Chương 21: Bị thương

Chu Minh Tu lại nghị đưa Tạ Đường về một lần nữa, nhưng cô nhẹ nhàng từ chối.

"Minh Tu, đừng vì em mà lãng phí thời gian của anh. Trước giờ vào khoảng thời gian này, anh luôn bận rộn ở công ty. Anh không cần phải cố gắng chiều theo em đâu, em có thể tự lo được."

Giọng cô dịu dàng, dễ thương và hiểu chuyện, khiến Chu Minh Tu có chút áy náy.

Hắn thực sự đã quá thờ ơ với Tạ Đường.

Hắn mở miệng, định nói gì đó, nhưng Tạ Đường không cho hắn cơ hội, cô quay lưng và rời đi.

Bước ra khỏi nhà họ Tạ, cảm giác ghê tởm mới dần dần tan biến.

Tạ Đường không khỏi tự nhủ, người mà cô từng coi như ánh trăng sáng giờ lại trở thành một kẻ bẩn thỉu, mục nát, thật nực cười và đáng thương.

Hôm nay, cô lấy được rất nhiều cản hứng, cô mải mê làm việc mà quên mất thời gian, cho đến khi vẽ xong bản thảo thì đã là hơn 9 giờ tối.

Cô đặt bút xuống, uể oải vươn vai, cố gắng giãn cơ thể mệt mỏi.

Lúc này, phòng làm việc tĩnh lặng, mọi người đã về hết từ lâu, chỉ còn lại mình cô.

Cô đã quen với điều đó, bởi sáng tạo luôn là một quá trình cô độc.

Đột nhiên, Tạ Đường cảm thấy cơ thể căng cứng, không biết có phải do tâm lý sợ hãi hay không, nhưng dường như cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ xa.

Chẳng mấy chốc, cô nhận ra đó không phải là ảo giác, bởi tiếng bước chân ngày càng đến gần.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại ngay trước cửa, dường như chỉ trong giây lát nữa thôi, cửa sẽ bị đẩy vào.

Tim Tạ Đường đập thình thịch, cô nhanh chóng cầm lấy con dao cắt giấy trên bàn, nắm chặt trong tay.

Cô chậm rãi bước về phía cửa, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh.

Bên ngoài vọng vào giọng nói của một người đàn ông, có chút lười biếng và tinh nghịch: "Chị dâu, mở cửa đi, là tôi đây."

Tạ Đường nhận ra giọng của người bên ngoài là ai, cô thở phào nhẹ nhõm và ném con dao cắt giấy sang một bên, thay vào đó là cảm giác tức giận.

Tối muộn như vậy mà anh ta đến tìm cô làm gì?

Tạ Đường mở cửa với gương mặt không mấy vui vẻ, đối diện với nụ cười tinh quái của Chu Từ Yến, sự bực bội trong cô càng gia tăng.

Rõ ràng ban ngày cô đã nói với anh ta là cô không thích bị anh ta quấy rầy.

Vậy mà anh ta vẫn mò đến.

"Anh đến đây làm gì?" Tạ Đường hỏi với vẻ không mấy vui vẻ.

"Sao? Không thể đến à?"

Chu Từ Yến hừ nhẹ, anh đến để mang đồ ăn cho cô, vậy mà cô lại có thái độ này sao?

Chẳng có người phụ nữ nào lại không biết ơn khi được anh ta ghé thăm, vậy mà Tạ Đường lại tỏ ra kiêu ngạo, khiến anh cứ như đang tự ép mình đến bên cô, trong khi cô lại xem thường anh.

"Anh quên lời tôi nói rồi à?"

Tạ Đường liếc mắt lạnh lùng về phía Chu Từ Yến.

Chu Từ Yến cười khẩy, làm sao anh có thể quên câu cô đã nói: Đừng tìm tôi nếu không có việc gì!

"Ừ, tôi không phải đến mà không có lý do đâu, tôi có việc thật mà."

Anh chen vào phòng, và lúc này Tạ Đường mới nhận ra anh mang theo rất nhiều đồ.

Mùi thơm của thức ăn thoang thoảng trong không khí, và sau một ngày làm việc không ngừng, bụng cô bắt đầu kêu gào vì đói, vô thức cô nuốt nước bọt.

Chu Từ Yến khẽ nhếch môi, như thể vô tình nhưng lại đầy hàm ý: "Tôi biết Đường bảo bối đói rồi, nên tôi đến mang đồ ăn cho em đây."

Chu Từ Yến rất cẩn thận, anh đặt những hộp cơm tránh xa các bản vẽ của Tạ Đường, để chúng gọn gàng trên một góc bàn trống.

Anh kiên nhẫn mở từng hộp cơm, hoàn toàn không giữ vẻ kiêu ngạo của thiếu gia nhà họ Chu.

Thật ra, chính Chu Từ Yến cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, từ bao giờ anh lại đi phục vụ người khác thế này?

Ngoài những món ăn, còn có một chiếc túi khác.

Tạ Đường tò mò, cúi người về phía túi, dùng đầu ngón tay khẽ vạch mép túi, nhìn vào bên trong. Hình như là thuốc.

Cô nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Chu Từ Yến, “Anh mua thuốc làm gì? Anh bị thương à?”

Trong mắt Chu Từ Yến lóe lên một chút ý nghĩa không rõ ràng, anh mở hộp cơm cuối cùng và đẩy về phía cô, cố ý hạ thấp giọng: “Không phải tôi, mà là em bị thương.”

“Tôi? Tôi bị thương lúc nào?” Tạ Đường ngạc nhiên, không hiểu anh đang nói gì.

Chu Từ Yến liền kéo một chiếc ghế đến trước mặt cô, những ngón tay dài, lạnh giá của anh khẽ gõ nhẹ lên phần da ghế, cười khẽ: “Nếu em không biết, để lát nữa tôi kiểm tra thử, rồi Đường bảo bối sẽ biết thôi.”

Tạ Đường cảm thấy trong lời nói của anh có gì đó không đúng, nhưng cô chọn cách phớt lờ.

Cô ngồi xuống, không khách sáo, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Đầu bếp nhà họ Chu quả thực không tệ, tay nghề có thể sánh ngang với dì Văn.

“Cũng không tồi đâu.”

Cô liếc anh, trao cho anh một ánh mắt tán thưởng.

Chu Từ Yến cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh cô, tựa đầu vào tay, nhìn cô một cách lười biếng.

“Đường bảo bối ăn nhiều chút nhé, đừng để phí lòng tốt của tôi. Mấy món này tôi làm lâu lắm đó.”

Tạ Đường khựng lại, động tác gắp miếng sườn chua ngọt cũng ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia khinh thường. Cô không tin lời anh nói.

Bàn tay anh rõ ràng không giống tay của người biết nấu ăn.

Tay dì Văn rộng và có vết chai. Còn anh ta, chỉ là một thiếu gia mười ngón tay chưa từng động vào việc gì, nấu ăn thì chắc là chuyện không tưởng, ngay cả cắt rau còn cảm thấy vả.

Tạ Đường thầm nghĩ trong đầu, nhưng ngoài miệng thì cô lại đối đáp với anh ta; “Không ngờ đấy, tay nghề nấu ăn của Chu nhị thiếu gia giỏi như thế, đến dì Văn nhà tôi cũng phải phục sát đất.”

Chu Từ Yến giả vờ không hiểu lời mỉa mai của cô, khoác lác nói: “Tất nhiên rồi, tôi là thiên tài, ai mà so được.”

Anh kéo dài giọng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không biết vì sao, bất cứ lời nào từ miệng người đàn ông này thốt ra đều mang một cảm giác vô cùng không đứng đắn.

Tạ Đường hơi đỏ mặt, cắn thêm một miếng sườn, chọn cách im lặng, không muốn nói chuyện với anh nữa.

“Đường bảo bối đã thích ăn vậy thì để ngày nào tôi cũng mang cơm đến cho em, được không?”

Chu Từ Yến khẽ nhấc một lọn tóc dài của cô, đưa lên mũi hít nhẹ, có một hương thơm thoang thoảng của hoa phảng phất, rất dễ chịu.

Tạ Đường thả một tay ra, vỗ nhẹ vào tay anh, đánh rơi lọn tóc mà anh đang nghịch.

“Không được, tôi đã nói rồi, đừng đến làm phiền tôi nếu không có chuyện gì.”

Cô thật sự đã đẩy sự cự tuyệt đến cực điểm, không muốn có bất cứ mối liên hệ nào với anh ta.

Những ngón tay bị cô đánh của Chu Từ Yến khẽ căng ra.

Anh vốn không phải người có tính khí tốt, nhưng vì Tạ Đường mà anh phải nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác.

Anh đè nén cơn giận trong lòng, cố gắng cười cợt, nói: “Đường bảo bối, nếu tôi nhớ em thì phải làm sao?”

Bàn tay của anh không chịu yên phận, nhẹ nhàng lướt lên eo Tạ Đường, ý đồ trêu chọc rõ ràng.

Tạ Đường lại hất tay anh ra một lần nữa: “Chu Từ Yến, đừng có làm bậy.”

Bàn tay của anh ấm áp như có ma lực, chạm vào đâu cũng khiến cô có cảm giác kỳ lạ và ngứa ngáy.

Cô đã có hai lần kinh nghiệm, ít nhiều đã nhận ra điều gì đang diễn ra.

Nhưng thân thể cô yếu, không có nhiều năng lượng như Chu Từ Yến. Mỗi lần bị anh ta làm đều khiến cô mất sức, cần nghỉ ngơi rất lâu mới hồi phục.

Không phải cô không thích sự đυ.ng chạm của anh, chỉ là anh chẳng bao giờ biết tiết chế, lần nào cũng khiến cô…

Tạ Đường tức giận liếc anh một cái, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ, vừa giận vừa ngại.

Chu Từ Yến hạ mắt, nhìn bàn tay mình vừa bị cô hất ra, lại thêm một cái lườm từ cô, cảm thấy khó chịu trong lòng.

Cái trò mà Hạ Thư Lễ bày ra chẳng có tác dụng gì cả, nói rằng trước khi chinh phục được một người phụ nữ thì phải chiếm được dạ dày của cô ấy, phải mang đến sự quan tâm, ấm áp, bởi phụ nữ là sinh vật sống dựa vào cảm xúc, dễ bị đánh gục bởi những điều như vậy.

Nhưng Tạ Đường, cô nàng này lại chẳng bị lay chuyển bởi bất cứ điều gì. Thật không hiểu nổi tại sao trước đây Chu Minh Tu lại có thể khiến cô yêu hắn ta một cách mê muội suốt bao nhiêu năm trời như vậy.

-còn tiếp-