"Thật là lập dị."
Đoạn Cẩm Dự thấp giọng lẩm bẩm rồi đóng cửa lại.
Quăng túi lên ghế sô pha, rồi quay lại giường ngủ tiếp.
Sau khi tỉnh dậy, đã chín giờ tối, Đoạn Cẩm Dự trong bụng trống trơn, đặt cơm xong liền gọi điện thoại cho người nhà họ Đoạn.
Một lúc lâu sau, khi Đoạn Cẩm Dự chuẩn bị cúp, cha cậu mới nhấc máy.
"Có chuyện gì?"
Giọng điệu của cha Đoạn không được tốt, ông không ngờ cậu sẽ gọi cho ông.
Đoạn Cẩm Dự đi thẳng vào vấn đề: "Khi nào thì đám cưới?"
Cha Duẩn im lặng hai giây, "Mười hai giờ ngày mai ... tại khách sạn Hợp Xuyên."
"Tôi hiểu rồi".
Đoạn Cẩm Dự không nói chuyện nhiều với cha, liền cúp điện thoại.
Bởi vì ban ngày ngủ một giấc dài, Đoạn Cẩm Dự buổi tối cũng ngủ không ngon, liền dứt khoát đứng dậy làm tiếp công việc phiên dịch mấy ngày trước, khi gần xong thì trời đã rạng sáng.
Đoạn Cẩm Dự vươn vai, quay lại giường chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh lại liền chậm rãi thay bộ quần áo mà ngày hôm qua tên quái gở kia gửi cho cậu
Đó là một bộ âu phục đen, được may đo hoàn hảo, vừa vặn với Đoạn Cẩm Dự một cách bất ngờ.
Sau khi hoàn thành mọi việc, Đoạn Cẩm Dự đi ra ngoài, bắt taxi đến địa chỉ mà cha mình đã nói ngày hôm qua. Trước cửa khách sạn có những chiếc ô tô hạng sang đậu, taxi không thể đi qua. Vì thế, cậu chỉ có thể trả tiền, xuống xe đi bộ vào trong.
Khách sạn người ra vào tấp nập, Đoạn Cẩm Dự tự mình đi vào sau khi check in ở quầy lễ tân.
Những người bên trong đã kết thành từng nhóm, cậu dường như bị lạc lõng. Đoạn Cẩm Dự không biết ai và cũng không ra ngoài giao lưu, vì vậy đã tìm một sân hiên vắng vẻ. Ngay khi cậu vừa ngồi xuống, điện thoại trong túi quần đột nhiên vang lên.
Đoạn Cẩm Dự lấy điện thoại ra thì thấy là cha Đoạn đang gọi.
“Uy.” Đoạn Cẩm Dự nhấc máy, đưa điện thoại lên tai.
“Mày đến chưa?” Giọng cha cậu truyền đến, “Muốn tao phải điều người đến đón hay sao?
Đoạn Cẩm Dự nhướng mày, nhẹ nói: "Không phiền đến ba, tôi đã tới rồi."
“Thật chứ?” Bố Duẫn vội vàng nói, “Mày đang ở đâu?
“Tôi đang ở trên một khoảng sân, cũng không biết rõ là ở đâu.” Cẩm Dự hỏi, “Ba có chuyện gì vậy?
Cha Đoạn nuốt khan cổ họng, chỉ cảm thấy lời nói của con trai không lớn cũng không nhỏ, thật sự rất ghê tởm, nhưng vì việc lớn nên phải hạ thấp thái độ.
"Vậy mày tới lầu chín, tao có chuyện muốn nói."
Ông ta chờ đợi câu trả lời của Đoạn Cẩm Dự, ngước mắt bình tĩnh liếc nhìn người thanh niên đang ngồi trước mặt, trong lòng kinh hãi dấy lên sự lo lắng không giải thích được.
“Được.”
Phải một lúc sau Đoạn Cẩm Dự mới trả lời.
Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Cẩm Dự tìm được thang máy, ấn đến lầu chín, trong thang máy có rất nhiều người, cậu bị chen vào chỗ trong cùng, nhưng cậu cũng là người duy nhất lên đến lầu chín.
Một người đàn ông mặc quần áo bảo hộ đang đứng bên ngoài thang máy, người đàn ông này nhìn thấy Đoạn Cẩm Dự ra khỏi thang máy liền chạy tới đón, "Đây là Đoạn Cẩm Dự, anh Đoạn?"
"Là tôi."
Cậu lên tiếng.
"Xin hãy theo tôi."
Người phục vụ dẫn đường.
Đoạn Cẩm Dự do dự một chút, nhưng cũng làm theo.
Sau khi đưa người tới cửa phòng 915, người phục vụ rời đi, Đoạn Cẩm Dự hít sâu một hơi, giơ tay gõ cửa.
Xoạch.
Cửa được mở ra.
Ánh sáng từ bên trong cánh cửa hắt ra, Đoạn Cẩm Dự vô thức nhắm mắt lại, lấy tay che đi ánh sáng chói mắt, cúi đầu, người trong cửa xoay người sang một bên, chặn ánh sáng, một bóng người xuất hiện trong phía trước anh ta.
“Đoạn thiếu gia.”
Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai Đoạn Cẩm Dự, cậu ngẩng đầu lên, quay ngược lại với ánh đèn, thấy trên sống mũi người đàn ông đang đeo một cặp kính gọng vàng, và một đôi mắt ẩn hiện sau mắt kính. Các thấu kính va chạm vào tầm nhìn của anh ta. Vào lúc đó, một tia sáng vụt qua, nhưng trước khi Đoạn Cẩm Dự có thể nhận ra sự khác biệt, người đàn ông đã quay mặt đi chỗ khác.
"Xin chào."
Đoạn Cẩm Dự lễ phép chào hỏi một tiếng.
“Hoài Khanh, là nó tới sao?”
Giọng cha Đoạn từ bên trong vọng ra.
"Đúng vậy ạ."
Nhìn thấy người đàn ông trả lời, trong lòng Đoạn Cẩm Dự cảm động, hóa ra người này là Hoài Khanh.
Cận Hoài Khanh lui lại mấy bước, Đoạn Cẩm Dự đi vào.
Đây là một dãy phòng rất rộng và có rất nhiều người trong phòng, Đoạn Cẩm Dự nhìn thoáng qua liền thấy hắn đang đứng bên cửa sổ, ăn mặc khá sang trọng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt khả ái, mái tóc đã được nhuộm đen từ trước, dùng keo xịt chỉnh tề mà cố định ở sau đầu. Nếu người ngoài đánh giá thì chắc hẳn đây là một người rất dễ gần.
Bên kia, Đoạn Hân Duyệt đang ngồi trước bàn trang điểm với bộ váy cưới trắng muốt bồng bềnh, nét mặt vốn đã thanh tú, vừa xinh đẹp lại càng thêm rạng rỡ qua bàn tay của chuyên gia trang điểm.
Mẹ Đoạn đứng bên ôm tay Đoạn Hân Duyệt, bà tuy đã gần năm mươi tuổi nhưng năm tháng trôi đi cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết, nét duyên dáng vẫn còn đó.
Đoạn Cẩm Dự rõ ràng cảm thấy bầu không khí hòa hợp ban đầu trở nên căng thẳng từ sau khi mình bước vào. Cậu không nói gì, và cũng không biết phải nói gì. Nếu không được thông báo trước để trở về Trung Quốc, Đoạn Cẩm Dự thậm chí đã định sẽ không bao giờ về nhà nữa.