“Anh cứ tự nhiên tham quan nhé, tôi và em gái đi tắm đây!”
Hạ Tuyết có vẻ không chờ đợi được nữa, cũng không quan tâm việc trong nhà an toàn có một người đàn ông.
Đó là một cái kệ làm riêng, phía trên có đá vụn, cát mịn, than củi và vải bông để lọc nước. Nước từ bên ngoài mang về phần lớn đều không sạch, cần phải lọc và khử trùng trước khi sử dụng.
“À này, có cần tôi ra ngoài tránh không?”
Hoàng Nguyên nhìn hai người cầm chậu lớn nhỏ, Hạ Tuyết đã chuẩn bị bắt đầu cởi đồ. Chỗ tắm rửa tuy có treo một tấm ga giường nhưng chỉ che mờ mờ.
“Sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau, còn gì phải ngại nữa. Đã đưa anh vào nhà an toàn của chúng tôi rồi nghĩa là chúng tôi đã tin tưởng anh. Cho dù có bị nhìn thấy hết cũng chẳng mất miếng thịt nào.”
Hạ Tuyết cẩn thận đổ nước vào chậu, chỉ đổ nửa chậu rồi dừng lại, sau đó bỏ một chiếc khăn mới vào, đợi thấm ướt rồi mới lấy ra lau mặt. Hạ Tuyết dường như cũng có chút không thoải mái, sau khi lau sạch khuôn mặt, cô lẩm bẩm nói để phân tán sự chú ý của mình.
“Trước đây, tôi và em gái sống ở một trại phía bắc thành phố. Lúc đầu, trật tự ở đó cũng khá ổn, cha tôi khi đó cũng có chút uy tín, có nhiều người ủng hộ, cuộc sống cũng tạm ổn.”
Giọng cô bỗng trở nên trầm lắng, như không muốn nhớ lại quãng thời gian đó.
“Nhưng sau khi phát hiện ra tác dụng của tinh thể gen, tầng lớp lãnh đạo của trại nhanh chóng bị thay đổi. Ban đầu, mọi người còn sống hòa thuận, nhưng khi những người mới lên nắm quyền, tình hình hoàn toàn thay đổi.”
Hạ Tuyết từ từ lau sạch vết bẩn trên mặt, lộ ra một khuôn mặt không còn trắng trẻo. Trải qua thời gian dài sống sót trong tận thế, gió sương và nắng cháy đã khiến làn da của cô không còn vẻ trắng mịn của một thiếu nữ tuổi xuân, thay vào đó là màu vàng khỏe mạnh.
“Những tên ác quỷ đó muốn nô dịch hóa những người sống sót trong trại, phụ nữ trở thành công cụ giải trí cho chúng, và chúng tùy ý gϊếŧ hại những ai không tuân lệnh, biến thịt người thành thức ăn cho chúng. Cha tôi và những người khác không muốn theo bọn chúng, tất cả đều bị những kẻ cường hóa gϊếŧ chết. Chỉ có tôi và em gái tranh thủ lúc hỗn loạn mà trốn ra ngoài, suốt nửa năm qua chúng tôi sống trong đống đổ nát này.”
Hạ Băng cũng hiếm khi lên tiếng, giọng nói rõ ràng có chút run rẩy.
“Trong nửa năm ở thành phố, chúng tôi cũng gặp một số người sống sót, nhưng lần nào họ cũng có ý đồ đặc biệt với chúng tôi. Dù tôi và Hạ Băng đã làm mình trông như thế này mà vẫn không tránh khỏi.”