"Nếu không cho họ một số lợi ích, viên Gen Tinh Thể này có lẽ sẽ không được giữ lại đâu." Mặc dù Liễu Nguyệt không quá quan tâm đến viên Gen Tinh Thể hạng nhất này, nhưng những thành viên khác trong đội ngũ nhỏ sẽ nhất định sử dụng mọi biện pháp để buộc Hoàng Nguyên phải nộp nó lại.
Nhìn vào bóng người cẩn thận kiểm soát trong phòng, Hoàng Nguyên rời mắt khỏi cặp đùi thon thả, đi về phía 1 căn phòng khác.
Ngôi nhà rõ ràng đã bị khám xét, rất bừa bộn, sàn nhả phủ đầy bụi và mảnh vụn.
Trong góc có 1 đống mảnh vụn, trong đó có 1 số quàn áo tồi tàn và ga trải giường ẩm mốc.
Hoàng Nguyên tập trung tinh thần, trước mắt một lần nữa bộc lộ toàn cảnh Siêu thị, ngay sau khi chuyển sang vùng lương thực dầu.
"Một bao gạo mười cân, đủ mọi người ăn vài bữa, lại không gây ra nghi ngờ."
Hơn nữa Hoàng Nguyên còn đặc biệt chọn 1 bao gạo và cọ xát mạnh mẽ giữa các mảnh vụn vài lần để phủ đầy bụi.
"Liễu Nguyệt, nhanh tới đây, bạn xem tôi tìm ra cái gì này!"
Sau khi xác nhận mình gần như kiệt sức, Hoàng Nguyên hét lớn, giả vờ kinh ngạc rồi lấy túi đựng gạo đầy bụi từ trong đống đổ nát ra.
Bên ngoài rất nhanh truyền tới tiếng bước chân, Lương Duyệt lập tức xuất hiện ở cửa, trên tay ôm quần áo trẻ con.
Ngoài này vẹn lại tháng khứ, Liễu Nguyệt mở đầu là tại lối bước, dưới tay những đám bên cánh cầm tất của cánh.
"Bao gạo?"
Lương Duyệt ngay lập tức nhận ra thứ trên tay Hoàng Nguyên, mặc dù chiếc túi đã bám đầy bụi và không thể nhận ra.
Nhưng loại nguyên liệu này là thứ phổ biến trong ngày tận thế.
Cô lập tức cầm lấy túi gạo kiểm tra cẩn thận
"Túi không bị hỏng, ngày tháng không rõ ràng, hẳn là không hư."
Trên gương mặt của Lương Nguyệt, một sự hân hoan rõ rệt hiện lên. Loại gạo chất lượng này trong thời kỳ hậu tận thế là món đồ quý giá, vì không còn nguồn cung sản xuất tiếp theo, hầu hết tài nguyên đã trở thành những vật liệu không thể tái sinh.
"Thật kỳ lạ, làm sao lại có thể tìm thấy gạo ở đây nhỉ?" Hoàng Nguyên hỏi trước, để không làm cho đối phương nghi ngờ gì.
Tuy nhiên, anh đã đánh giá thấp sự hân hoan của Lương Nguyệt khi nhìn thấy gạo.
"Chắc là có người sống sót khác đã giấu lại, nhưng điều này thuận tiện cho chúng ta." Lương Nguyệt tự tìm ra lý do phù hợp. Với cô, quan trọng là tài nguyên trước mắt, còn nghi ngờ nhiều thì không cần thiết.
Đội nhóm Hy vọng trong những ngày qua không ăn uống quá no, túi gạo này thực sự là cứu cánh, giúp họ duy trì trạng thái tốt nhất.
Ngay sau đó, sau khi kiểm tra kỹ lại trong căn phòng và chắc chắn không bỏ sót gì, Lương Nguyệt quấn túi gạo bằng một chiếc áo quần cũ và đi ra ngoài.
"Đợi đã, tại sao cô không cho tôi biết cách sử dụng viên tinh thể gen này trước, không thì tôi lo rằng sau khi về lại bị ai đó cướp đi." Ban đầu Lương Nguyệt cảm thấy vui vẻ, nhưng lại không kìm được sự cằn nhằn. Cô nghĩ Hoàng Nguyên quá thận trọng rồi.
"Đun sôi bằng nước sạch, khử trùng sau đó uống. Nhưng anh hãy yên tâm, viên tinh thể gen này, ai gϊếŧ được xác sống thì thuộc về người đó, không ai cạnh tranh với anh đâu. Đội nhóm Hi vọng có thể sống sót trong thời kỳ hậu tận thế này là nhờ vào sự giúp đỡ lẫn nhau, và tôi tin tưởng vào đạo đức của những người khác."