Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Chu Minh Tu vang lên đầy giận dữ: “Tạ Đường, bây giờ em đang ở đâu?”
Tạ Đường nhìn xung quanh, quần áo rải rác khắp phòng, tất cả đều là "tác phẩm" của Chu Từ Yến.
Cô cười nhẹ, trả lời từng chữ từng chữ : “Club Đọa Tình, tầng thượng.”
Cô không có bất kỳ ý định che giấu nào, ngay cả khi Chu Minh Tu có đến gõ cửa, cô cũng chẳng sợ hãi.
“Anh đang ở tầng thượng của club, em ở phòng nào?”
Giọng của hắn trầm và lạnh, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Chu Minh Tu đến đây làm gì, định bắt gian à?
Một hồi lâu sau, đầu dây bên kia vẫn không có tiếng trả lời của Tạ Đường, khiến Chu Minh Tu trở nên thiếu kiên nhẫn: “Tạ Đường!”
Tạ Đường từ tốn nhặt từng món quần áo rơi vãi trên sàn. Chu Từ Yến cũng còn là người, không đến mức làm hỏng hết đồ đạc của cô.
Tuy nhiên, có một món không thể mặc lại được.
Tạ Đường nghiêng đầu, nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ bị xé rách làm đôi, ngón tay cô móc lấy nó, nhớ lại bộ dạng nôn nóng của Chu Từ Yến tối qua, khóe môi cong lên.
Cô thản nhiên hỏi lại: “Tại sao tôi phải nói cho anh?”
Lần này đến lượt Chu Minh Tu im lặng.
“...”
“Em có cảm thấy có lỗi không?” Hắn hỏi.
Có lỗi ư?
Tạ Đường nhìn quanh căn phòng bừa bộn, cảm thấy đúng là có chút lỗi thật.
“Ừm, tôi có!”
Cô nói thẳng thừng, giọng điệu không chút áy náy nào.
Cô cười khẽ: “Chu Minh Tu, chẳng phải anh nghi ngờ tôi nɠɵạı ŧìиɧ sao? Được rồi, tôi nói cho anh biết, tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ, ngay tối qua.”
Chu Minh Tu nghiến răng: “Tạ Đường, em cố ý chọc tức tôi phải không?”
Nhìn xem, cô đã nói rồi, mà anh ta vẫn không tin.
“Muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Tạ Đường cúp máy.
Cô tiện tay vứt chiếc qυầи ɭóŧ vào thùng rác bên cạnh.
Làm sao Chu Minh Tu biết cô ở tầng thượng, chẳng lẽ là do Chu Từ Yến nói?
Cô mở khung trò chuyện với Chu Từ Yến, tin nhắn cuối cùng lần trước là
[Chu Từ Yến: Chị dâu, hẹn tối nay nhé.]
Tạ Đường nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó, nhớ lại chuyện tối qua, gò má hơi nóng lên, dù đã trễ, nhưng cuối cùng họ vẫn làm.
Cô giơ ngón tay gõ nhẹ lên màn hình, từ từ nhắn tin -
[Tạ Đường: Chu Minh Tu biết tôi ở tầng thượng Đoạ Tình, định đến bắt gian, có phải là do anh nói không đấy?]
Không lâu sau, bên kia trả lời, trong đoạn tin nhắn đầy vẻ ấm ức -
[Chu Từ Yến: Nếu tôi nói thì tối qua tôi rời đi để làm gì? Nếu tôi muốn, tôi đã mở cửa mời Chu Minh Tu vào rồi. Tạ Đường, em nghĩ tôi như vậy sao?]
Thực ra, tối qua anh đã không vui rồi, sáng nay dậy sớm, cô còn tự tìm phiền phức cho anh nữa...
[Tạ Đường: Ồ, không phải anh là được. Tôi không thích bị người khác đâm sau lưng.]
Sau khi nhắn xong, cô cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền bổ sung thêm một câu
[Tạ Đường: Nhất là với người đàn ông đã từng ngủ cùng.]
Chu Từ Yến đọc xong, bàn tay cầm điện thoại siết chặt thêm vài phần.
"Đã từng ngủ cùng" chẳng khác gì một công cụ bị dùng rồi vứt đi.
Nghĩ đến người phụ nữ tối qua quay lưng không nhận người, cơn giận bị kìm nén trong anh bỗng chốc bùng lên.
Anh cau mày giận dữ, những ngón tay dài lướt nhanh trên màn hình điện thoại, nhập một loạt câu chữ, toàn những lời "không thể lọt tai."
Chưa kịp nhắn xong, tin nhắn của Tạ Đường lại đến
[Tạ Đường: Bảo người của anh mang cho tôi một chiếc qυầи ɭóŧ mới, chiếc của tôi không mặc được nữa.]
Ngón tay của Chu Từ Yến khựng lại trên màn hình, anh chăm chú nhìn vào hai từ "qυầи ɭóŧ."
Là chiếc qυầи ɭóŧ mà anh đã thô bạo làm rách tối qua sao?
Cơn bực bội trong lòng anh đột nhiên tan biến.
Anh khẽ nhếch môi đầy hứng thú, xóa bỏ khung tin nhắn, rồi nhập lại
[Chu Từ Yến: Cho tôi xem.]
Tạ Đường nhíu mày
[Xem gì?]
[Chu Từ Yến: Qυầи ɭóŧ, chiến lợi phẩm của tôi mà.]
[Tạ Đường: **…**]
Cô không thèm đáp lại gã đàn ông miệng lưỡi trơ tráo, suốt ngày nói những lời thô tục không chịu nổi.
Hành động của Chu Từ Yến lại rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng sau, đã có người gõ cửa phòng.
Người đến là một cô gái, mặc đồng phục của câu lạc bộ, đẩy một xe phục vụ nhỏ. Cô ta đưa túi đồ trên tay cho Tạ Đường: “Thưa cô, đây là đồ mà cô yêu cầu.”
Tạ Đường nhận lấy, nhìn lướt qua một chút, đồ bên trong khá đầy đủ, còn có cả một chiếc váy mới.
“Chu tiên sinh đã dặn dò, chúng tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô, cô thấy có tiện không?”
Tạ Đường liếc nhìn, Chu Từ Yến quả thật cũng khá chu đáo.
Cô nhường đường: "Vậy mang vào đi."
"Vâng."
…
Ở tầng ba của văn phòng, Chu Từ Yến đang nghịch điện thoại, chờ đợi tin nhắn từ Tạ Đường.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy hồi âm, anh hỏi nhân viên, mới biết Tạ Đường đã rời khỏi câu lạc bộ.
Chu Từ Yến lẩm bẩm chửi thề: "Đồ vô ơn.”
Ăn đồ của anh mà không thèm nói một lời cảm ơn?
Đúng lúc này, Hạ Thư Lễ đẩy cửa ung dung đi vào trong.
Anh ta cầm theo một tập hồ sơ, đứng trước mặt Chu Từ Yến. Cậu ta cầm theo một tập hồ sơ, đứng trước mặt Chu Từ Yến, vung tay ném qua: “Miếng đất mà anh trai mày nhắm tới, đã mua xong rồi.”
Cậu ta ngồi phịch xuống ghế sofa, vắt chân lên một cách thoải mái: “Thế nào, nợ tao một món nợ ân tình nhé?”
Chu Từ Yến cầm tập hồ sơ lên, lật vài trang, liếc qua một chút, rồi nhếch môi cười: “Dùng tiền của tao, để tên mày vào, mà còn đòi nợ ân tình?”
Hạ Thư Lễ cười gượng: “Sao có thể chứ, tao chỉ nói chơi thôi mà. Không có mày, tao làm gì có được ngày hôm nay.”
Hạ Thư Lễ vốn dĩ là một cậu ấm chỉ biết ăn chơi hưởng thụ, gặp Chu Từ Yến rồi mới bắt đầu nghiêm túc làm ăn.
Nhờ có gia đình đầu tư, dưới sự dẫn dắt của Chu Từ Yến, cậu ta đã gầy dựng được sự nghiệp riêng, trong giới kinh doanh mọi người đều khen ngợi cậu ta là một thiên tài kinh doanh sánh ngang với Chu Minh Tu.
Những năm qua, Chu Từ Yến mượn danh nghĩa của Hạ Thư Lễ để thực hiện không ít việc. Phần lớn cổ phần của những ngành kinh doanh dưới tên Hạ Thư Lễ thực ra đều thuộc về Chu Từ Yến, chỉ là chưa được công khai.
Trong mắt người khác, Chu Từ Yến vẫn chỉ là một cậu thiếu gia, sống buông thả và không có tương lai.
Hạ Thư Lễ tự rót cho mình một tách trà, vừa định nhấp một ngụm thì đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Cậu ta đặt chén trà xuống, tò mò nhìn Chu Từ Yến: “Tối qua thế nào rồi?”
Chu Từ Yến gập hồ sơ lại: “Mày rảnh lắm à?”
“Là anh em tốt nên tao quan tâm một chút đến tiến triển của mày thôi. Mày đã ‘hạ gục’ được chị dâu tương lai chưa?” Hạ Thư Lễ không giấu nổi sự tò mò.
Chu Từ Yến nhếch môi, ‘hạ gục’ thì chưa, nhưng chắc chắn là đã làm cô ấy “sung sướиɠ”.
Tạ Đường quả thực là một người phụ nữ khó nắm bắt.
Thấy Chu Từ Yến không trả lời ngay, Hạ Thư Lễ bắt đầu lo lắng: “A Yến, mày không phải... thật sự không được đấy chứ?”
Chưa kịp nói xong, ánh mắt lạnh như dao của Chu Từ Yến đã phóng tới.
Hạ Thư Lễ vội vàng cười trừ: “Tao không có ý đó đâu, nếu có vấn đề thì sớm điều trị vẫn hơn, để sau này không phải đối mặt với chuyện khó có con thì không hay đâu.”
Càng nói, giọng của Hạ Thư Lễ càng nhỏ dần, cậu ta không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đầy sắc bén của Chu Từ Yến.
“ông đây không bệnh. Mày lo cho tao thì chi bằng lo cho chính mình đi, suốt ngày lăng nhăng thế, đừng để lúc nào đó cỏ mọc đầy dưới háng.”
Miệng lưỡi cay nghiệt của Chu Từ Yến là nổi tiếng trong giới.
Hạ Thư Lễ giật mình, đưa tay chạm vào đũng quần, vội che lại: “Mày đừng trù ẻo tao.”
“À mà này.” Chu Từ Yến bỗng khẽ cười, nhìn Hạ Thư Lễ, giả vờ ngây ngô hỏi: “Tối qua, sao Ôn Tâm Di lại đi lên tầng thượng tìm tao vậy?”
-còn tiếp-