Không lâu sau khi Lăng Nhược Yên rời đi, Lan Hương giãy dụa từ dưới đất đứng lên trong tay cầm một mảnh vỡ, thật vất vả đem dây thừng cắt đứt, rồi liều mạng móc cổ họng mình ra.
Rốt cục, nàng đem tất cả thuốc đắng chát kia đều "Soạt" một tiếng phun ra, Lan Hương không dám dừng lại, thẳng đến cả mật cũng muốn phun ra, mới ngừng móc họng thở hổn hển, mặt mũi đầy nước mắt ngã trên mặt đất.
Đêm xuống, Thẩm Nguyên Chỉ rất có hứng thú tản bộ trong đình viện.
Không lâu sau, có một thân ảnh lén lén lút lút xuất hiện trong viện, vừa thấy được nàng liền quỳ xuống.
"Đại tiểu thư, cầu người cứu ta!"
"Không phải ngươi đang ở Dục Xuân Viện sao, như thế nào chạy đến Thấm Phương Các của ta cầu cứu?" Đối với việc nàng ta đến, Thẩm Nguyên Chỉ không có chút kinh ngạc nào, ngược lại có chút buồn cười.
"Biểu tiểu thư nàng muốn gϊếŧ ta, còn có hài tử trong bụng, cầu người đại phát từ bi cứu ta đi!" Lan Hương lệ rơi đầy mặt quỳ trên mặt đất, một bên dập đầu một bên đem chuyện Lăng Nhược Yên hại nàng nói ra.
"A? Vậy mà ngươi lại mang thai, đây chính là chuyện tốt a! Ý của ngươi là muốn để ta nói cho Kỳ vương biết, để hắn chủ trì công đạo cho ngươi? Chỉ tiếc, ta cùng hắn quan hệ xưa không bằng nay, sợ là không giúp được ngươi."
Lan Hương quỳ trên mặt đất một bên dập đầu một bên sám hối: "Lúc trước đều là nô tỳ sai, không nên nối giáo cho giặc! Nô tỳ biết hiện tại có nói cái gì cũng không thể rửa sạch tội nghiệt, nô tỳ đi theo biểu tiểu thư lâu như vậy, biết rõ nàng có không ít bí mật, còn có nàng cùng Kỳ vương có gian tình, chỉ cần đại tiểu thư nguyện ý cứu nô tỳ, nô tỳ nguyện ý đem tất cả mọi chuyện nói ra."
Thẩm Nguyên Chỉ lạnh lùng nói: "Không phải là chuyện đêm hôm đó các ngươi âm mưu hãm hại ta, hạ mê tình tán trong chén thuốc, muốn để gạo nấu thành cơm sao?"
Lan Hương cảm thấy kinh hãi, chuyện này hành động rất bí mật, tất cả chứng cứ đều đã tiêu hủy, đại tiểu thư làm sao biết được?
"Không chỉ có như thế, ta còn biết ngươi vô tội, ngươi một mực trung thành với Lăng Nhược Yên, nhưng nàng ta căn bản không tín nhiệm ngươi, chỉ cho rằng ngươi muốn bay lên cành cao phản bội nàng, đem ngươi ngày ngày tra tấn......" Nàng càng nói, Lan Hương càng cảm thấy kinh hãi.
Những ngày này nàng nhận đãi ngộ trên danh nghĩa chủ tử, nhưng chỉ cần hồi Dục Xuân Viện, liền bị mẹ con Lăng thị tra tấn, đem nàng nhốt trong kho củi không cho ăn uống, nếu không như ý còn dùng roi đánh nàng.
Những ngày qua nàng đều nhịn, nhưng từ khi Lăng Nhược Yên phát hiện nàng mang thai, nàng ta lại ngoan độc muốn gϊếŧ con của nàng, nàng rốt cục không nhịn được nữa, chạy đến nơi ở của Thẩm Nguyên Chỉ cầu cứu.
Lan Hương nhận mình biết bí mật của Lăng Nhược Yên, chỉ cần nói ra, Thẩm Nguyên Chỉ nhất định sẽ giúp nàng, lại không nghĩ đến những lời Thẩm Nguyên Chỉ nói lại làm cho cả người nàng như rơi vào hầm băng.
"Bởi vì người đêm hôm đó đánh ngươi ngất xỉu, chính là ta!"
Lan Hương bỗng nhiên trừng mắt, không dám tin nhìn nàng, mặt mũi tràn đầy chấn kinh cùng tuyệt vọng.
Nàng biết mình chết chắc!
Lại không nghĩ tới, Thẩm Nguyên Chỉ thản nhiên đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Nhưng điều này cùng việc ta muốn giúp ngươi, cũng không mâu thuẫn."
Lan Hương cho là mình xuất hiện ảo giác, nàng không có nghe lầm chứ!
"Chỉ cần đại tiểu thư nguyện ý cứu ta, về sau Lan Hương chính là người của đại tiểu thư, vô luận ngài muốn ta làm cái gì, dù lên núi đao hay xuống biển lửa ta đều nguyện ý." Nàng ta lập tức quỳ trên mặt đất nhấc tay phát thệ.
Thẩm Nguyên Chỉ đương nhiên sẽ không tin tưởng lời thề này, kiếp trước nàng chính là tin vào lời thề non hẹn biển của Long Tư Duệ, mới có kết cục thảm hại như vậy.
"Ta không cần ngươi lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần ngươi đem tội trạng của Kỳ Vương cùng Lăng Nhược Yên viết ra, lại ký tên đồng ý, ta liền bảo đảm ngươi sẽ không sao."
"Thế nhưng là......" Lan Hương lập tức do dự, nếu như nàng đem mọi chuyện công bố ra, vậy mình chẳng phải cũng khó thoát tội sao?
"Ngươi có biết, coi như ngươi thuận lợi vào Kỳ vương phủ, lấy tính tình của Kỳ vương cũng sẽ vì chuyện lúc trước mà giận lây sang ngươi, thời gian ngươi ở trong phủ cũng sẽ sống không dễ chịu, mà ta chẳng những giúp ngươi thuận lợi xuất giá, giúp ngươi bảo trụ hài tử, còn để ngươi ở Kỳ vương phủ đứng vững gót chân."
Trải qua chuyện này, trong lòng Lan Hương đã minh bạch, đại tiểu thư cũng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nàng rõ ràng biết hết chân tướng, nhưng lại đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay, hôm nay mình hướng nàng cầu cứu, chỉ sợ cũng nằm trong kế hoạch của nàng đi?
Lan Hương nghĩ đến mình đi theo Lăng Nhược Yên nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng nàng ta nửa điểm tình cảm cũng không lưu lại một lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chủ tử tâm ngoan thủ lạt như vậy nếu tiếp tục đi theo nàng ta cũng sẽ không có kết quả tốt.
Cho nên, nàng không chút do dự liền đáp ứng.
Hai ngày sau, đại môn phủ tướng quân đã treo lên hai chiếc đèn l*иg đỏ.
Lan Hương mặc một thân hỉ phục màu hồng, trên đầu cài hai cây trâm trân châu chính thức xuất giá.
Bởi vì là thϊếp thất, không thể mặc hỉ phục màu đỏ, ngay cả kiệu hoa cũng chỉ có một đỉnh tinh bột kiệu, dù vậy, cũng đủ để những hạ nhân khác trong phủ ghen tị.
Trước khi lên kiệu, Lăng Nhược Yên tiến lên đem khăn trùm đầu phủ lên trên đầu Lan Hương.
Lăng Nhược Yên ghé vào bên tai nàng hung hãn nói: "Ngươi sẽ không coi là vào được Kỳ vương phủ, liền có thể cao cao tại thượng trở thành chủ tử đi? Tiện tỳ mãi mãi chỉ là tiện tỳ, ta cam đoan thời gian ngươi ở trong vương phủ tuyệt đối so với ở đây còn thảm hại hơn!"
Vốn cho rằng Lan Hương chắc chắn sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, lại không nghĩ đến mặt nàng lại biểu lộ tràn đầy khinh thường, một tay nắm lấy tay của Lăng Nhược Yên hất ra.
"Không cần phiền biểu tiểu thư quan tâm, từ hôm nay trở đi, ta không còn là hạ nhân của ngươi, luận thân phận tôn ti, ngày sau gặp lại, ngươi hẳn là nên đối với ta quỳ xuống hành đại lễ."
Lăng Nhược Yên không thể tin được những lời mình vừa nghe, tiện tỳ này làm sao đột nhiên trở nên lớn gan như thế, lại dám trực tiếp nói lại nàng?
Lăng Nhược Yên hung hăng muốn cho tiện tỳ này một bạt tai, nhưng chung quanh nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nàng coi như tức điên lên cũng muốn giữ gìn hình tượng tốt của mình.
Lan Hương nhìn bộ dạng này của nàng ta, lộ ra một nụ cười đắc ý, quay người liền lên kiệu hoa.
Nhìn kiệu hoa đi xa, ánh mắt Lăng Nhược Yên lập tức trở nên oán độc vô cùng, tiện tỳ này sẽ không phải coi là vào được Kỳ vương phủ liền có thể kê cao gối ngủ không lo đi, coi như nàng bỏ qua cho nàng ta, Kỳ vương cũng sẽ để nàng ta muốn sống không được, muốn chết không xong.
......
Kỳ vương phủ.
Long Tư Duệ khí thế bừng bừng, một kiếm đem khăn hỉ chém thành hai đoạn.
Nhìn nét mặt Long Tư Duệ hận không thể gϊếŧ chết nàng, Lan Hương mặc dù có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố giả bộ trấn định.
"Vương gia, thϊếp thân đã mang thai một tháng."
Long Tư Duệ sửng sốt một chút: "Thì tính sao?"
"Mặc dù thϊếp thân thân phận hèn mọn, nhưng các vị hoàng tử đều chưa có con nối dõi, đứa nhỏ này nếu sinh ra, chính là hoàng trưởng tôn đầu tiên, nếu như Hoàng Thượng biết, chắc chắn long tâm sẽ cực kỳ vui mừng."
Đây đều là Thẩm Nguyên Chỉ dạy nàng nói, nếu không hiện tại nàng đã sớm bị dọa cho co quắp ngồi phịch ở trên mặt đất.
Ánh mắt Long Tư Duệ lấp lóe hai cái, tựa hồ đang cân nhắc điều gì, rốt cục, hắn để thanh kiếm xuống.
"A, ngươi cái tiện tỳ này dám làm hỏng chuyện tốt của bản vương, đợi ngươi sinh hài tử xong, bản vương lại tìm ngươi tính sổ!"
Chuyện cho tới bây giờ, Lan Hương đã không nghĩ lại giải thích cái gì, nàng đến gần Long Tư Duệ, ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói hai câu, đã thấy thần sắc lạnh lẽo của hắn đột nhiên hoà hoãn lại, ý vị thâm trường nhìn nàng.
"Người tới, nghênh đón Lan phu nhân nhập phủ, ban thưởng Hoa Lan các."