tiếp, Lăng Nhược Yên lại tăng tốc đi tới bên giường kéo màn trướng lên.

Màn bị kéo lên, một nam một nữ bên trong phát ra một trận hét lớn, mặt của bọn họ cũng lộ ra trước mắt mọi người.

Trong đó một người chính là Long Tư Duệ, về phần nữ nhân kia, Lăng Nhược Yên không dám tin lên tiếng kinh hô: “Lan Hương!”

“Tại sao lại là ngươi?”

Long Tư Duệ rốt cuộc không duy trì được dáng vẻ tao nhã thường ngày, phát ra tiếng gầm nhẹ phẫn nộ.

Thời điểm vừa mới mở mắt hắn còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, nếu không nữ nhân trong ngực hắn sao lại không phải Thẩm Nguyên Chỉ, mà là một nữ nhân có dung mạo bình thường này?

Nữ nhân kia mặt đầy hoảng sợ, núp ở trong chăn run lẩy bẩy.

Trong phòng y phục toán loạn khắp nơi, còn tản ra mùi hương kiều diễm mập mờ, vừa nhìn liền biết đêm qua trong gian phòng này đã xảy ra chuyện tốt gì.

“Tiện tỳ, ngươi thật to gan, dám câu dẫn Kỳ vương!”

Lăng Nhược Yên cả người giống như bị sét đánh, hung hăng đánh một bạt tai vào mặt nữ nhân kia.

“Tiểu thư, nô tỳ không có, nô tỳ cũng không biết chuyện gì xảy ra” Lan Hương lộn nhào từ trên giường xuống đất, che lấy gương mặt bị đánh sưng nước mắt rưng rưng nói.

“Duệ nhi, Chỉ nhi đối ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi làm sao có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy?”

Nhan phi không hổ là người thấy qua việc đời, so với Lăng Nhược Yên tức thở hổn hển, nàng lại hết sức trấn định.

Lúc này một âm thanh khoan thai uyển chuyển từ sau lưng vang lên ——

“Các ngươi đứng trước cửa phòng ta làm cái gì?”

Đám người xoay người lại liền nhìn thấy Thẩm Nguyên Chỉ đứng ở nơi đó, thân ảnh thanh tuyệt tự nhiên giống như một đóa phù dung cao ngạo chậm rãi nở rộ.

Long Tư Duệ ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt thanh nhã kia, trong lòng hắn bỗng nhiên xiết chặt.

“Chỉ nhi......” Hắn cuống quýt gọi tên nàng. Khi nhìn thấy Long Tư Duệ, Thẩm Nguyên Chỉ hận không thể xông lên phía trước tự tay móc tim hắn ra, nhưng nàng cực lực nhịn xuống, rũ mắt đem tất cả cừu hận che giấu.

Lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt toát ra bi thương cùng thất vọng, nước mắt óng ánh thuận theo gương mặt thanh lệ rơi xuống.

“Chỉ nhi, muội nghe ta giải thích, sự tình không phải như muội nghĩ!”

Long Tư Duệ muốn đuổi tới trước mặt nàng, nhưng vừa mới động thân liền phát hiện không ổn, cuống quýt kéo chăn che người lại, cả người quẫn bách không chịu nổi.

Nhan phi quyết định thật nhanh nói: “Theo bản cung nhìn thấy, nhất định là tiện tỳ không biết liêm sỉ này câu dẫn Duệ nhi, Chỉ nhi ngươi yên tâm, bản cung hiện tại sai người đánh chết tiện tỳ này, cho ngươi một cái công đạo!”

Thẩm Nguyên Chỉ trong lòng cảm giác nặng nề, nữ nhân này tâm cơ thật sâu!

Nếu như Lan Hương bị đánh chết, lại đem những cung nhân ở đây dần dần diệt khẩu, chứng cứ tiêu hủy sạch sẽ, há chẳng phải uổng công nàng phí hết tâm tư diễn một màn này sao?

Kiếp trước, mặc dù nàng cùng Nhan phi gặp nhau không nhiều, nhưng cũng biết rất nhiều chuyện đều là nàng ta ở sau lưng bày mưu tính kế.

Nếu như nói Long Tư Duệ là rắn độc, như vậy Nhan phi chính là rắn độc trên thân đầy răng sắc, tâm tư của nàng rất độc, tâm cơ rất sâu, khiến người ta không rét mà run.

Coi như xảo trá như Lăng Nhược Yên cũng sẽ không nghĩ tới, nàng bất quá chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi.

Coi như nàng ta giúp bọn hắn diệt Thẩm gia lại như thế nào, Lăng Tư Duệ làm sao có thể để người biết được bí mật của hắn còn sống trên đời?

Kỳ thật, nàng cùng Lăng Nhược Yên đều là người thua, đến cuối cùng đều vì nữ nhân này làm chuyện tốt!