Lúc này, Lạc Y Y đang ngồi ngẩn người trên giường cưới.
Cô đã kết hôn vào đúng ngày sinh nhật của mình!
Tuy không có hôn lễ, không có sự chúc phúc đến từ ba mẹ đẻ, nhưng cô vẫn rất hạnh phúc khi được trở thành vợ của Mộ Kính Thừa.
Cô sờ lên chữ Hỉ đỏ thẫm trên giường, trong lòng có chút thấp thỏm, còn có chút chờ mong.
Tám năm rồi, liệu… anh còn nhớ cô không?
Hồi tưởng lại khoảng thời gian tám năm trước, một cậu bé cao lớn như thiên thần xông vào đống đổ nát để cứu cô, cô nhịn không được nhếch môi, lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Kết hôn với anh vào ngày sinh nhật của cô thực sự là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất dành cho cô.
Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang, tim cô lập tức đập mạnh như trống, giống như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực của cô vậy.
Cô không thể không bắt đầu suy nghĩ những lời mình phải nói tiếp theo.
Cô sẽ gọi anh là gì khi gặp anh?
Nên gọi anh là Kính Thừa hay là ông xã đây?
Liệu anh có nhận ra cô chính là cô bé mà anh đã cứu được tám năm trước không?
Anh vẫn nhớ lời hứa với cô chứ?
Nghe nói anh đã nghỉ hưu vì mắc một căn bệnh kinh niên. Không biết anh đã mắc phải bệnh gì?
Những suy nghĩ này lần lượt xuất hiện trong đầu cô, làm cho suy nghĩ của cô trở nên hỗn loạn.
Trước khi cô kịp suy nghĩ tiếp, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.
Nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước vào, mặc một bộ vest được cắt may tinh tế, làm nổi bật sự lạnh lùng và quý phái xuất trần của anh.
Theo tầm mắt hướng lên trên, một gương mặt đẹp trai đập vào mắt.
Những đường nét rõ ràng và tỉ mỉ như một nhân vật 3D lập thể. Mỗi một đường nét đều rất vừa vặn, mỗi chi tiết đều được đặt đúng vị trí như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo của một nghệ sĩ. Đặc biệt là cặp mắt sáng như sao của anh, tỏa sáng như muôn vàn tia chớp, rực rỡ xinh đẹp như ánh trăng.
Trái tim của Lạc Y Y không khống chế được, đập càng lúc càng nhanh.
Gương mặt trước mặt cô lập tức chồng lên trên dáng vẻ của người mà cô hay nghĩ đến trong trí nhớ, khiến cô lại một lần nữa trải nghiệm được ý nghĩa của câu nói "yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
Cô bất giác đó mặt lên, đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng lại bắt gặp một đôi mắt lạnh lùng và xa cách.
Cô cứng đờ, cảm thấy hơi bối rối.
Ánh mắt của người đàn ông giống như ánh mắt của một con chim ưng, con ngươi đen láy của anh được che phủ bởi sự lạnh lùng không che giấu. Anh thản nhiên nhìn Lạc Y Y đang ngồi trên giường, lông mày của anh vô thức nhăn lại, trong đôi mắt lạnh như băng hiện lên sự khinh thường.
Như thể người ngồi trên giường không phải là cô dâu của anh, mà là một đống rác.
Cô đọc được hai thông điệp từ gương mặt vô cảm của anh: anh không hạnh phúc về cuộc hôn nhân này và anh không thích cô.
Trái tim vốn hồi hộp vì kết hôn với người mình yêu lập tức sa sút.
"Ra ngoài!" Anh lạnh lùng ra lệnh, giọng nói của anh cũng lạnh như chứa băng.
Trái tim Lạc Y Y như đông cứng lại, cô bối rối đứng lên, đứng cách giường nửa mét.
Cô căng thẳng đến mức mấy ngón tay dưới ống tay áo cũng đổ mồ hôi, không dám nhìn vào khuôn mặt hờ hững của anh, chỉ dám cúi đầu nhìn mấy ngón chân của mình.
Thân hình cao lớn của anh lướt qua cô, giơ tay lên nắm tấm ga trải giường có chữ hỉ, chăn gối màu đỏ ném hết xuống dưới giường.
Động tác cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Lạc Y Y nhìn đống hỗn độn dưới sàn, ủy khuất cắn môi, giống như một đứa trẻ làm sai điều gì đó vậy.
"Ký cái này đi! ”
Anh ném cho cô một tập tài liệu, giọng vẫn lạnh lùng đến đáng sợ.
Tập tài liệu tản ra, Lạc Y Y thoáng đọc được mấy chữ lớn —— thỏa thuận trước hôn nhân.
Cô sửng sốt, nhưng cũng không dám nhiều lời, nghe theo anh khom lưng nhặt tập tài liệu lên, nhanh chóng xem qua hết một lượt.
Có khoảng ba mục trong thỏa thuận.
Thứ nhất, cô sẽ làm một người vợ bí mật của anh trong ba năm, không được công khai ra bên ngoài.
Thứ hai, trong thời kỳ hôn ước, nhà họ Mộ sẽ cung cấp một trăm triệu tệ làm sính lễ, đồng thời sẽ bảo vệ cho Trung tâm Y học cổ truyền của Lạc thị được hoạt động bình thường, đồng thời, cô cần phải gánh vác hết những trách nhiệm của một cô con dâu nhà họ Mộ vào những dịp cần thiết.