Chương 19: Dụ dỗ cô ấy

Từ góc nhìn của Chu Từ Yến, Tạ Đường đúng là một "tên lưu manh" chính hiệu.

Nhưng cũng không hẳn, vì cô ấy đã trả tiền rồi, quan hệ giữa hai người họ đã được định giá rõ ràng.

Tạ Đường nhẹ nhàng bước về phòng, nếu bị phát hiện thì chẳng vui chút nào.

Nhưng dì Văn thì không giống Tạ Đường, bà lớn tuổi rồi, nên bước chân nặng nề hơn.

Chu Minh Tu nghe thấy tiếng động, vội vàng bịt miệng Tạ An Nhiên đang lải nhải không ngừng.

"Suỵt!"

Hắn ta lườm Tạ An Nhiên một cái, ánh mắt mang đầy cảnh báo.

Tạ An Nhiên cũng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nín thở, không dám lên tiếng.

Khi dì Văn đi ngang qua phòng Tạ An Nhiên, bà nhìn thấy cánh cửa đang khép hờ, chân dừng lại đôi chút. Bà liếc nhìn điện thoại trong tay đang rung liên tục, nhưng vẫn không dừng bước.

Tạ Đường vừa cởϊ áσ khoác thì tiếng gõ cửa của dì Văn vang lên từ bên ngoài: "Tiểu thư, điện thoại của cô đang reo."

"Vào đi, dì Văn."

Dì Văn quay đầu nhìn về phía phòng của Tạ An Nhiên, cảm thấy có điều gì đó không đúng, liệu có ai đang trốn trong đó không?

Tiếng điện thoại rung không ngừng thúc giục, bà không dám chậm trễ.

Bà bước vào phòng, đưa điện thoại cho Tạ Đường.

Vừa cầm điện thoại lên, tiếng rung lập tức ngừng lại.

Tạ Đường nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi, đó là một dãy số lạ, có thể là khách hàng nào đó gọi đến.

Dì Văn vừa nhìn quanh trong phòng, vừa nói: “Tiểu thư, điện thoại reo lâu lắm rồi.”

“Ừ, cháu biết rồi, dì cứ ra ngoài trước đi.”

Tạ Đường tiện tay đặt điện thoại sang một bên.

Dì Văn do dự quay lưng đi, nhưng rồi bà nghĩ ngợi gì đó, bước đến cửa rồi lại quay lại, tiện tay đóng cửa kỹ càng.

"Tiểu thư, tôi có vài lời không tiện nói, nhưng hôm nay tôi phải nói."

Tạ Đường ngừng tay đang lục tìm quần áo, nhìn về phía dì Văn đang đứng. Bà đứng thẳng, đầu hơi cúi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn cô, có chút tiếc nuối.

Tạ Đường đoán được bà muốn nói gì, cô gật đầu, "Dì Văn, dì cứ nói đi."

"Tôi vốn là người của nhà họ An, vì phu nhân thích ăn món tôi nấu nên thương tình đưa tôi về đây. Tôi đã chứng kiến cô lớn lên, thực sự không nỡ nhìn cô đi lầm đường lạc lối."

Dì Văn khuyên bảo với giọng chân thành: "Chu thiếu gia không phải là một người xứng đáng, cô phải suy nghĩ kỹ, dù có đường quay lại cũng đừng để đến lúc người ta nhét sự ghê tởm vào miệng cô rồi cô mới quay đầu."

Dì Văn biết tính cách của Tạ Đường rất cứng cỏi, một khi đã quyết định điều gì thì sẽ không dễ dàng lùi bước.

Trước đây phu nhân cũng như vậy, kiên quyết chọn Tạ Thành Uy, cuối cùng phải nhận kết cục thảm hại.

Bà không muốn Tạ Đường đi vào vết xe đổ của mẹ mình.

"Dì Văn, có phải dì đã biết điều gì đó?"

Trước đây dì Văn cũng không thích Chu Minh Tu, nhưng thường chỉ giữ trong lòng, chưa bao giờ nói ra.

Lần này bà lại nói như vậy, chắc chắn là đã biết được điều gì đó.

Dì Văn lảng tránh ánh mắt, nhìn sang chỗ khác, “Không, tôi chỉ lo tiểu thư suy nghĩ quá tốt về cậu ta, rồi sau này lấy về sẽ không hạnh phúc.”

Tạ Đường hiểu ra, dì Văn có lẽ sợ nói ra sự thật sẽ làm cô đau lòng.

Trong căn nhà này, chỉ có dì Văn là thật lòng với cô.

Tạ Đường kéo tay dì Văn, vỗ nhẹ, ra hiệu bà an tâm.

“Dì Văn, dì cứ yên tâm, cháu đã nghĩ thông rồi. Khi nào cháu lấy được di vật của mẹ, cháu sẽ hủy hôn với Chu Minh Tu. Dĩ nhiên, cháu không hủy hôn với hắn ta chỉ vì di vật của mẹ. Nhiều năm qua, cháu đã hy sinh cho hắn ta quá nhiều, chẳng hạn như...”

Tạ Đường cúi đầu, nhìn đôi chân có vẻ như bình thường nhưng thực ra đã mềm yếu, không còn sức lực: “Đôi chân này vì cứu hắn ta mà không bao giờ nhảy múa được nữa, cháu sẽ đòi lại tất cả từ hắn ta.”

Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói lạnh lùng, “Dì Văn, dì cũng biết cháu không thích nợ ai điều gì, và tất nhiên cũng không để ai nợ mình.”

Dì Văn nhìn Tạ Đường với ánh mắt đau lòng, “Tiểu thư, cô... đã biết hết rồi sao?”

“Ừm.” Tạ Đường gật đầu.

Hòn đá trong lòng dì Văn cũng nhẹ bớt phần nào. Bà vừa mới nhận ra, Chu Minh Tu nói lên lầu, nhưng lại không ở trong phòng của Tạ Đường. Tầng hai chỉ có hai phòng, nếu không ở phòng của Tạ Đường thì chỉ có thể ở phòng... của người kia.

Hơn nữa, cửa phòng ấy mở hé, không phát ra tiếng động nào.

Tạ An Nhiên là người ngủ ngáy, làm sao có lúc yên lặng thế này, rõ ràng là có ai đó nghe thấy tiếng động nên không dám phát ra âm thanh.

“Dì Văn, chuyện này dì cứ xem như không biết gì, con sẽ tự giải quyết bọn họ.”

Tạ Đường nhẹ nhàng dặn dò.

“Vâng, tiểu thư, tôi ra ngoài đây. Không ra thì bên kia sẽ nghi ngờ mất.”

Dì Văn vừa rời đi, điện thoại của Tạ Đường lại reo, vẫn là số điện thoại lạ với mã vùng Bắc Thành.

Là ai? Là khách hàng nào của cô chăng?

Nhưng nếu là khách hàng, cô đã lưu tên rồi.

Tạ Đường ngần ngại rồi bấm nhận cuộc gọi.

“Đường bảo bối, bận thế à?”

Giọng nói trầm ấm, lười biếng của người đàn ông vang lên qua sóng điện từ, như rung chuyển cả xương cốt.

Tạ Đường lập tức nhận ra người ở đầu dây bên kia là ai, không kiềm chế được mà kéo điện thoại ra xa. Tên yêu tinh này, chỉ gọi điện cũng muốn quyến rũ cô.

“Không, vừa rồi để điện thoại dưới lầu, mới được mang lên.”

Cô đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt, không chút tình cảm: “Có chuyện gì sao?”

Người phụ nữ này thật vô tình.

“Không có chuyện gì thì không được tìm em à?” Chu Từ Yến hỏi.

Tạ Đường hờ hững chọn quần áo, “Tốt nhất đừng tìm, tôi bận lắm, không có thời gian nhàn rỗi như anh.”

Chu Từ Yến: “...”

Cô khác với Chu Từ Yến, cô có công việc. Điều cô ghét nhất là bị làm phiền khi đang sáng tác.

Chu Từ Yến nghiến răng: “Thế bây giờ em bận không?”

“Cũng không bận lắm.”

Tạ Đường chọn được một chiếc áo dài tay màu nhạt, vừa đủ che đi vết hôn trên xương quai xanh của cô. Hôm qua hai người chơi đùa quá mức, Chu Từ Yến, con chó này, còn để lại rất nhiều dấu trên người cô.

“Hợp không?”

Nghe thấy giọng điệu đầy vẻ trêu chọc ở đầu dây bên kia, Tạ Đường nhíu mày, chẳng lẽ anh ta có mắt thần sao? Biết cô đang thay đồ?

“Hợp cái gì?”

Chu Từ Yến hạ thấp giọng: “Quần chip.”

Mặt Tạ Đường lập tức đỏ bừng, ngay lập tức nhận cô ra mình vẫn đang mặc chiếc qυầи ɭóŧ vừa vặn mà Chu Từ Yến chuẩn bị.

“Chu Từ Yến, anh đừng quá đáng.” Đến lượt Tạ Đường nghiến răng.

Chu Từ Yến luôn không biết nghe lời, càng lấn tới: “Ồ~ tức là khá hợp nhỉ. Chiếc quần đó là do anh đích thân chọn đấy, không biết khi em mặc vào, có cảm nhận được hơi ấm của anh không?”

Hai từ cuối cùng, anh ta gần như thì thầm vào tai cô.

Đôi chân vốn yếu ớt của Tạ Đường khẽ run.

“Đồ lưu manh.”

Cô xấu hổ mắng vào điện thoại, sau đó lập tức cúp máy.

Chu Từ Yến nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại vừa bị ngắt kết nối, mỉm cười. Ngón tay thon dài lướt tới, mở số điện thoại không có tên trong danh bạ ra.

Anh điền thêm ghi chú.

——“Lưu manh.”

Ăn sạch rồi không chịu trách nhiệm, chẳng phải lưu manh thì là gì?

-còn tiếp-