Chương 20: Cách càng xa càng tốt

Hai ngày tiếp theo, Thẩm Nguyên Chỉ không làm gì cả, chỉ đợi tại chỗ ao sen nhìn những người thợ kia một tấc lại một tấc đào bới khắp nơi.

Nguyên bản hoa sen mới nở, nhiều bông còn chuẩn bị nở rộ, cảnh sắc trong ao cực đẹp, lúc này lại một mảnh hỗn độn, coi như một lần nữa xây lại cũng không còn cảnh tượng ngày xưa.

Tất cả là do tên nam nhân đáng chết kia ban tặng!

Hôm nay là ngày ước định cuối cùng, nếu như không giao khối ngọc bội kia ra, không biết hắn còn gây ra bao nhiêu phiền phức.

Nàng hiện tại không có thời gian lãng phí trên người hắn!

Thẳng đến mặt trời lặn về phía tây.

Rốt cục, một thợ thủ công từ dưới đáy ao nhô đầu lên, trong tay cầm một vật trong suốt như pha lê.

"Đại tiểu thư, có phải là cái này không?"

Thẩm Nguyên Chỉ lập tức đứng dậy đi tới, nhìn thấy khối ngọc bội hoàn mỹ không tỳ vết, trơn bóng trong suốt, tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn, nàng như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

"Thiên Thiên, dẫn bọn họ xuống dưới, nói với phòng thu chi một tiếng, mỗi người thưởng mười lượng bạc!"

Dù đã làm việc vất vả mấy ngày, nhưng khi nghe có thưởng tất cả những người thợ đều lộ ra thần sắc phấn khích.

Mười lượng bạc, đó là số bạc mà một năm bọn họ cũng không kiếm được, đại tiểu thư thật là hào phóng!

Nàng vừa mới cầm miếng ngọc bội, đột nhiên từ xa có một giọng nói vui vẻ truyền đến, bước chân hắn nhanh như gió.

Thẩm Nguyên Chỉ còn chưa kịp phản ứng, cả người liền bị ôm lấy, thân thể nàng lảo đảo, tay run một cái, chỉ nghe "Đông" một tiếng.

"A, có thứ gì rơi xuống?" Người nào đó nghi hoặc, lại thấy sắc mặt Thẩm Nguyên Chỉ âm trầm như giông bão chuẩn bị kéo đến, dọa hắn sợ hãi vội buông nàng ra,"Tỷ tỷ, bộ dáng ngươi nhìn thật đáng sợ, là ai chọc ngươi tức giận?"

Thẩm Nguyên Chỉ hít một hơi thật sâu, nửa ngày mới tìm về thanh âm của mình.

"Ngươi...... Tại sao lại ở chỗ này?"

Nàng còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, nếu như nàng nhớ không nhầm, nơi này là phủ tướng quân, không phải hoàng cung!

Vì nghênh đón Phượng Dịch Thái tử, nửa năm trước Hoàng Thượng đã sai người tu sửa lại một tòa cung điện hoa lệ để hắn vào ở, hơn nữa còn khoảng một tháng mới đến ngày đại hôn, hắn không hảo hảo ở trong cung, tại sao phải đến đây gây chuyện cho người khác?

"Hắc hắc......" Hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, như mèo con cọ vào người nàng, "A Lăng nhớ tỷ, cho nên liền đến đây."

“......" Thẩm Nguyên Chỉ không muốn nhìn thấy hắn một chút nào, nhất là khi nghĩ đến khối ngọc bội nàng tìm ròng rã ba ngày mới từ dưới lớp bùn vớt lên, bây giờ tất cả đều uổng phí, gân xanh trên trán nàng không nhịn được mà co rút.

Nhưng những người thợ thủ công đều đã rời đi, sắc trời cũng đã tối, lại để cho bọn họ tìm là điều không thể nào.

Nam nhân kia cho nàng kỳ hạn ba ngày, đây quả thực là......

Đột nhiên, ánh mắt của nàng rơi vào tay Phượng Vô Hạ, chỉ thấy phía trên quấn một lớp băng gạc thật dày, điều này khiến nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm hôm đó, lúc nàng tức giận đã cắn vào tay nam nhân kia một cái.

Nàng có chút hoài nghi Phượng Vô Hạ có phải đang giả điên giả ngốc hay không, nam nhân kia lại đeo mặt nạ, ai biết giữa bọn hắn có mối liên quan gì không.

Nàng lập tức đi tới gỡ băng gạc trên tay hắn, mở ra xem thì thấy mảng lớn vết thương bị phỏng lan tràn đến toàn bộ cánh tay, nhìn thấy mà giật mình.

"Đây là có chuyện gì?"

Hắn đường đường là Thái tử tôn quý, bên người có vô số người hầu hạ, làm sao lại để hắn bị thương thành thế này?

Lúc này, thị vệ phía sau hắn mở miệng nói : "Bẩm Thái Tử Phi nương nương, hôm qua Tuyên Nghi Điện bị cháy, Thái tử điện hạ vì bảo vệ đồ vật của nương nương, bất chấp nguy hiểm chạy vào đám cháy, cho nên mới bị thương."

Thẩm Nguyên Chỉ lại không nhớ rõ, nàng có đồ vật gì ở chỗ hắn.

Phượng Vô Hạ từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, phía trên thêu một cành hoa mai sinh động như thật, phía dưới cùng bên phải có dùng chỉ kim tuyến thêu chữ "Chỉ".

Chỉ là chiếc khăn tay đã bị cháy một nửa, còn lại một nửa đã bẩn, lại được hắn xem như trân bảo nâng ở trong tay.

"Tỷ tỷ, đều là A Lăng không tốt, không có bảo vệ tốt đồ của tỷ tặng, tỷ không nên tức giận."

Thẩm Nguyên Chỉ: “......"

Nhìn vết thương trên cánh tay hắn, còn có chiếc khăn tay đối với nàng căn bản không quan trọng, nàng còn có thể nói gì nữa?

Nàng vừa mới nảy sinh lên lòng nghi ngờ, hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời nuốt vào trong bụng.

Nàng còn hơi nghi ngờ cái tên đáng chết kia có phải Phượng Vô Hạ hay không, nhưng ngẫm lại không đúng, người kia toàn thân trên dưới tỏa ra khí chất lạnh lùng, miệng lại ác liệt, cùng Phượng Vô Hạ so ra cách nhau một trời một vực, bọn họ làm sao có thể là cùng một người?

"Cẩu nam nhân! Tốt nhất đừng để bản tiểu thư nhìn thấy ngươi, nếu không ta sẽ đem ngươi băm thành tám khúc ném đến bãi tha ma cho chó ăn!" Thẩm Nguyên Chỉ siết chặt nắm tay tức giận nói.

"Tỷ tỷ, chó con dễ thương như vậy, nó sẽ không ăn thịt người, ngươi không nên đem a Lăng ném cho cẩu cẩu ăn có được hay không?" Hắn nháy mắt, vô cùng đáng thương nhìn nàng, chỉ thiếu không mọc ra cái đuôi ở trước mặt nàng vẫy một cái.

"Nói, ngươi rốt cuộc tới nơi này làm gì?" Thẩm Nguyên Chỉ không hề bị sắc đẹp hấp dẫn một chút nào, dữ dằn nhìn chằm chằm hắn hỏi.

"Thẩm tiểu thư không cần trách tội, đây là ý chỉ của hoàng thượng, bắt đầu từ hôm nay, Thái tử điện hạ sẽ ở phủ tướng quân, đến khi nào Tuyên Nghi Điện sửa chữa xong mới thôi."

Thẩm Nguyên Chỉ trợn tròn hai mắt, cái gì, tên này lại xin thánh chỉ để chuyển đến nhà nàng?

"Thế nhưng là, chúng ta còn chưa có thành hôn, chuyện này không hợp lý a?"

"Hoàng Thượng nói, ngài cùng điện hạ đến hài tử cũng đã có, nên không cần câu lệ tiểu tiết, vừa vặn hai ngươi có thể thừa dịp khoảng thời gian này hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, nhất cử lưỡng tiện."

“......"Thẩm Nguyên Chỉ quả thực muốn điên lên.

Hắn trái một cái Hoàng Thượng, phải một cái thánh chỉ, để nàng muốn cự tuyệt cũng không có cách nào.

"Minh Nguyệt các trong phủ tướng quân phong cảnh tươi đẹp lại rộng rãi sáng sủa, mời thái tử điện hạ di giá tới đó ở lại đi!"

Nơi đó cùng với Thấm Phương các của nàng cách nhau hơn phân nửa phủ tướng quân, coi như không thể đuổi hắn đi, nàng cũng phải cách hắn càng xa càng tốt!

"Thái tử điện hạ thân phận tôn quý, hoàng thượng có chỉ, phủ tướng quân trên dưới đều có trách nhiệm bảo hộ điện hạ an toàn, Thẩm tiểu thư là vị hôn thê của thái tử, lẽ ra phải cùng hắn một tấc không rời, cho nên chúng ta quyết định...... Liền để thái tử điện hạ hạ mình ở chỗ này."

Nhìn hắn biểu lộ một mặt ghét bỏ, giống như cỡ nào ghét bỏ tiểu viện ấm áp của nàng , quả thực cùng chủ nhân hắn đồng dạng vô sỉ!

"Các ngươi......" Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, thánh chỉ không chống nổi a!..

Lời phía sau còn chưa kịp nói ra, đã thấy hắn đưa tay đẩy một cái, cửa Thấm Phương Các đột nhiên mở rộng.

Bên ngoài mười mấy cung nữ, một đoàn xe ngựa nối đuôi nhau không nhìn thấy điểm cuối đang chờ ở cửa, như một đội quân đi đến, trực tiếp tiến vào phòng trống phía tây sương bên cạnh.

Thẩm Nguyên Chỉ trợn mắt há mồm nhìn theo, chỉ một cái chớp mắt, trong viện liền chất đầy một đống đồ cổ, hoa cỏ trân quý, còn có chim hoàng yến, những loài động vật quý hiếm không biết tên, liền đến cả hành lang bọn họ cũng không bỏ qua.