Chương 3

Nhưng điều cuối cùng này lại khiến Lục Chính Hàn rất hài lòng.

Và mục áp chót, sinh hoạt vợ chồng?

Ôi, nhìn dáng vẻ gầy gò của cô, anh ta thực sự không có chút ý muốn cô chút nào.

Anh ta thực sự muốn nói với cô rằng cô đã lo lắng quá nhiều!

Đối mặt với ánh mắt của Lục Chính Hàn, Lâm Du cảm thấy khuôn mặt mình có chút nóng lên.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô có một người đàn ông đẹp trai như vậy nhìn cô lâu như vậy.

Nhìn vào đôi mắt ăn thịt đồng loại của anh ta... anh ta có thể không hài lòng với nội dung của thỏa thuận?

Trên thực tế, Lâm Du đề xuất ký thỏa thuận này là do tính toán của chính mình.

Cô tuyệt đối không thể yêu và chấp nhận một người bạn đời với cuộc hôn nhân chớp nhoáng, tệ nhất là trong năm nay, cô sẽ làm việc chăm chỉ để tiết kiệm 300.000 nhân dân tệ, trả lại số tiền đó rồi nộp đơn ly hôn với lý do không thể vun đắp một mối quan hệ hôn nhân này

Cô vẫn là cô gái xinh đẹp

Lâm Du không bị hao tổn gì!

Về khoản 300.000 nhân dân tệ không được ghi trong thỏa thuận, Lâm Du cho rằng Lục Chính Hàn đã biết về nó, dù sao số tiền này trong mắt Lâm Du là một khoản tiền rất lớn, ông cụ Lục không thể nào để cháu trai của ông biết về số tiền này.

Nhưng cô không biết, Lục Chính Hàn cũng không biết có một giao dịch tiền tệ trị giá 300 ngàn tệ.

Lúc này, ở vị trí của Lục Chính Hàn, Lâm Du chỉ là một cô gái mưu mô đã lừa dối lòng tin của ông nội, tìm ra một cách mới lạ để đến gần anh ta và cố gắng gả vào một gia đình giàu có!

Lục Chính Hàn khịt mũi trong lòng.

Đôi mắt hẹp và sâu của anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt nai tưởng chừng như trong sáng và ngây thơ của Lâm Du, rồi bỗng nhiên có hứng thú muốn vấy bẩn đôi mắt không nhiễm bụi trần của cô.

Lạt mềm buộc chặt?

Để khơi dậy hứng thú của bản thân anh ta, cô muốn giả vờ kết hôn một năm?

Và tuyên bố sai rằng anh ta không thể chạm vào cô nếu cô không muốn?

Được rồi, anh ta thừa nhận, anh ta thực sự quan tâm.

Đây là lần đầu tiên một con mồi vô đạo đức như vậy nhìn thấy súng của anh ta, anh ta thực sự muốn xem dưới vẻ ngoài vô hại của cô có dã tâm xấu xí nào.

Ừm, một năm?

Chưa đầy một tháng nữa, anh ta hoàn toàn chắc chắn rằng cô sẽ cầu xin sự thương xót và cầu xin anh ta ký đơn ly hôn!

Vì cô muốn chơi nên anh ta sẽ vui vẻ chơi với cô.

Anh ta ký tên vào bản thỏa thuận, ấn dấu vân tay, nhướng mày cười nhạt:

“Đi thôi.”

Ông cụ Lục nhìn thấy cháu trai mình ký tên thì đã muốn nhảy lên vì vui mừng.

Sở dĩ ông cụ vui vẻ đồng ý yêu cầu ký hợp đồng tiền hôn nhân của Lâm Du là vì ông cụ nhận ra tính cách ưa thử thách và đi theo những con đường khác thường của cháu trai mình.

Nếu như ông cụ sắp xếp hôn nhân theo lẽ thường, thằng cháu trai ông yêu quý nhất định sẽ có vạn ý tưởng làm loạn cuộc hôn nhân này.

Nhưng nếu ai đó như Lâm Du viết tất cả những lời xấu xa của mình ra giấy và nói trước, thằng cháu trai thúi của ông có thể sẽ chấp nhận đi lĩnh chứng!

Tóm lại bây giờ mọi người đều vui vẻ vì sắp đạt được mục đích, ông Lục đang chờ đợi đứa cháu kiêu ngạo của mình sẽ yêu Lâm Du trong vòng một năm.

Ông cụ tin chắc Lâm Du chính là bảo bối mà ông đã chọn đúng cho cháu trai mình!

Lâm Du lúc đến đã ký và lấy dấu vân tay, chỉ lấy ra một bản thỏa thuận từ Lục Chính Hàn, cẩn thận cho vào túi giấy rồi nói:

“Một bản thì anh giữ lại.”

Sau đó, hai người đi đến tòa nhà dân sự.

Văn phòng công vụ.

Bởi vì bọn họ là cặp đôi đầu tiên xử lý chuyện này nên thời gian rất ngắn, nửa giờ sau, hai người nối đuôi nhau ra khỏi cục dân chính.

(*) Sau khi kết hôn mình sẽ đổi xưng hô từ anh ta thành anh nhé.

Lục Chính Hàn với dáng người cao, đôi chân dài, sải bước dài, theo bước đi bình thường của anh, chỉ mới mấy bước đã cách xa Lâm Du một khoảng rất xa.

Anh bước đi mà không nheo mắt, không để ý đến Lâm Du chân ngắn phía sau đang cố gắng hết sức để đuổi theo anh.

"Này! Lục Chính Hàn, chờ một chút!"

Sau khi nhận được giấy chứng nhận, cô nhận ra người đàn ông này cái gì cũng giỏi, tuy nhiên lại hơi lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc trong suốt quá trình nhận giấy chứng nhận, thậm chí khi chụp ảnh giấy cưới và tuyên thệ, anh cũng làm như vậy, không có biểu hiện gì khác.

Sau khi ra ngoài, cũng không biết đợi cô, cứ thế rời đi mà không hề suy nghĩ gì về bản thân, cô còn có nhiều điều chưa giải thích rõ ràng với anh!

Thật vô lễ!

Lục Chính Hàn nghe thấy tiếng nói của cô thì dừng lại, cau mày quay lại với vẻ mặt thắc mắc.

Lâm Du nhịn không được mắng anh, ai bảo người này có khuôn mặt đẹp trai như vậy chứ?

Nhìn thấy đối phương đã dừng lại, cô cũng không sốt ruột như lúc nãy nữa, muốn đợi đến khi hô hấp đều đều mới nói, cô giơ tay ra hiệu chờ đợi, sau đó đặt hai tay lên đầu gối, cúi người thở hổn hển, nhanh chóng hít vào ngụm không khí.

Lục Chính Hàn khó hiểu nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn đôi má hồng hào vì thở nhanh và đôi mắt to sáng, cô dễ thương trông giống như một con thỏ.

"Lục Chính Hàn, nếu không ngại, anh có thể đến nhà tôi ở. Nhà tôi tuy nhỏ nhưng thêm một mình anh thì vẫn có thể ở được. Như vậy anh có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền thuê nhà. Nếu không phiền, ngày mai chúng ta đi xem một chút. Ở nhà thuê, trang trí phòng tân hôn."

Lâm Du đợi đến lúc hết thở dốc mới đứng thẳng lên nói.

Cô chỉ nghĩ nếu anh ngỏ ý thuê nhà thì đồng nghĩa với việc cô sẽ không thể ở được trong nhà của mình.

Chẳng qua là cô không muốn sống trong nhà anh, dù sao cô cũng có hẹn, nếu ly hôn sau một năm, cô chỉ cần lấy giấy ly hôn và ly thân, như vậy sẽ tránh được rất nhiều rắc rối không cần thiết. .

Bởi vì cô thực sự không muốn tiêu thêm tiền nữa.

Vì vậy, cô nảy ra ý tưởng để Lục Chính Hàn sống trong căn nhà nhỏ tồi tàn rộng 58 mét vuông của cô trong một năm.

Và xét theo hoàn cảnh của anh, anh không có nhà, lái xe thuê và điều kiện tài chính của anh có lẽ không tốt lắm nên có thể anh sẽ đồng ý với sự sắp xếp của mình.

Suy cho cùng, người nghèo sống một cuộc sống mà họ có thể tiết kiệm nhiều nhất có thể!

“Ngày mai đi xem nhà đi.”

Nhưng trước khi cô có thể vui mừng được bao lâu, Lục Chính Hàn đã nói ra lựa chọn của mình bằng giọng lạnh lùng.

“À, nhân tiện, tiền thuê nhà là aa, trong hợp đồng đã ghi rồi mà.”

Lục Chinh lạnh lùng nói thêm.

Lâm Du: "..."

Cô thật sự đã phục rồi!

Ban đầu cô thêm điều khoản AA để tiết kiệm một số tiền, nhưng ai biết được cô đã tự lấy đá đập vào chân mình!

Lâm Du chỉ cầu nguyện rằng ngày mai cô có thể chọn một căn nhà nhỏ hơn với giá thuê thấp hơn ...

Lâm Du chán nản đi theo Lục Chính Hàn về phía ông cụ Lục.

Ông cụ Lục nóng lòng muốn giật lấy giấy đăng ký kết hôn của hai người và xem xét kỹ lưỡng.

Nhìn gạo đã nấu thành cơm, ông cụ vui vẻ không nói lên lời.

Chỉ là khuôn mặt của cháu trai lớn trong ảnh giấy chứng nhận đám cưới thúi quá!

Thằng cháu chết tiệt này, hừ, ông cụ tức giận nhưng lại không làm được gì!

"Ông Lục, cháu về làm việc trước. Ngày mai chúng cháu đi thuê nhà mới, cháu sẽ mời ông đến làm khách."

Mặc dù Lâm Du rất đau lòng vì phải trả thêm tiền mà không có lý do gì, nhưng cô vẫn phải đi làm

Bây giờ cô đang trong giai đoạn quan trọng để trở thành một quan chức toàn thời gian và không thể đến muộn.

Ông Lực tức giận nói:

"Tại sao bạn lại gọi ta là ông nội Lục khi cháu đã kết hôn với cháu trai ông? Gọi ta là ông nội!"

Đối mặt với yêu cầu thay đổi lời nói đột ngột này, Lâm Du cuối cùng cũng nhận ra rằng cô bây giờ đã là một phụ nữ đã có chồng.

Lâm Du ngoan ngoãn nói:

"Ông ơi ~"

Ông cụ Lục cười miệng ngoác đến tận mang tai, nói "được" lớn tiếng rồi vỗ nhẹ vào vai Lục Chính Hàn:

"Để Chính Hàn đưa cháu đi làm, ông sẽ tự về nhà."

“Nhân tiện, hai đứa sẽ có nhiều thời gian ở chung hơn.”

“Cũng có thể hòa hợp và có thể vun đắp tình cảm.”

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, Lâm Du nhanh chóng xua tay từ chối lòng tốt của ông cụ Lục với lý do đi xe điện đến, sau khi tạm biệt hai người, cô vội vàng rời cục dân chính bằng chiếc xe điện của mình.

Lâm Du cũng không hề tạm biệt tảng băng, người vừa vài phút trước còn cùng cô vào cục dân chính lĩnh chứng.

Sau khi ông cụ Lục nhìn Lâm Du rời đi, vẻ mặt lập tức thay đổi, nụ cười nhạt dần, giơ tay đánh vài gậy vào Lục Chính Hàn:

“Thằng cháu thúi! Đừng tưởng rằng cô nhóc họ Lâm đang muốn gây ấn tượng với cháu. Đó là vì cháu không hiểu về tính cách của con bé, ta cảnh cáo anh, hôm nay anh coi thường con bé cũng không sao, sau này khi đối mặt với vợ mình mà anh vẫn hành động như vậy, lần nào gặp tôi cũng sẽ đánh chết anh!"

Lục Chính Hàn cũng không tránh né, tiếp nhận cử chỉ yêu thương của ông nội, buông tay cúi đầu ấn mí mắt.

Nhưng trong lòng anh lại có dự định khác, dù sao ông nội anh cũng không theo dõi cô gái đó 24/24, chỉ cần cô không chủ động khiếu nại thì thái độ của anh đối với cô ông cụ sẽ không biết.

Anh giơ những ngón tay mảnh khảnh lên, người tài xế đang đợi cách đó không xa chậm rãi lái chiếc xe Bentley sang trọng tới.

Một đoàn xe sang theo sát phía sau.

Chiếc Bentley dừng ở bên cạnh Lục Chính Hàn, đoàn xe cũng dừng ở phía sau, trong phút chốc, cửa Cục Dân chính đã hoàn toàn bị chặn lại.

Người tài xế mặc vest bước xuống xe, kính cẩn mở cửa sau cho anh:

"Lục tổng."