- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đêm Tân Hôn Cưỡng Hôn Đại Boss Bệnh Kiều
- Chương 3: Cô rên lên cho tôi
Đêm Tân Hôn Cưỡng Hôn Đại Boss Bệnh Kiều
Chương 3: Cô rên lên cho tôi
Hơi thở tràn đầy nội tiết tố của một người đàn ông trưởng thành xộc thẳng vào mũi cô, làm cho cô đỏ mặt.
Vừa rồi anh còn không cho cô vào phòng ngủ của anh, sao bây giờ lại...
"Kính Thừa..."
Cô thẹn thùng gọi anh, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cô chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với người đàn ông này như vậy, cô thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ trên gương mặt của anh.
Làn da của anh bây giờ thật đẹp quá, trắng nõn nhẵn nhụi, không còn bị phơi thành màu đồng như lúc còn làm lính nữa.
Đôi mắt của anh rất đẹp, rất có thần, lông mi rất dài, còn cực kỳ dày!
Sống mũi của anh thật cao, cằm kiên nghị, môi không dày cũng không mỏng, đường cong lưu loát.
Thật là đẹp trai!
Cô nhịn không được có hơi mất tập trung.
"Hợp tác chút đi!”
Giọng nói lạnh như băng của anh cắt đứt suy nghĩ lung tung của thiếu nữ hoài xuân.
"Hợp tác cái gì?” Cô si ngốc hỏi, vẻ mặt mờ mịt.
"Một người vợ đang làm nghĩa vụ của mình trên giường!” Mày đẹp của anh nhíu lại, phun ra lời nói lạnh như băng tuyết.
Lạc Y Y còn chưa kịp tiêu hóa, đã nghe được tiếng bước chân truyền đến từ cầu thang.
"Mộ Kính Thừa?” Ông cụ Mộ Thời Xuyên ở ngoài cửa trầm giọng gọi.
"Rên đi!”
Anh thấp giọng ra lệnh, mày đẹp nheo lại, lóe ra ánh sáng nguy hiểm, giống như một con thú đang ngủ đêm trong bóng tối.
Lạc Y Y không rõ, gấp đến mức nhỏ giọng hỏi: “Rên gì?”
Cô thực sự không hiểu!
Hai tay Mộ Kính Thừa đặt ở hai bên người cô nắm chặt lại thành nắm đấm, phát âm thanh lắc rắc đáng sợ.
Lạc Y Y cho rằng anh đang muốn động thủ đánh cô, sợ tới mức cả người run lên.
"Mộ Kính Thừa!” Ngoài cửa, giọng của Mộ Thời Xuyên trở nên gấp gáp hơn một chút.
"Đồ ngốc!”
Mộ Kính Thừa khẽ mắng một tiếng, hai hàng lông mày nhíu lại cáu kỉnh, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi mở ra vì đang ngạc nhiên của cô.
Hơi thở đầy nội tiết tố nam tính lập tức tràn vào khoang miệng, hung hăng điên cuồng.
Lạc Y Y theo bản năng rên lớn lên.
"Ưʍ..."
Tay của Mộ Kính Thừa không chút do dự cách quần áo bóp lấy bầu ngực mềm mại của cô.
Cả người Lạc Y Y cứng đờ, kìm lòng không được khẽ phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
"Ưʍ..."
Nụ hôn của Mộ Kính Thừa dọc theo môi cô đi xuống, rơi vào vành tai nhạy cảm nhất của cô.
"Kính Thừa...Ngứa quá..."
Cô theo bản năng vặn vẹo cơ thể.
Nghe được động tĩnh trong phòng, Mộ Thời Xuyên không khỏi lộ ra nụ cười hài lòng.
Ông trầm giọng nói: "Thằng nhóc này, nhẹ nhàng với Y Y một chút, đừng dọa con bé sợ đấy!”
Nói xong ông chống nạng đi xuống lầu.
Cho đến khi tiếng bước chân biến mất, Mộ Kính Thừa đột nhiên ngồi dậy khỏi người cô, thong dong tự nhiên vuốt lại cổ áo.
Thấy Lạc Y Y còn ngơ ngác nằm trên giường anh, anh không vui nhíu mày, "Đi xuống!”
Lạc Y Y bỗng dưng hoàn hồn, ánh mắt đột nhiên rưng rưng lên.
Cô vuốt đôi môi bị anh hôn có hơi sưng đỏ, vừa xấu hổ vừa giận.
Đây là nụ hôn đầu tiên của cô, nhưng cảm thấy không tốt chút nào cả.
Không hiểu sao có chút ấm ức, nước mắt không khống chế được mà tràn ra khóe mắt.
Cô cắn môi, không nói một lời xuống giường, yên lặng sửa sang lại quần áo bị anh làm nhăn nhó.
Nước mắt giống như những hạt châu đứt dây lăn xuống, trông rất đáng thương.
Mộ Kính Thừa thoáng nhìn dáng vẻ này của cô, mày kiếm nhíu chặt, đôi môi đẹp mím thành một đường thẳng.
“Đừng khóc nữa!” Giọng điệu thẳng thừng lại lạnh lùng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đêm Tân Hôn Cưỡng Hôn Đại Boss Bệnh Kiều
- Chương 3: Cô rên lên cho tôi