Chương 30: Từ nay, cô không còn là người của nhà họ Lạc nữa

Lạc Y Y phẫn hận nghiến răng, quay đầu nhìn về phía cậu Lạc Hoài Cẩn, giận dữ quát: "Lạc Hoài Cẩn, ông đã hứa với tôi là tôi có thể mang đồ của mình đi rồi mà!”

Lạc Hoài Cẩn chậm rãi quay đầu nhìn cô, lạnh lùng tuyệt tình nói: “Cô ở đây tám năm, tôi cho cô đi học, cho cô học y, đến cả cô cũng là của nhà họ Lạc! Ngay cả hôn sự, đều là bởi vì nhà họ Lạc mà cô mới được gả vào nhà họ Mộ!”

"Do các người không muốn gả Lạc Tinh Văn cho một người sắp chết nên đẩy qua cho tôi thì có!” Cô gầm lên giận dữ và nước mắt lăn không kiểm soát được.

"Vậy cô cũng nên cảm kích đi chứ, không có nhà họ Lạc thì cô cũng chết sớm rồi!” Lạc Hoài Cẩn lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, đáy mắt không có chút dịu dàng nào, chỉ có chán ghét!

Đáy lòng Lạc Y Y tràn ngập tro bụi, lập tức hiểu hết mọi chuyện.

Sở dĩ cậu đồng ý cho cô có thể mang đồ của mình đi là do nể mặt nhà họ Mộ, để cho nhà họ Mộ nghe thấy.

Bây giờ thấy cô trở về một mình, nhận định người của nhà họ Mộ cũng không để ý tới cô, nên tất nhiên đã trở mặt với cô.

Cô biết rằng hôm nay cô không thể lấy những cuốn sách y học do ông ngoại để lại được.

Cô tuyệt vọng liếc nhìn gia đình ba người của cậu, ôm một tia hy vọng xa vời cuối cùng nói: “Sách y khoa của ông ngoại các người không cho tôi, thì album ảnh của ba mẹ, ông ngoại và tôi các người có giữ lại cũng vô dụng thôi, trả lại mấy cái đó cho tôi cũng được!”

"Cô nằm mơ à!” Phó Xuân Linh giận dữ quát: “Cô đừng hòng mang một thứ gì dù chỉ là một mảnh giấy ra khỏi nhà họ Lạc này!”

Lạc Y Y tràn đầy phẫn nộ, cô rừng mắt nhìn cậu mình, gằn từng chữ nói, "Lạc Hoài Cẩn, trước khi ông chết, cậu đã thề cái gì cậu quên rồi sao!”

Ngày đó, hắn quỳ gối trước giường bệnh của ông ngoại, chỉ trời thề, sẽ nuôi cô trưởng thành, tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, đợi cô trưởng thành, sẽ cho cô năm mươi phần trăm cổ phần của trung tâm y học cổ truyền Lạc thị và sách y học cổ truyền của nhà họ Lạc!

Nhưng ba tháng, mấy lời đó vẫn còn ở bên tai, nhưng hắn thì chả thực hiện!

Bây giờ cô không cần cổ phần, không cần sách y khoa, chỉ muốn lấy lại album ảnh với ba mẹ và ông ngoại mà hắn cũng chả chịu đưa.

Sắc mặt Lạc Hoài Cẩn tái mét, lập tức chần chờ.

Phó Xuân Linh sợ hắn dao động, vội vàng nói, "Hoài Cẩn, nó đâm Văn Văn nhà ta thành như vậy, còn có liêm sỉ đòi đồ, anh đừng nghe mấy lời quỷ ma của nó!”

"Tôi chỉ đâm vào điểm liệt của Lạc Tinh Văn thôi, một giờ sau sẽ bình thường lại!” Lạc Y Y lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Lạc Hoài Cẩn mím môi, nói với Phó Xuân Linh: “Đưa album ảnh cho nó đi!”

"Hoài Cẩn!”

"Ba!”

"Đi!” Lạc Hoài Cẩn quát lớn.

Phó Xuân Linh thấy sắc mặt hắn lạnh đi, không dám trái lời, đứng dậy đi lấy album ảnh.

Lạc Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn Lạc Y Y, lạnh lùng nói: “Hôm nay cô cầm album ảnh rời đi, ngày sau không còn là người của nhà họ Lạc nữa, vĩnh viễn cũng đừng nhớ nhung gì đến trung tâm y học Lạc thị và sách y học.”

Cả người Lạc Y Y cứng đờ, không dám tin nhìn cậu.

Hắn thật sự muốn cô cắt đứt hoàn toàn quan hệ với nhà họ Lạc, sợ một ngày nào đó cô lại trở về cùng Lạc Tinh Văn tranh giành Trung tâm y học và sách y học.

"Ba, lời nói của con chó này không đáng tin đâu ba, phải ký ước định bằng văn bản với nó, để tránh trường hợp nó đổi ý!” Lạc Tinh Văn nói xen vào.

Lạc Y Y nhìn người thân còn lại trên đời này của mình, tim chợt đau nhói.

Người thân nhất, luôn luôn làm tổn thương mình sâu sắc nhất!

Người nhà như vậy, không cần cũng chả sao!

Về phần sách y học của Lạc thị ông ngoại để lại cho cô, cô cũng thuộc lòng nội dung rồi, sở dĩ muốn lấy lại, là vì đó là đô của ông ngoại để lại cho cô, cô muốn giữ lại làm kỷ niệm.

Đối với Trung tâm y học cổ truyền Trung Quốc của Lạc thị, cô chưa bao giờ thèm muốn nơi đó.

Ông ngoại bảo cậu thề để lại cho cô một nửa, là biết bản tính của một nhà Lạc Hoài Cẩn, sợ sau khi cô trưởng thành bị đuổi ra ngoài, không có chỗ níu kéo.

Nhưng nếu cô đã gả cho Mộ Kính Thừa rồi, cũng coi như có chỗ ở, tất nhiên không cần trung tâm y học để an thân lập mệnh.

"Được, tôi đồng ý!” Cô trịnh trọng nói.

Trên mặt Lạc Hoài Cẩn rốt cục dịu đi, một tảng đá lớn trong lòng cũng chịu rơi xuống.

Hắn lấy từ trong tủ trà ra một phần bản cam kết, đưa cho Lạc Y Y, trầm giọng nói: “Ký đi, ký xong cô có thể mang đồ của mình rời đi!”

Lạc Y Y nhìn bản cam kết, ánh mắt càng lạnh đi.

Hóa ra cậu cô không quyết định đột ngột mà đã lên kế hoạch từ lâu rồi!

Cô bỏ đi những kỳ vọng xa hoa của mình và cầm bút ký.

Còn chưa đặt bút, Phó Xuân Linh ôm một cái rương quay lại, tiện tay ném ở dưới chân Lạc Y Y.

Lạc Y Y nhìn thấy cái rương, dừng bút, muốn kiểm tra đồ đạc của cô trước.

Lạc Hoài Cẩn nhướng mày, thúc giục nói: “Mau ký đi, ký xong là cô có thể cầm đồ đi!”

Lạc Y Y không để ý tới, mở nắp rương kiểm tra, một đống giấy vụn hiện ra trước mắt, có thể nhìn thấy một ít khuôn mặt của con người trên đó.

Trái tim Lạc Y Y thắt lại, nắm lấy một nắm xem thật kỹ, tim đau đến suýt nữa không thở nổi.