Cuối cùng, Tạ Đường xoay xoay ngón tay, cầm tấm thẻ phòng rồi nhét vào túi.
Cô vốn định giả vờ say, nói với Ôn Tâm Di một tiếng rồi rời đi, nhưng không biết cô nàng này sinh nhật còn đi đâu, trong phòng không thấy bóng dáng.
Tạ Đường đành phải nhắn tin, nhưng phía bên kia cũng không phản hồi.
Cô đi lên tầng thượng, nơi đó là khu vực nghỉ ngơi của giới thựng lưu, cũng là địa điểm lý tưởng để các cậu ấm cô chiêu sau khi tiệc tùng có thể tiếp tục “vui vẻ.”
Thang máy dừng lại ở tầng thượng, vừa bước ra, Tạ Đường đã thấy Ôn Tâm Di đang như một con ruồi mất đầu, nhìn ngang nhìn dọc.
"Tạ Đường? Sao cô lại ở đây?" Ôn Tâm Di hơi ngạc nhiên, Tạ Đường không giống kiểu người sẽ tới những nơi như thế này để giải trí.
Tạ Đường nhẹ nhàng đáp "Uống say quá, không thể lái xe nên lên đây nghỉ ngơi một chút. Tôi không tìm thấy cô nên đã nhắn tin."
Ôn Tâm Di cười gượng, giải thích: "Tôi để quên điện thoại ở trong phòng."
Tạ Đường không hỏi thêm: "Vậy tôi đi nghỉ trước."
Khi cô vừa định bước đi, giọng Ôn Tâm Di vang lên: "Khoan đã."
Tạ Đường quay lại, thắc mắc nhìn cô.
Ôn Tâm Di có chút ngại ngùng, mở miệng, "Tạ Đường, cô có số của Chu Từ Yến không? Điện thoại tôi ở dưới, tôi muốn biết anh ấy đang ở phòng nào."
Tạ Đường nhíu mày: "Anh ta hẹn cô à?"
Ôn Tâm Di xấu hổ gật đầu, mím môi đáp: "Ừ."
Tay Tạ Đường khẽ nắm chặt lấy túi xách, trong mắt dần hiện lên sự lạnh lùng. Chu Từ Yến có ý gì đây? Hẹn hai người cùng lúc?
Anh ta thật biết chơi.
"Xin lỗi, tôi không quen anh ta lắm, không có số." Tạ Đường nói dối, cô không cần phải giúp người khác kết nối.
Ôn Tâm Di có chút thất vọng: "Vậy để tôi xuống dưới tìm điện thoại, cô nghỉ ngơi đi nhé."
Tạ Đường nhìn cửa thang máy khép lại, sau đó mới lấy tấm thẻ phòng từ trong túi ra.
Cô đi theo số phòng đã được ghi trên thẻ, áp thẻ lên máy quét, cửa mở ra, bên trong là một không gian tối mờ ảo, khó có thể nhìn rõ mọi thứ.
Cô vừa bước vào, còn chưa kịp nhìn rõ cái gì, thì đã bị một lực mạnh kéo vào trong.
Người đàn ông đẩy cô áp vào tường, cúi xuống định hôn cô.
Tạ Đường giơ tay lên, ngón trỏ ấn vào môi anh ta, không cho hôn.
Chu Từ Yến mở mắt, chạm phải ánh mắt đầy châm biếm của cô.
"Chu nhị thiếu đúng là biết chơi đấy, hẹn hai người cùng lúc, anh có đủ sức không?"
Chu Từ Yến khẽ cười: "Không phải chỉ hẹn mỗi em sao? Một mình em thôi đã đủ khiến tôi cạn kiệt rồi, lấy đâu ra sức hẹn thêm người khác?"
Ngón tay Tạ Đường hạ xuống, di chuyển trên ngực anh; "Thật sao? Vậy mà người ta vẫn đang đi tìm anh đấy."
Chu Từ Yến sững lại một chút, có lẽ đã đoán được là ai.
Anh cúi xuống, giọng nói đầy vẻ oan ức vang lên bên tai cô: "Tạ Đường, em đừng đổ oan cho tôi, tôi chỉ đưa thẻ phòng cho em thôi."
Hơi thở của anh phả vào khiến vành tai Tạ Đường ngứa ngáy, giọng nói của anh trở nên dịu nhẹ hơn, "Tôi đã làm theo lời em, dọn dẹp sạch sẽ rồi."
Anh giữ chặt hai tay nhỏ của cô, mười ngón tay đan vào nhau, rồi đưa lên khỏi đầu cô, "Bây giờ, tôi chỉ thuộc về em thôi."
Đôi mắt anh hạ xuống, tràn đầy tình cảm sâu sắc.
Chu Từ Yến nói: "Tạ bảo bối, tôi không muốn chúng ta kết thúc như thế này."
Lời nói này không chỉ lừa cô, mà còn lừa dối chính bản thân anh ta.
Trong một khoảnh khắc, Tạ Đường có chút hoang mang.
Chu Từ Yến là một người rất quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt của anh.
Bề ngoài trông như phục tùng, nhưng trong lòng lại không chắc đang toan tính điều gì.
Tạ Đường không phản kháng anh nữa.
Huấn luyện chó cũng cần phải có quá trình, phần thưởng cần thiết không thể thiếu.
Môi của Chu Từ Yến áp sát vào, anh dẫn dắt từng chút một.
Dần dần, Tạ Đường bắt đầu mất kiểm soát, đáp lại anh, tất cả đều xuất phát từ bản năng.
Hôn một hồi lâu, Chu Từ Yến không còn thỏa mãn với việc chỉ hôn.
Anh muốn nhiều hơn, buông tay Tạ Đường ra, kéo nhẹ gấu áo cô, áp trán vào trán cô, "Tạ bảo bối, chỗ đó đã hết đau chưa?"
Giọng nói cực kỳ dịu dàng, đầy từ tính và khàn khàn.
Tạ Đường đỏ mặt, nghiêng đầu sang một bên, đáp nhỏ: "Hết đau rồi."
Chu Từ Yến đưa lòng bàn tay vuốt nhẹ qua làn da cô, cười khẽ, "Vậy tôi tới đây."
Ánh sáng trên tầng thượng thật tuyệt vời, mọi thứ ở đây đều rất hoàn hảo, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên.
Nhưng điều mà Tạ Đường không ngờ là, con chó này quá dẻo dai, lại còn biết nhiều chiêu trò, mới một lúc mà cô đã mệt đến mức không thể chịu nổi, đôi chân run rẩy không ngừng.
Cô nghi ngờ rằng anh ta không thực sự phục tùng cô, mà đến đây để trả thù cô.
Tên khốn này.
Người đàn ông cười khẽ: "Tạ bảo bối sao yếu ớt thế?"
Chu Từ Yến từ phía sau ấn lấy eo cô, giọng nói cất lên: "Phải luyện tập nhiều hơn."
Cuối cùng, ý thức của Tạ Đường hoàn toàn mơ hồ, đến một ngón tay cũng không thể nhấc nổi.
Chu Từ Yến dính lấy cô, nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên tai cô: "Tạ bảo bối vất vả rồi."
Hạ Thư Lễ từng nói, phụ nữ vào lúc này là lúc họ cần được chăm sóc nhất, đặc biệt là khi được ôm từ phía sau, họ sẽ cảm thấy an toàn.
Nhưng Tạ Đường khác với những người phụ nữ khác, cô yếu ớt vỗ nhẹ vào tay anh: "Chu Từ Yến, cút xa một chút."
Giọng cô lạnh lùng, giống như kiểu mặc quần áo vào rồi không nhận người.
Chu Từ Yến cau mày, có chút ấm ức nói: "Tôi đã làm em sướиɠ, thế mà em lại đối xử với tôi thế này sao?"
Tạ Đường kéo chăn che lấy cơ thể.
Lúc Chu Từ Yến tiến lại gần cô khi nãy, cô thực sự cảm thấy rất an tâm, thậm chí còn muốn hút thêm chút "tình cảm" từ anh.
Nhưng Tạ Đường hiểu rõ rằng điều này không đúng. Giữa cô và Chu Từ Yến chỉ là một cuộc giao dịch tiền và sắc. Cô trả tiền, anh ta phục vụ để cô thoải mái, hoặc có thể anh ta còn có mưu đồ khác, nhưng mối quan hệ này không nên dính dáng đến tình cảm.
Cô đã vấp ngã vì một người đàn ông rồi, tuyệt đối không thể để bị vấp thêm lần nữa.
Căn phòng yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng thở dần ổn định của hai người.
Một lúc sau, giọng nói của Tạ Đường phá tan sự im lặng: "Anh đã ngủ với Ôn Tâm Di chưa?"
Chu Từ Yến quay lưng về phía cô, trong lòng đầy tức giận.
Thái độ của Tạ Đường làm anh rất khó chịu, cảm giác mình giống như một công cụ, dùng xong thì bị vứt qua một bên.
Anh không kiên nhẫn đáp: "Chưa."
Anh chỉ động vào mình cô, vậy mà còn bị ghét bỏ.
"Hừ, tốt nhất là chưa."
Nếu mà ngủ với Ôn Tâm Di rồi, truyền ra ngoài thì đúng là xấu hổ thật.
Tạ Đường nhắm mắt lại, cảm thấy hơi mệt, và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Chu Từ Yến thì hoàn toàn không còn tâm trạng để ngủ. Nghe tiếng thở đều đều của Tạ Đường bên cạnh, anh càng bực mình, chỉ muốn kéo người phụ nữ này dậy và làm thêm lần nữa.
Nhưng nhìn gương mặt đang ngủ yên bình của cô, anh lại mềm lòng.
Hôm nay cô thực sự đã quá mệt.
Chu Từ Yến không chịu nổi cảm giác ấm ức này, bèn đứng dậy mặc quần áo vào, bực bội rời khỏi phòng.
Trước khi đi, anh ghé vào tai cô, thì thầm vài lời.
Không biết Tạ Đường có nghe rõ không.
Sáng hôm sau, Tạ Đường thoải mái vươn vai một cái, hôm qua cô đã có giấc ngủ rất ngon, không mộng mị, chỉ là chân vẫn còn hơi đau.
Chu Từ Yến đúng là đồ cầm thú, mạnh bạo như vậy, có lẽ phải nghỉ ngơi một thời gian nữa.
Cô nghiêng đầu, bên cạnh đã không còn bóng dáng của người đàn ông, cô nhớ anh ta đã rời đi lúc nửa đêm. Lúc đi, tên đàn ông khốn khϊếp đó còn chửi mắng cô.
Lúc đó cô quá mệt, không thèm để ý tới anh ta, cô chỉ nhớ mơ hồ là...
Đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng reo lên. Cô mở máy, nhìn tên trên màn hình, không nhịn được cau mày, rồi nhấc máy, giọng đầy khó chịu: "Có chuyện gì?"
⁃còn tiếp -