Ban ngày, cô thừa dịp Mộ Kính Thừa không có ở nhà, đến bệnh viện nơi anh trai hàng xóm Thẩm Tri Nhai đang làm việc.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, Lạc Y Y nhìn Thẩm Tri Nhai, có chút khó xử nói: “Anh Tri Nhai, anh có thể kê cho em mấy viên trilenzole được không?"
Thẩm Tri Nhai đang viết phiếu lấy ý kiến đột nhiên dừng bút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô, không hiểu nói: "Y Y, em có biết viên Trilenzole dùng để làm gì không?”
Lạc Y Y gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Giống như một loại thuốc an thần thôi mà.”
Thẩm Tri Nhai hồ nghi nhìn cô, nghiêm túc nói: “Em biết vậy mà còn bảo anh kê đơn, loại thuốc này không thể kê đơn bừa bãi được đâu!”
Lạc Y Y cắn cắn môi dưới, vì chẳng lẽ "Anh Tri Nhai, Kính Thừa… là chồng em, anh ấy bị một căn bệnh kỳ lạ, khi phát bệnh thì đầu sẽ đau muốn nứt ra, nên em muốn xin vài viên Trilenzole để dự phòng ạ.”
Nghe vậy, trong mắt Thẩm Tri Nhai hiện lên một cảm giác cô đơn.
Anh ấy giương ánh mắt ấm áp lên nhìn Lạc Y Y, khó hiểu nói: “Y Y, em biết là Mộ thiếu có bệnh, sống không được mấy năm nữa, vì sao còn đồng ý cưới anh ấy?”
Lạc Y Y không muốn để cho người khác biết bí mật của cô, che dấu nói, "Anh cũng biết đấy, ông ngoại mà mẹ em thất tín với nhà họ Mộ, là nhà họ Lạc chúng em nợ nhà họ Mộ.”
"Nhưng tuy em mang họ Lạc, nhưng thật ra đâu phải chỉ có em mới là con gái của nhà họ Lạc, chị họ Lạc Tinh Văn của em cũng vậy mà.”
Nhớ tới vẻ mặt giả đạo đức giả của cậu mợ Lạc Y Y, Thẩm Tri Nhai tức giận phẫn nội.
Trong mắt Lạc Y Y cũng không khỏi thoáng qua một chút chua xót.
Tuy cô tự nguyện gả cho Mộ Kính Thừa, nhưng nghĩ đến mợ vì không muốn cho con gái bảo bối của mình cưới một người sắp chết, ép cô đi lấy chồng, cô quả thật có chút khổ sở.
Cậu nói, nợ là do mẹ cô để lại cho nên phận con gái như cô phải thay bà ấy trả.
Cô vứt bỏ cảm xúc khó chịu này, cười khẩn cầu nói: "Anh Tri Nhai, anh giúp em đi, Kính Thừa phát bệnh sẽ nổi điên đánh người, em ở cùng anh ấy mỗi ngày nên khó giữ được an toàn cho bản thân lắm.”
Cô biết Thẩm Tri Nhai thương cô nhất, chỉ cần nói mình gặp nguy hiểm, anh ấy nhất định sẽ giúp đỡ cô.
Quả nhiên, nghe Lạc Y Y nói, Thẩm Tri Nhai nhíu mày: “Nghiêm trọng như vậy sao? Em có cần anh đến khám cho anh ấy không?”
Lạc Y Y lắc đầu, cười nói: “Không sao đâu, anh Tri Nhai, chỉ cần anh kê cho em một ít Trilenzole, em có thể tự mình giải quyết được.”
Thẩm Tri Nhai do dự một lát, rốt cục vẫn kê cho Lạc Y Y một đơn thuốc rồi dặn dò: "Một lần nhiều nhất là nửa viên, không được dùng nhiều đâu đấy hiểu chưa!”
Lạc Y Y gật đầu lia lịa, vui vẻ cầm lấy đơn thuốc đi lấy thuốc.
Buổi tối, Lạc Y Y hơi căng thẳng ngồi trên sô pha chờ Mộ Kính Thừa.
Mãi cho đến hơn chín giờ tối, Mộ Kính Thừa mới về nhà, Lạc Y Y lập tức đứng dậy nghênh đón.
"Kính Thừa..." Cô thật cẩn thận gọi tên anh.
"Chuyện gì?” Anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, vừa cởϊ áσ khoác vừa lạnh lùng hỏi.
Lạc Y Y đang cầm ly nước, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh đưa nước cho anh, nhẹ nhàng nói: “Hôm qua em cắn anh, là lỗi của em.”
Mộ Kính Thừa có chút kinh ngạc nhìn cô, thấy vẻ mặt tự trách của cô, không khỏi có chút mềm lòng.
Anh theo bản năng nhận lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch, giọng điệu bình tĩnh nói: “Không sao đâu, về sau đừng có mấy suy nghĩ mờ ám với tôi là được.”
Lạc Y Y thấy anh uống xong, không khỏi vui vẻ nở nụ cười, cô thậm chí không nghe rõ anh đang nói cái gì, chỉ là gật đầu qua loa.
Mộ Kính Thừa nhìn dáng vẻ vui vẻ của cô, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Anh chỉ uống ly nước do cô đưa thôi mà cô đã vui vẻ như vậy rồi, thật đúng là một cô gái nhỏ dễ chiều.
Phòng kế bên nhanh chóng yên tĩnh, Lạc Y Y lại hành động.
Lúc này đây, cô cho Mộ Kính Thừa hơn phân nửa Trilenzole, dựa theo hướng dẫn, anh sẽ bị hôn mê bất tỉnh ít nhất sáu tiếng đồng hồ
Xét thấy kinh nghiệm lúc trước Mộ Kính Thừa luôn tỉnh lại sớm hơn dự kiến, lần này cô hạ giới hạn lớn nhất mà cơ thể con người thừa nhận, tin chắc rằng anh nhất định sẽ không tỉnh sớm nữa.
Cô lại đi tới phòng Mộ Kính Thừa, xác định anh ngủ còn sâu hơn ngày uống rượu, trên miệng cô nở nụ cười đắc thắng.
Lúc này đây cô không dám lãng phí thời gian nữa, cởi hết sạch quần áo trên người anh, chỉ để lại một cái qυầи ɭóŧ.