Đến khi cô phát hiện ra thì đã bị đám côn đồ vây quanh rồi.
Cô giật bắn mình, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, đề phòng nhìn chằm chằm đám côn đồ, một tay theo bản năng thò vào trong túi, sờ một thanh ngân châm nắm trong tay.
Tên côn đồ cầm đầu mặc một chiếc áo sơ mi hoa râm, trong miệng ngậm một điếu thuốc, hai tay cắm vào túi quần, dâʍ đãиɠ híp mắt nhìn Lạc Y Y.
Tên to béo hỏi: “Em gái ơi, đi đâu mà đi có một mình vậy? Đi chơi với tụi anh được không?"
Một tay Lạc Y Y ôm túi xách, một tay gắt gao nắm lấy ngân châm, cố gắng bình tĩnh nói; “Các anh tránh ra!"
Cái tên mặc sơ mi hoa râm xấu xa nhìn cô, chậm rãi tới gần, giọng điệu càng thêm dâʍ ɖu͙©: “Em gái, đừng ôm nó nữa được không? Ôm anh vào lòng em đi."
"Ha ha ha..." Đám côn đồ nhịn không được cười ha hả lên.
"Nếu các anh không tránh ra thì đừng trách tôi không khách sáo!” Tuy Lạc Y Y cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng lời nói ra đã có một chút run rẩy.
Điều này làm cho đám côn đồ cười càng dữ dội hơn.
Tên mặc áo sơ mi hoa râm tàn nhẫn rít một ngụm thuốc lá trong tay, hướng về phía Lạc Y Y phun ra một vòng khói thật lớn, giơ tay sờ lên mặt cô.
Lạc Y Y bị sặc đến ho khan, mặt cũng bị véo một cái, cô theo bản năng giơ ngân châm trong tay lên, hướng về phía áo sơ mi hoa đâm loạn xạ.
"Á!” Áo sơ mi hoa râm nhất thời kêu thảm thiết một tiếng, ôm ánh mắt bị chọc đau, ngã ngồi trên mặt đất.
Đám côn đồ bất ngờ không kịp đề phòng, đều bị cảnh tượng đột ngột này làm cho kinh hãi sửng sốt.
Lạc Y Y chớp lấy thời cơ, quay đầu bỏ chạy.
Áo sơ mi hoa râm nhìn bàn tay đầy máu, nhất thời nổi giận, giận dữ quát “Mẹ kiếp! Con nhóc khốn kiếp, dám dùng ám khí đả thương người khác, bắt lấy nó cho tao!"
Đám côn đồ nhất thời hoàn hồn, giống như điên đuổi theo Lạc Y Y.
Lạc Y Y chạy không lại bọn họ, mắt thấy sắp bị bọn họ bắt được, đột nhiên phát hiện cuối ngõ nhỏ có bóng người.
Cô không quan tâm đến bất cứ điều gì, liều mạng chạy đến nắm lấy cánh tay của người đàn ông, lớn tiếng cầu cứu "cứu tôi với!"
Người nọ bị nắm tay, sửng sốt một chút, tiện tay dập tắt tàn thuốc lá giữa ngón tay.
Anh ấy liếc mắt nhìn Lạc Y Y, lại liếc mắt nhìn đám côn đồ đuổi theo phía sau cô, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Anh ấy đẩy Lạc Y Y ra phía sau bảo vệ cô, nhẹ giọng nói "Đừng sợ!"
Bọn côn đồ đuổi tới gần, phát hiện có người, nhưng thấy đối phương chỉ có một người, không khỏi nghiêm mặt nói: “Mau giao con nhóc ấy ra, nếu không đi vào thì dọc đi ra thì nằm ngang đấy cưng!"
Người đàn ông khinh thường cười lạnh, vẫy vẫy tay với phía sau.
Phía sau ngõ nhỏ bỗng nhiên xuất hiện bảy tám anh trai cường tráng, âu phục đen một màu, đeo kính râm đen, mỗi người đều tay to eo săn chắc, trông cực kỳ mạnh mẽ.
Chết người nhất chính là trên góc áo âu phục của bọn họ còn thêu một chữ "Mộ".
Thì ra là người của nhà họ Mộ ở Giang Thành!
Đây chính là đại thế gia giàu có và quyền lực nhất, không phải hạng lưu manh côn đồ mà người như bọn họ có thể đυ.ng tới được.
Mấy tên côn đồ nhất thời hoảng hốt, không ngờ gặp phải hạng hào môn thế gia.
Người đàn ông nở nụ cười khinh miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Để tao xem ai mới là người vào dọc mà ra ngang?"
Mấy tên côn đồ nhất thời nhận ra, áo sơ mi hoa râm che mắt bị thương của mình, ngượng ngùng cười nói: “A, anh trai, thật ngại quá, là các anh em của tôi quá đường đột, với lại không dám đυ.ng tới một người như anh đâu ạ, anh là một người có hiểu biết, nên cũng đừng chấp lũ người thiếu kiến thức như chúng tôi làm gì!”
Người đàn ông thấy đám côn đồ khá là biết điều, sắc mặt tối sầm xuống, lạnh lùng nói "Cút!"
Áo sơ mi hoa râm cười chắp tay với người đàn ông, không chút do dự xoay người rời đi, tốc độ kia còn nhanh hơn lúc đuổi theo Lạc Y Y nữa.