Cả gia đình của Lạc Hoài Cẩn muốn ngăn cản, nhưng lại không dám, trơ mắt nhìn Mộ Kính Thừa đưa tay đẩy cửa nhà kho ra.
Lạc Y Y nằm cuộn mình giữa đống đồ vật lặt vặt, cả người chật vật, trên người còn bị trói dây thừng, tay chân bị trói chặt.
Mộ Kính Thừa căng thẳng, chậm rãi quay đầu lại liếc nhìn ba người Lạc Hoài Cẩn.
Một cái ánh mắt này, giống như Diêm La lấy hồn người dưới địa ngục, ba người thấy vậy run sợ, cả người run lên bần bật!
Phó Xuân Linh là người phản ứng nhạy bén nhất, bà ta bình tĩnh lại lại, hoảng hốt tiến lên, chủ động giúp Lạc Y Y cởi bỏ sợi dây thừng trên người, vừa cởi vừa quay đầu lại giận dữ mắng con gái mình: "Con nhóc này, sao con có thể đùa giỡn với chị con như vậy!”
Lạc Hoài Cẩn cũng hoàn hồn lại, lập tức nhận ra ý đồ của vợ, cũng quay đầu lại giận dữ mắng con gái: “Con nhóc chết tiệt, đúng là đồ không hiểu chuyện, Y Y bây giờ là cô Mộ rồi, sao con lại đùa giỡn với nó như vậy!”
Mộ Kính Thừa lạnh lùng nhìn hai người diễn trò, trong lòng khinh bỉ không thôi.
Nhìn thấy quần áo của Lạc Y Y đều bị xé rách, dưới vạt áo lộ ra làn da xanh tím tái, rõ ràng là bị cái gia đình ba người này ác ý lăng nhục, bây giờ lại đẩy hết lên người của con gái họ, còn nói là đây chỉ là trò của mấy cô gái thôi!
Tuy anh cũng không muốn giúp Lạc Y Y ra mặt, nhưng mặt mũi của nhà họ Mộ không thể bị người khác lăng nhục được.
"Cút đi!” Anh bước tới đá văng Phó Xuân Linh ra, ôm Lạc Y Y vào lòng.
Một đạp này của anh rất nặng, Phó Xuân Linh ngã trên mặt đất một hồi lâu không đứng dậy nổi, vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, bà ta không dám ở lại trước mặt Mộ Kính Thừa, liên tục bò tới bên cạnh chồng mình.
Trải qua lần giày vò này, Lạc Y Y chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Mộ Kính Thừa, cô hơi sửng sốt, cho rằng mình đang nằm mơ, nhịn không được đưa tay lên dụi mắt.
Dụi xong phát hiện anh vẫn còn ở đây, nhịn không được kinh ngạc nói: “Kính Thừa, sao anh lại tới đây?”
Mộ Kính Thừa lạnh lùng liếc nhìn cô, không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía gia đình ba người của Lạc Hoài Cẩn, ánh mắt giống như độc dược lóe lên ánh sáng lạnh lùng.
"Nể mặt danh y của thành Lạc Nam, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho các người, nhưng nhớ kỹ, bắt đầu từ hôm nay, Lạc Y Y người của nhà họ Mộ, nếu các người dám dụng tới cô ấy, Mộ Kính Thừa này nhất định sẽ cho các người sáng mắt ra!”
Nói xong anh ôm chặt Lạc Y Y sải bước đi về phía cửa.
Lạc Y Y ngơ ngác nhìn gương mặt đẹp trai của anh, giống như lại được nhìn thấy thiếu niên tám năm trước bế cô ra khỏi đống đổ nát, trái tim tràn ngập chưa xót đã được cảm giác hạnh phúc lấp đầy trở lại.
Cho đến khi Mộ Kính Thừa ôm cô bước ra khỏi cửa, cô mới nhớ tới đống ảnh chụp bị xé nát, nhịn không được mở miệng nói: “Kính Thừa, đợi một chút, album ảnh của em..."
Cô giãy dụa từ trong ngực anh đi xuống, bởi vì choáng váng, cô hơi lảo đảo, được Mộ Kính Thừa đỡ lấy.
Mộ Kính Thừa nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ không vui.
Sắc mặt Lạc Y Y đỏ lên, vịn tường đứng vững, nói với người một nhà đang đứng ở cửa nói: “Trả sách y học và album ảnh lại cho tôi mau!”
Mấy người họ không thèm nhúc nhích, vẻ mặt hờ hững.
Ánh mắt sáng như sao của Mộ Kính Thừa nguy hiểm nheo lại, ánh mắt lạnh lùng lập tức liếc qua: “Đưa cho cô ấy!”
Ba người nhịn không được cả người run lên, Lạc Hoài Cẩn nghiến răng dùng ánh mắt ra hiệu cho vợ.
Tuy Phó Xuân Linh không cam lòng, nhưng một đạp vừa rồi của Mộ Kính Thừa đã đá hết tất cả can đảm của bà ta, vội vàng đưa sách y học và rương đựng mảnh xé album ảnh ra, đưa đến tay Lạc Y Y.
Lạc Y Y kiểm tra kỹ lưỡng, xác định không có vấn đề gì, mới nói với Mộ Kính Thừa: "Chúng ta đi thôi!”
Mộ Kính Thừa nhìn dáng vẻ chật vật yếu đuối của cô, sắc mặt trầm buồn, đột nhiên khom lưng bế ngang cô và rương lên.
Lạc Y Y giật mình, giãy dụa nói: “Em có thể tự mình..."
Đón nhận ánh mắt tràn đầy tức giận và không thể nghi ngờ của anh, cô xấu hổ ngậm miệng lại.
Mộ Kính Thừa quay đầu lại lạnh lùng nhìn lướt qua gia đình ba người Lạc Hoài Cẩn một cái, bế Lạc Y Y sải bước rời đi.