Chương 22: Thoa thuốc

Tạ Đường ăn rất ít, như một chú mèo nhỏ, vài miếng đã no.

Chu Từ Yến nhíu mày, nhìn những món ăn cô không động đũa mấy, cô chỉ ăn có thế? Không bằng hai miếng của anh.

"Ăn ít vậy, no rồi sao?"

Dù khó chịu, giọng Chu Từ Yến vẫn mềm mỏng. Tạ Đường là người chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu chiều theo cô, cô sẽ cho anh thấy mặt tốt, còn nếu ngược lại, cô có thể sẽ tát anh ngay.

"Ăn đủ no là được rồi, tôi không ăn nhiều."

Thật ra, tối nay cô định không ăn nên thế này đã là ngoại lệ rồi.

Chu Từ Yến hạ mắt ngắm nhìn thân hình Tạ Đường.

Cơ thể cô mềm mại, ôm vào không thấy khó chịu, tỉ lệ rất cân đối, chỗ nào cần to thì to, chỗ nào cần mảnh mai thì không thừa chút nào.

Đặc biệt là vòng eo thon thả, vừa trọn vòng tay!

Thân hình của Tạ Đường, không chỉ về mặt thẩm mỹ mà còn về cảm giác chạm vào, anh đều rất hài lòng.

Chu Từ Yến khẽ chạm đầu lưỡi lên môi, ánh mắt tối sẫm: "Ăn nhiều vào, béo lên một chút, ôm sẽ thoải mái hơn."

"Anh thoải mái thì liên quan gì đến tôi?"

Tạ Đường hỏi lại, ánh mắt nhìn anh đầy sự coi thường, từ trước đến giờ cô luôn nghĩ cho sự thoải mái của mình, chẳng hề quan tâm đến người khác.

"Đường Bảo, thật là ích kỷ."

Chu Từ Yến chậm rãi đứng dậy, mở lọ thuốc mỡ đã mua trước đó, tay kéo chiếc ghế của Tạ Đường về phía mình.

Ghế không có bánh xe, bị kéo đi đột ngột, phát ra tiếng rít chói tai khi ma sát với sàn nhà.

Tạ Đường che tai lại, nhăn mặt không vui nói: "Chu Từ Yến, anh muốn làm gì?"

Chu Từ Yến chống tay lên bàn, ánh mắt lười biếng, môi khẽ mở, nói từng chữ nói rõ ràng: "Kiểm tra vết thương."

Nhìn nụ cười không có ý tốt của anh, Tạ Đường đột nhiên có chút lo lắng.

Cô quay đầu đi: "Tôi không bị thương, không được kiểm tra."

Ai mà biết anh ta sẽ kiểm tra chỗ nào chứ?

"Xạo, tối qua chỗ đó còn đỏ, Đường bảo bối, yên tâm đi, tôi không ích kỷ như em, chỉ biết nghĩ cho mình đâu."

Đầu tiên Chu Từ Yến dùng nước khoáng rửa tay, sau đó, thản nhiên lấy thuốc mỡ bóp vào lòng bàn tay, ngón tay chạm vào, xoa thuốc trắng cho tan ra.

Tay anh rất đẹp, da trắng mịn màng, đầu ngón tay có chút hồng, thon dài rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt hảo.

Những động tác đơn giản của anh không thể không khiến người khác nóng mắt, dễ dàng liên tưởng đến những chuyện hư hỏng.

Mặt Tạ Đường đỏ bừng, tai cũng hồng hồng.

Tiếp theo, cơn gió lạnh từ dưới váy cô thổi vào, cô chẳng còn để ý xấu hổ nữa, vội vàng dùng tay che lại, nhưng bị Chu Từ Yến ngăn cản: "Đừng động."

"Chu Từ Yến, đừng làm loạn với tôi!"

Cô trừng mắt nhìn anh, dáng vẻ hung hăng đó chẳng có chút uy hϊếp nào, như đập nhẹ vào ngực anh, mềm mại.

"Nhanh thôi."

Chu Từ Yến dỗ dành bằng giọng điệu dịu dàng, anh liếc mắt qua, thấy lớp vải mỏng manh kia không phải là cái sáng nay anh nhờ người gửi qua.

"Sao đổi rồi? Cái kia mặc không hợp à?"

Anh rất xấu xa, kéo mạnh lớp vải mỏng kia.

Tạ Đường nhắm mắt lại, không kiên nhẫn: "Hôm nay tôi không — Chu Từ Yến!"

Cùng với giọng cảnh cáo sắc bén của cô là âm thanh vải rách.

Chu Từ Yến vô tội ngẩng đầu lên, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, khiến người Tạ Đường run lên, giọng cô yếu dần, mang theo chút xấu hổ và kiềm chế: "Anh..."

"Chỉ thoa thuốc thôi, căng thẳng cái gì, thứ đó cản trở quá."

"Đồ khốn." Tạ Đường nghiến răng mà nói.

Chu Từ Yến dường như tăng lực, Tạ Đường cắn chặt môi, cả người căng cứng.

Thế mà anh lại không biểu lộ gì, thoa thuốc rất nghiêm túc, trong mắt không có chút cảm xúc nào.

Nếu cô phản ứng thì thật là mất mặt.

Ngón chân Tạ Đường co lại, không dám thả lỏng.

Không biết có phải Chu Từ Yến cố tình không, quá trình thoa thuốc diễn ra rất chậm.

Tạ Đường quay mặt đi, không dám nhìn anh, giục: "Anh nhanh lên."

"Phải xoa thuốc cho ngấm vào, nếu không sẽ không có tác dụng."

Chu Từ Yến khẽ nhếch môi, đầu ngón tay như vô tình lướt qua.

Muốn trêu cô thì không khó, anh có đủ cách.

Sợi dây căng trong Tạ Đường bắt đầu lỏng ra, cô vội vàng kéo váy xuống, che đi sự lộn xộn phía dưới: "Đủ rồi."

Chu Từ Yến cười khẽ, thu tay lại, cúi đầu, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch phần thuốc còn sót lại.

Nhưng váy cô bị mắc vào lớp vải mỏng dính trên chân.

Chu Từ Yến cúi mắt, hình ảnh đó bày ra trước mắt anh, liên tưởng đến cảm giác vừa nãy, ánh mắt anh trầm hơn vài phần.

Anh khẽ ho một tiếng, hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

Tạ Đường nhíu mày, anh tìm nhà vệ sinh làm gì.

Cô vừa ngẩng đầu, lập tức hiểu ra.

Mặt cô đỏ hơn, trong lòng không khỏi mắng, đúng là đáng đời, ai bảo anh làm bậy.

Cô chỉ tay: "Bên đó."

Chu Từ Yến sải bước dài đi về phía đó.

Anh đúng là tự chuốc khổ, làm khó người khác cũng làm khổ chính mình.

Trong nhà vệ sinh, anh đã bình tĩnh lại một lúc lâu mới miễn cưỡng kiểm soát được cảm xúc.

Lúc đi ra, Tạ Đường trên mặt đã không còn nóng nữa, váy cũng đã được thả xuống.

Cô ngồi ngay ngắn ở đó, như thể những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

"Dọn đồ xong anh có thể đi rồi."

Không đợi Chu Từ Yến đến gần, Tạ Đường đã bắt đầu đuổi anh đi.

Chu Từ Yến dường như đã quen với sự lạnh lùng của cô, anh thu dọn những hộp thức ăn, đóng lại, đặt vào chỗ cũ. Nhưng không có ý định rời đi, anh dựa vào bàn, nhìn Tạ Đường: "Tôi tìm em đúng là có việc thật."

"Việc gì?"

Tạ Đường cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô sắp xếp lại các bản vẽ, mở két sắt, đặt chúng vào trong.

Trước đây, bản vẽ của cô từng bị người khác đánh cắp, sau đó cô mua một chiếc két sắt, từ đó không bị mất nữa.

"Tôi không còn nơi nào để đi, muốn nhờ Đường bảo bối thu nhận tôi."

Tạ Đường xoay chìa khóa, nhíu mày, quay lại nhìn anh với vẻ mặt không chút biểu cảm, khẽ cười: "Đường đường là Chu nhị thiếu gia lại không có nơi nào để đi?"

"Em cũng nói đấy, tôi là Chu nhị thiếu gia."

Anh nhấn mạnh mấy chữ "Nhị thiếu gia."

Anh ở nhà họ Chu, chẳng qua chỉ là nhị thiếu gia trên danh nghĩa, năng lực không ra gì, lại còn là một tên công tử bột, lớn lên trong môi trường đầy hiểm ác. Nếu không phải bà nội nhớ nhung con trai lớn, anh đã sớm bị gia đình chú đuổi ra khỏi nhà rồi.

Theo một khía cạnh nào đó, anh thực sự không có chỗ để đi.

Nhưng trước khi gặp cô, anh đã ở đâu?

Mỗi lần Tạ Đường đến nhà họ Chu, chưa bao giờ thấy anh.

Ngày đính hôn là lần đầu tiên họ gặp nhau, cũng là khởi đầu cho sự buông thả của họ.

Tạ Đường cúi đầu, không nói lời nào, lấy trong túi xách lấy ra một chiếc thẻ, bước đến trước mặt Chu Từ Yến, ném lên mặt bàn, cảm giác như ném tiền, vô cùng khí phách.

"Đây là thẻ phụ của tôi, mật khẩu là..."

Cô ngẩng đầu lên, dáng vẻ cao ngạo: "Từ giờ mỗi tháng tôi sẽ chuyển vào đó 2 triệu 500 ngàn, coi như là phí tình nhân tôi trả cho anh."

Còn tại sao lại là 2 triệu 500 ngàn? Bởi vì trước đây Chu Từ Yến đã cầm số tiền này để trêu chọc cô, giờ cô muốn trả lại cho anh.

Chu Từ Yến cầm lấy chiếc thẻ, xoay một vòng trong tay, anh không ngờ rằng có ngày mình lại được một người phụ nữ bao nuôi.

Anh khẽ cười, không chút biểu cảm, nhét chiếc thẻ vào túi: "Đường bảo bối yên tâm, tôi ngoan lắm, gọi lúc nào có mặt lúc đó."

-còn tiếp-