Chương 2: Có anh thật tốt !

Chương 2

Vậy là tính cả hôm nay nữa, tôi còn 7 ngày để bên Hân trước khi em thực hiện phẫu thuật.

Tôi mở cánh cửa phòng bệnh ra, chưa lúc nào tôi thấy cánh cửa lại nặng nề đến vậy.

Hân nằm yên tĩnh trên giường mệt mỏi thϊếp đi, thỉnh thoảng khuôn mặt bé nhỏ lại nhăn nhúm lại vì đau. Khuôn mặt em trắng bệch, đôi môi không còn màu hồng phấn như trong kí ức của tôi. Cả người em như bị người ta thu lại hết màu sắc.

Tôi bước đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Tôi nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay gầy guộc của em. Lúc trước em là một cô bé khá mũm mĩm, thấp thấp bé bé vô cùng dễ thương. Tôi cũng chính là bị sự đáng yêu của em thu hút. Nhưng nhìn lại cô bé đang nằm trên giường: thân hình mỏng manh, nhìn đâu cũng thấy xương lộ ra với làn da tái nhợt. Căn bệnh này đã hành hạ em đến mức này.

Nếu có thể, tôi muốn thay em gánh hết đau đớn này.

Hân cảm nhận được hơi ấm nơi bàn tay nên đã tỉnh lại. Vì đau nên giấc ngủ của em có lẽ cũng không sâu. Em nhìn tôi bằng ánh mắt quen thuộc ngày nào. Ánh mắt của em nhìn tôi chưa bao giờ thay đổi.

Em vui mừng nhìn tôi, miệng nhỏ và mắt tràn đầy ý cười

- Anh đến rồi !

Em gượng ngồi dậy, giọng nói có chút khan nhưng lộ rõ sự vui mừng

- Xin lỗi! Anh đến muộn rồi !

Tôi vuốt ve mái tóc của em. Trong ánh mắt đều là sự cưng chiều.

Hân lắc đầu, cười tươi nhìn tôi

- Không muộn. Anh đến là tốt rồi !

Hân nói xong thì nhìn tới hai người đang ngồi ở phía ngoài phòng đang hướng mắt về phía trong này. Ánh mắt đó như muốn nói lời cảm ơn đến bố mẹ của em. Có lẽ em muốn cảm ơn vì họ đã để tôi ở đây với em trong khoảng thời gian này.

Tôi với em cứ vậy trò chuyện đến chiều muộn. Em kể tôi nghe chuyện bát quái ở trường đại học của em. Tôi cứ vậy ngồi nghe em nói như một con vẹt nhỏ. Đây mới đúng là Hân mà tôi quen. Nhưng sự thoải mái và phóng khoáng vui vẻ của em lại chỉ dành cho một vài người. Với những người khác thì em lại là cô bé điềm tĩnh, ít nói.

Tối hôm đó tôi phải trở về để làm đơn xin nghỉ phép và sắp xếp một số thứ. Đêm đó tôi ngồi suy nghĩ để lên kế hoạch cho mấy ngày ở bên Hân. Nhưng vò đến rối đầu vẫn là một trang giấy trăng. Thế là tôi quyết định sẽ toàn bộ chiều theo ý em.



Ngày thứ 2,….

Tôi dậy thật sớm, đi chợ mua một con chim bồ câu về nấu cháo cho em. Tôi không giỏi cái gì nhưng được cái nấu ăn khá ngon.

Nấu xong xuôi rồi tôi mới đem cháo vào bệnh viện với em.

Tôi vào khá sớm, đúng lúc gặp mẹ em chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng. Tôi có nấu cả suất cơm cho hai bác nên thế là cùng bác gái quay vào. Bố mẹ em đều giành thời gian riêng tư cho chúng tôi. Họ nói họ già rôi nên để bọn trẻ chúng tôi được tự nhiên.

Tôi vào phòng thì thấy em đang ngồi trên giường ngắm bầu trời ban mai ngoài cửa sổ. Từng làn gió nhẹ thổi vào làm bay làn tóc em. Vì em không tiến hành xạ trị nên không rụng tóc như nhiều người ung thư khác. Tôi nhìn em có chút ngây người.

Tôi lấy lại tinh thần, gõ vào cửa. Em ngoảnh đầu thấy tôi thì cười tươi còn hơn nắng ban mai.

- Anh đến rồi!

Tôi bước đến bên em

- Hôm nay em thấy trong người thế nào ?

Tôi vừa lấy cháo ra bát vừa hỏi em

- Em rất tốt.

Em giống như không để ý tôi hỏi. Ngó nghiêng nhìn tôi lấy cháo. Chiếc mũi nhỏ ngửi ngửi

- Thơm thật đấy. Anh nấu đấy à ?

Đôi mắt long lanh của em nhìn thẳng vào tôi như trông chờ một điều gì đó.

- Ừ. Là anh tự tay nấu đó. Em không ăn hết thì biết tay anh.

Tôi lại không nhịn được mà xoa đầu em. Em như cún con cười đến híp mắt, làm lu mờ đi mọi mệt mỏi đau đớn.

Sáng hôm đó em phải truyền dịch và bác sĩ thăm khám nên tôi và bố mẹ em phải ra ngoài.

Qua tấm kính, nhìn người con gái bên trong kiên cường không rơi một giọt nước mắt dù đau đớn làm lòng tôi chua xót. Bác gái lại không cầm được, chỉ biết lấy khăn lén lau đi nước mắt.

Trước mặt Hân, họ cũng không dám khóc. Họ cũng như tôi, muốn tiếp cho em sức mạnh tinh thần lớn nhất.

Đến chiều bác sĩ mới cho em được ra ngoài. Ngoài việc cơ thể suy yếu thì hiện tại em cũng khá ổn.

Tôi xin phép được đưa em tới công viên gần đó đi dạo. Hai bác muốn Hân vui vẻ nên cũng không ngăn lại.

Được ra ngoài dạo chơi, em vui vẻ ra mặt. Nhưng vì sức khỏe nên em không thể chạy nhảy tung tăng mà chỉ có thể chậm rãi tản bộ.

Tôi và em cứ như vậy đi bộ tới công viên. Cả hai ngồi vào chiếc ghế đá dưới gốc cây nhìn mọi người chơi đùa. Có cả trẻ con, có cả người lớn.

Em tựa vào vai tôi, thủ thỉ

- Giống như họ thật tốt !

Em cố ý cười thật tươi nhìn tôi nhưng không che nổi sự ưu thương trong đôi mắt ấy.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay em

- Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh sẽ mãi ở bên em.

- Có anh thật tốt.

Em cọ cọ vào cổ tôi tìm một vị trí thoải mái nhất để tựa.



Hóng gió xong cũng đã xế chiều. Vì lo cho sức khỏe của em nên tôi quyết định cõng em về phòng. Lúc đầu em còn luyên thuyên với tôi mấy chuyện vu vơ em biết được. Một lúc sau thì em gục đầu lên vai tôi, ngủ thϊếp đi.

Tôi bật cười với mức độ ngủ nhanh chóng của em. Tôi cố ý đi chậm lại để không đánh thức em. Giấc ngủ của em bây giờ thực sự rất quan trọng.

Vậy là ngày thứ 2 của tôi bên em đã qua đi…

- Còn tiếp -