Chương 24:

Lục Chính Hàn sửng sốt một lát, thoáng nhìn thấy bóng lưng của Lâm Du.

Sau khi cởϊ áσ khoác ra, anh nhận ra vòng eo của cô thật gầy...

Nghĩ đến việc cô trông kiệt sức đến thế nào khi xuất hiện ở cửa trong bộ đồ mang đi, anh mím môi.

Cô gầy như suy dinh dưỡng, hàng ngày còn làm nhiều công việc bình thường như vậy là thực sự thiếu tiền hay là cố tình giả vờ đáng thương trước mặt anh?

Anh thừa nhận, vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và phức tạp của cô, nhịp tim của anh như bị một đôi bàn tay vô hình nào đó giật mạnh, trở nên căng thẳng không thể giải thích được.

Anh không muốn thừa nhận, cảm giác đó gọi là thương xót đó.

Lục Chính Hàn ngồi trở lại bàn ăn, bưng bát mì tiếp tục ăn xong, nhìn cái bát trống rỗng trước mặt, không chịu đứng dậy rửa chén bát.

Đúng như anh nghĩ hôm nay, cô không đủ tư cách để nhờ anh rửa bát giúp cô!

Nhưng... bây giờ kêu Triệu Thanh tới rửa bát có vẻ không thực tế.

Để tránh cho cô sau này gây ồn ào, anh cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi ôm chiếc bát trống trước mặt đi vào bếp.

Sau khi Lục Chính Hàn rửa bát xong, anh nhìn chằm chằm vào phòng khách mới sạch sẽ, rồi nghĩ đến cô bé vừa dọn phòng mệt mỏi, không hiểu sao trong lòng hiện lên một tia khó chịu mà ngay cả chính anh cũng không thể hiểu được.

Anh bắt đầu xem xét lại ý định ban đầu của mình.

Mục đích ban đầu của anh lẽ ra luôn là tìm hiểu khía cạnh mưu mô và ham tiền của cô gái đó.

Nhưng... liệu anh có làm điều này với chính mình chỉ vì điều này không?

Bây giờ nhìn phương pháp này thế nào, anh cũng cảm thấy nó thật khinh thường và... ấu trĩ!

Không phải anh chỉ nghĩ rằng cô gái đó là một cô gái có địa vị cao, mưu mô và ham tiền sao?

Rõ ràng anh có những cách khác tốt hơn để xác minh suy đoán của mình.

Nhưng anh đã chọn cách tồi tệ nhất.

Anh không muốn thừa nhận rằng có thể mình đã mắc sai lầm trong quyết định lần này.

Với mái tóc rũ trên đầu, anh ủ rũ ngồi trên ghế sofa và tắt TV.

Ngay khi anh không chịu nổi bộ quần áo bẩn và mái tóc rối bù, đang định thay đồ thì điện thoại di động ném trên bàn reo lên.

Đó là nhạc chuông đặc biệt của "Đài Thành đại bản doanh F4".

Anh nhấc điện thoại lên và xem tin nhắn.

Thái dương của anh giật nảy lên.

Anh thầm chửi thầm trong lòng: Đúng như là anh dự đoán, là Tứ đệ gửi tin nhắn tới!

Tin nhắn nhóm này được gửi bởi Tống Nhất Minh.

Tứ đệ Tống Nhất Minh: Tin tức lớn! Anh hai đang gặp rắc rối! Anh tách khỏi hàng ngũ bốn chàng trai vàng của chúng ta và quay lại gia nhập hội những anh chàng đã có vợ!

Điện thoại lại reo thêm hai lần nữa.

Trình Dã:? ?

Lương Trạch Sâm:! !

Sắc mặt Lục Chính Hàn tối sầm.

Anh không nên tin vào lời đàm tiếu của Tống Nhất Minh!

Hôm nay, sau khi gặp Tống Nhất Minh tại khách sạn của anh, anh đã dẫn anh ta lên phòng VIP ở tầng trên cùng và đưa thẻ phòng cho anh ta.

Tuy nhiên, anh chàng đột nhiên "quên" lời cảnh báo với anh và bắt đầu hỏi về số điện thoại của "cô gái đó"?

Lúc đó Lục Chính Hàn vô cùng bối rối, anh biết Tống Nhất Minh đã lấy được thẻ phòng tầng cao nhất của dãy phòng VIP, anh tin tưởng nếu không nói cho anh ta biết điều gì, anh ta sẽ không bỏ cuộc.

Lục Chính Hàn thực sự không mối nói những chuyện liên quan gì cho Tứ đệ của mình.

Vì vậy, anh kể cho anh ta nghe về việc ông nội ép anh phải kết hôn chớp nhoáng với một cô gái xa lạ.

Nói xong lời này, anh hối hận, cảnh cáo Tống Nhất Minh không được khắp nơi la hét, đặc biệt không được nói trước với Trình Dã và Lương Trạch Sâm.

Không ngờ, anh chàng không nhịn được nữa và bắt đầu la hét trong nhóm.

Lục Chính Hàn nghiến răng nghiến lợi, chỉnh sửa tin nhắn WeChat rồi gửi đi.

"Tống Nhất Minh, em có tin bây giờ anh sẽ kêu Triệu Thanh đi tới lấy lại thẻ phòng không? Em thật sự muốn ngủ ngoài đường?"

Tống Nhất Minh giờ phút này đang nằm trên sô pha da thật cao cấp nhập khẩu từ Italy, nhấm nháp rượu vang đỏ và nhìn ngắm cảnh đêm Đài Thành, cảm thấy hạnh phúc.

Anh ta hiểu rất rõ tính tình của Lục Chính Hàn, biết dù nói như vậy nhưng trên thực tế anh sẽ không để Triệu Thanh tới đuổi anh ta đi.

Môi anh ta cong lên, những ngón tay anh ta làm việc trên bàn phím điện thoại.

Nửa phút sau, Lục Chính Hàn nhìn thấy Tống Nhất Minh trong nhóm trả lời.

Tứ đệ Tống Nhất Minh: Anh hai, đừng xấu hổ mà tức giận! Hơn nữa, không phải anh và cô gái đó đã ký thỏa thuận ly hôn sau một năm sao? Ngay cả khi anh đã ly hôn, đội ngũ độc thân vàng của chúng ta vẫn sẽ mở rộng vòng tay với anh , hahaha ~

Ngay sau đó, Lục Chính Hàn nhìn thấy Trình Dã và Lương Trạch Sâm cũng lần lượt nói chuyện.

Đại ca Trình Dã: Lượng thông tin này rất lớn! @Lục Chính Hàn, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tam đệ Lương Trạch Sâm: Em có phải là người duy nhất tò mò về chị dâu không? Hà hà.

Dù có phải là một cuộc hôn nhân thỏa thuận hay không, người có thể chinh phục được thiếu gia giàu nhất với khuôn mặt băng nổi tiếng của chúng ta chắc chắn không phải là một cô gái bình thường!

Thấy tình thế ngày càng mất kiểm soát, Lục Chính Hàn thấy nếu tiếp tục thảo luận như vậy, có thể không biết anh và cô gái đó sẽ có dàn xếp như thế nào, nên anh đăng một tin nhắn trong nhóm với giọng điệu khuôn mặt đen xì.

Anh kể hết mọi việc về việc ông nội anh được cô gái đó cứu như thế nào, cô gái đó yêu anh như thế nào và nhất quyết muốn cưới anh và anh kết luận rằng cô gái đó là một cô gái mưu mô cấp cao...

Tất nhiên, trong đó cũng bao gồm cả anh đã hành động như thế nào.

Anh đến để thử cô và muốn cô tiến hành ly hôn trong vòng một tháng.

Sau khi giọng nói này được gửi đi, trong nhóm im lặng như chết.

Một phút trôi qua.

Tứ đệ Tống Nhất Minh: Anh hai, nói đến chó thì anh đúng là chó thật! Anh có thể nghĩ ra cách đóng vai một người đàn ông suy đồi "biếи ŧɦái" như vậy, nhưng không ai có thể làm được!

Tam đệ Lương Trạch Sâm: Em cảm thấy thủ đoạn này của nhị ca thật sự không hay lắm...

Đại ca Trình Dã: Đừng quá bận phàn nàn vấn đề đó, bây giờ là giúp nhị ca của em nghĩ ra biện pháp nào tốt để nhanh chóng kiểm tra xem em cô gái có tốt không. Xem có đúng như là những gì Chính Hàn nghĩ không.

Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Chính Hàn dịu đi rất nhiều khi nhìn thấy tin tức từ đại ca của mình.

Đúng như mong đợi ở người đại ca, anh ấy bình tĩnh hơn nhiều so với hai người còn lại trong những tình huống khó khăn.

Ngay lúc Lục Chính Hàn đang thở dài, anh nhìn thấy Tống Nhất Minh lại lên tiếng.

Tứ đệ Tống Nhất Minh: Không phải chỉ là khảo nghiệm phụ nữ thôi sao? Em có kinh nghiệm trong lĩnh vực này!

Lục Chính Hàn hơi cau mày khi nhìn thấy từ "kiểm tra" trong câu trả lời của Tống Nhất Minh.

Trong hộp thoại, anh nhập:

"Đây không phải là "bài kiểm tra". Anh rất giỏi đánh giá con người. Cô ấy là loại phụ nữ có suy nghĩ sâu sắc. Anh làm điều này chỉ muốn để lộ chiếc mặt nạ đạo đức giả của cô ấy."

Anh không chắc chắn về ý nghĩa của những việc làm đó, nhưng anh rất chắc chắn rằng cô gái này không hề đơn giản, mục đích và động cơ kết hôn với anh chắc chắn không trong sáng.

Dù bây giờ anh thường xuyên bị tát vào mặt nhưng cách nhìn của anh về cô vẫn không hề thay đổi.

Sau khi Lục Chính Hàn ăn nói cứng rắn gửi tin nhắn WeChat này, cửa phòng tắm xoay người mở ra sau khi tắm xong, Lâm Du lau tóc rồi bước ra ngoài, cô hắt hơi liên tục ba lần.

Lâm Du xoa mũi, lẩm bẩm: Kỳ lạ, ai nói xấu sau lưng cô vậy?

Lục Chính Hàn hắng giọng, cảm thấy áy náy đặt điện thoại lên ghế sofa, liếc nhìn Lâm Du.

Thấy cô chỉ cầm khăn tắm đi tới, anh thở dài, nhấc máy, chuẩn bị trở về phòng.

Anh vừa đứng dậy, Lâm Du bưng cốc nước đi về phía anh:

“Lục Chính Hàn, tôi nghĩ ngày mai anh không nên ở nhà. Hãy ra ngoài hít thở không khí trong lành và chạy bộ một chút. Trong tiểu khu này có công viên nhỏ với những hàng cây xanh cũng khá tốt, cậanh u cũng có thể xuống lầu thư giãn, sẽ tốt cho tâm trạng của anh."

Sắc mặt Lục Chính Hàn tối sầm:

"Tôi không có bệnh."

Lâm Du nói:

"Được rồi, được rồi, anh không bị có bệnh"

và nhìn anh đầy thông cảm.

Lục Chính Hàn:

“Sao cô lại nhìn tôi như vậy?”

Lâm Du nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói:

"Trong phòng này chỉ có tôi cùng anh, tôi không quan tâm anh thì đang nhìn ai?"

Lục Chính Hàn cảm thấy cô gái này thật sự rất sắc bén, anh nghiến răng nghiến lợi, thắc mắc cái gì.

Anh muốn đáp lại nhưng lại nhìn thấy cô gái cởi khăn tắm trên đầu ra, một lọn tóc nghịch ngợm dựng đứng trên mái tóc ngắn rối bù.

Anh nhìn chằm chằm vào búi tóc nhỏ, cảm thấy buồn cười không thể giải thích được.

Đôi mắt to của cô vẫn trợn tròn, nhìn anh không chút dè dặt.

Đương nhiên, anh từ chối tỏ ra yếu đuối và nhìn chằm chằm vào cô.

Tắm xong cô mặc một bộ đồ ngủ kẻ sọc xanh hồng, trông rất trẻ con.

Có lẽ là do cô vừa tắm xong, trên người vẫn còn hơi ẩm.

Khuôn mặt với búi tóc khi không trang điểm của cô trông sạch sẽ và tinh khiết hơn trong độ ẩm.

Những vệt nước trên môi chưa được lau khô kịp thời khiến đôi môi của cô trông vô cùng thanh tú, giống như một trái dâu tây thơm ngon.

Yết hầu của Lục Chính Hàn vô thức lăn tròn, anh vội vàng quay mặt đi.

Anh lẩm bẩm câu tiếp theo:

"Cô gái tóc vàng!"

Sau đó anh lấy điện thoại di động và sải bước về phòng.

Anh quá lười biếng để cạnh tranh với cô, bề ngoài càng tỏ ra vô hại thì càng cần phải cẩn thận!

Khi Lâm Du nghe anh gọi cô là "cô gái tóc vàng", cô sợ hãi bỏ đi và cảm thấy anh thật khó hiểu.

Nhớ ra anh vẫn còn là “bệnh nhân”, cô không đuổi theo anh nữa để tìm hiểu, uống nước xong cô đi dép về phòng.

Sau khi trở về phòng, Lâm Du mở chiếc máy tính xách tay cũ của mình ra, mở một phần mềm vẽ tranh nào đó và bắt đầu vẽ trên bảng vẽ điện tử.

Thông thường, cô không chỉ làm công việc ở phòng khám nha khoa mà còn lái xe, giao đồ ăn và đảm nhận một số công việc minh họa do các tạp chí thuê ngoài.

Tóm lại, cô không bao giờ để mình nhàn rỗi và bỏ lỡ mọi cơ hội kiếm tiền.

Nửa giờ sau, cô vẽ bản thảo mà tạp chí cần và gửi cho Tử Mặc, biên tập viên của tạp chí đã liên lạc với cô.

Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô chuẩn bị tắt máy đi ngủ thì. biên tập viên Tử Mặc đột nhiên gửi một liên kết.

Và để lại lời nhắn: [Bạn thân mến, hãy xem, đây là cuộc thi tuyển chọn để cơ quan chúng tôi sưu tầm tranh gốc. Nếu tác phẩm được chọn, người đoạt giải nhất có thể trực tiếp ký hợp đồng với cơ quan của chúng tôi và trở thành họa sĩ chính thức của công ty chúng tôi! Những quyền lợi bạn được hưởng sau khi ký hợp đồng cũng giống như những quyền lợi của nhân viên chính thức của chúng tôi! 】

【? ? ? 】

Lâm Du đã gửi ba dấu chấm hỏi.

Cô không dám đoán Tử Mặc có ý gì.

Tạp chí nơi Tử Mặc làm việc có tên là Tạp chí Tân Vũ, một trong những tạp chí lâu đời ở Đài Thành.

Lâm Du và chị gái Lâm Tấn gần như luôn tiết kiệm chi phí sinh hoạt để mua tạp chí Tân Vũ kể từ khi học cấp hai.

Lâm Du thích sao chép những hình ảnh minh họa tinh tế và sống động, trong khi chị gái Lâm Tấn lại thích đọc các bài báo và câu chuyện trong đó.

Tạp chí Tân Vũ đối với Lâm Du giống như ánh trăng trắng.

Giống như một giấc mơ không thể đạt được, cô mơ ước trở thành họa sĩ chính thức theo hợp đồng của Tân Vũ!