Lúc này, điện thoại của Hạ Thư Lễ rung lên một tiếng.
Cậu ta mở lên, liếc qua tin nhắn, rồi nhìn Chu Từ Yến với vẻ khó hiểu: “Cô tiểu thư nhà Ôn tuần sau sinh nhật, có tổ chức một buổi tiệc, bảo tao hỏi mày có đi không?”
“Ôn Tâm Di?”
Chu Từ Yến nhíu mày hỏi, giọng điệu tỏ ra khó chịu.
Lần trước, trong bữa tiệc mà Hạ Thư Lễ tổ chức, anh vô tình liếc nhìn cô ta một lần, kết quả bị cô gái đó đeo bám không buông.
“Đúng, là cô ta.”
“Không đi.”
Chu Từ Yến lắc nhẹ ly rượu, từ chối không một chút do dự.
Ôn Tâm Di không phải gu của anh, quá ngốc, ngoài vòng một lớn ra thì chẳng còn ưu điểm gì, đúng kiểu người "ngực to mà óc quả nho."
“Không đi thật à? Tao nghe họ nói, Tạ Đường và Ôn Tâm Di có quan hệ khá tốt, sinh nhật lần này chắc sẽ mời cô ấy, tất nhiên nếu mày không muốn đi thì tao trả lời lại họ ngay?”
Hạ Thư Lễ ra vẻ muốn cầm điện thoại lên.
“Đợi đã.” Chu Từ Yến gọi cậu lại, tạm thời thay đổi ý định: “Tao đi.”
Nếu Tạ Đường đến, thì đó lại là chuyện khác, vừa hay anh đang không có cơ hội gặp cô.
Hạ Thư Lễ nhìn với vẻ “tao biết ngay mà” rồi cố ý trêu đùa: “Vậy mày nhớ chuẩn bị quà đấy, tốt nhất là gói luôn bản thân mày vào đi, Ôn Tâm Di chắc chắn sẽ vui mừng chết mất.”
“Cút đi.”
Chu Từ Yến uống cạn ly rượu, đặt ly xuống, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng lên một tia sáng nhạt, anh cảm thấy cần phải suy nghĩ về gợi ý của Hạ Thư Lễ vừa rồi.
Hẹn hò một chút, biết đâu lại nảy sinh được điều gì đó.
...
Gần đây, Chu Minh Tu tìm gặp Tạ Đường hai lần, nhưng cô đều lấy lý do là bận công việc ở studio để từ chối.
Hai người họ quen nhau đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô đơn phương chiến tranh lạnh với hắn, mà lại kéo dài lâu như vậy.
Chu Minh Tu muốn dỗ dành cô, nhưng lại không thể hạ mình, chỉ đành để tình trạng này kéo dài, chờ Tạ Đường tự hiểu ra và tìm mình
Hôm đó, Ôn Tâm Di đến lấy bộ lễ phục đã đặt trước cả tháng.
Cô thay bộ lễ phục, đứng trước gương xoay một vòng, ngạc nhiên thốt lên: “Đường Đường, tác phẩm của cô chưa bao giờ làm tôi thất vọng.”
Tạ Đường cười nhẹ: “Làm gì có, tại cô dáng đẹp, mặc gì cũng đẹp thôi.”
Ôn Tâm Di là khách ruột của studio, tất nhiên Tạ Đường phải nói lời dễ nghe để làm vui lòng cô ấy.
“Bà chủ, cô khéo nói thật đấy.” Cô tự đắc quay lại trước gương: “Đến bữa tiệc sinh nhật của tôi, tôi sẽ mặc bộ này, tôi không tin là không mê hoặc được Chu Từ Yến.”
Nghe đến cái tên Chu Từ Yến, Tạ Đường hơi nhướn mày, có vẻ anh ta cũng khá được yêu thích.
Ôn Tâm Di đột nhiên nghĩ ra gì đó, quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn Tạ Đường: “Đúng rồi, cô sắp trở thành chị dâu tương lai của Chu Từ Yến, chắc cô biết anh ấy thích kiểu phụ nữ nào chứ?”
Tạ Đường khẽ cười, không chút biểu lộ: “Chúng tôi không thân lắm.”
Chỉ là mối quan hệ từng ngủ với nhau mà thôi.
Ôn Tâm Di bĩu môi: “Được rồi.”
Khi ra về, cô không quên mời Tạ Đường đến dự tiệc sinh nhật của mình: “Tạ Đường, nhớ đến nhé.”
Mặt mũi của Ôn Tâm Di, tất nhiên cô vẫn phải giữ.
---
Tiệc sinh nhật lần này của Ôn Tâm Di không tổ chức lớn, chỉ mời vài người bạn thân trong giới thượng lưu, địa điểm được chọn là câu lạc bộ do Hạ Thư Lễ mở.
Khi Tạ Đường thu xếp xuống lầu, Tạ An Nhiên vừa khéo đang ở đó, trong mắt cô ta lộ rõ vẻ ghen tị.
Bởi vì Ôn Tâm Di khinh thường thân phận con nuôi của cô, nên không mời cô tham gia buổi tiệc.
"Trễ thế này, chị đi đâu vậy? Đừng nói là lại như lần trước, lại đi gặp gỡ đàn ông bên ngoài nhé. Nếu để anh rể biết được, chị sẽ bị trách phạt đấy."
Không có ai xung quanh, giọng của cô ta trở nên chanh chua hơn nhiều.
Tạ Đường lạnh nhạt liếc cô một cái: "Đi đến những nơi mà thân phận con nuôi như cô không thể tới được. Cứ việc mách lẻo, tôi chẳng quan tâm."
Tạ An Nhiên nghẹn họng, tức giận trừng mắt nhìn Tạ Đường.
Lần trước ở nhà họ Chu, cô đã làm mất mặt nhà họ Tạ, tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng cha vẫn rất trách cô.
Tạ Thành Uy quan tâm nhất chính là thể diện của mình. Chuyện nhỏ thì chỉ cần làm ầm trong nhà là đủ, nhưng Tạ An Nhiên lại đi kể lể ra ngoài, làm sao ông ta không tức cho được.
Tạ Đường rời khỏi nhà họ Tạ, để lại Tạ An Nhiên ngồi một mình trên ghế sô pha, giận dỗi.
Trong mắt cô ta lóe lên sự độc ác, trong lòng thầm thề, sớm muộn gì cũng có ngày cô ta sẽ hoàn toàn thay thế Tạ Đường.
Tạ Đường không quen với ánh đèn rực rỡ và bầu không khí xa hoa, trụy lạc ở đây.
Tuy cùng giao thiệp trong một giới, nhưng do sự giáo dục của mẹ từ nhỏ, cô rất hiếm khi đến những nơi thế này, trừ khi thật sự không thể từ chối.
Cô tìm một góc khá kín đáo, nhắm mắt thư giãn, chỉ mong buổi tiệc nhanh chóng kết thúc.
Không lâu sau, cô cảm nhận rõ ràng ghế sô pha bên cạnh lún xuống.
Cô nhíu mày, ai lại phiền phức thế, chỗ rộng rãi không ngồi, lại phải ngồi cạnh cô?
Tạ Đường mở mắt, gương mặt lạnh lùng của một người đàn ông hiện ra trước mắt, đồng tử cô khẽ co lại.
"Chu Từ Yến, sao anh lại ở đây?"
Âm nhạc xung quanh quá ồn ào, chỉ có Chu Từ Yến mới nghe rõ giọng của Tạ Đường.
Anh cười lười nhác, ghé sát lại gần, cúi người xuống, thổi một hơi nhẹ bên tai cô: "Tôi ở đây, em có bất ngờ không?"
Tạ Đường tránh né anh: "Anh nghĩ nhiều quá rồi."
Chu Từ Yến không biết đã vòng tay ra sau lưng cô từ khi nào, âm thầm ôm lấy eo cô, rồi khẽ bóp một cái mang theo ẩn ý: "Tạ bảo bối không nhớ tôi à, tôi thì nhớ em lắm đấy."
Hơi thở nóng rực phả qua tai khiến toàn thân 8Tạ Đường không thoải mái.
Cô khó chịu đẩy nhẹ tay anh ra, giọng đe dọa cứng rắn: "Nếu còn bóp nữa, có tin tôi chặt tay anh không."
Hành động của Tạ Đường trong mắt Chu Từ Yến chẳng khác nào một chú mèo con xù lông, đáng yêu đến mức anh không kiềm chế được mà muốn trêu chọc.
Anh nhếch môi, giọng nói đầy vẻ qua loa: "Tin, Tạ bảo bối nói gì tôi cũng tin."
Tạ Đường cười khinh bỉ, cái gã này.
Ánh mắt anh đầy vẻ chế giễu, rõ ràng là không tin, vậy mà vẫn thích giả vờ.
Chu Từ Yến không chịu buông tay, ngón tay lần xuống eo cô, rồi bất ngờ vỗ mạnh một cái, âm thanh vang lên không to nhưng đủ rõ.
Một cảm giác tê tê nhói lên từ chỗ đó, khiến lưng Tạ Đường bất giác căng cứng.
Ánh mắt cô lướt sang nhìn anh, chạm phải ánh mắt đầy tình tứ của anh, trái tim cô bỗng chốc rối loạn.
Anh cũng nhìn cô, ngón tay chậm rãi kéo áo cô lên, lòng bàn tay áp vào làn da mịn màng của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh ghé sát vào tai cô, hơi thở ấm áp phả nhẹ: "Tạ bảo bối, tôi đã dọn dẹp sạch sẽ những người bên cạnh mình rồi. Bao giờ em mới kiểm tra hàng đây?"
Rồi anh cắn nhẹ vào dái tai của cô: "Tôi nhớ em muốn chết đi được."
Tạ Đường từng nghe Tiểu Trương kể rằng hôm đó, sau khi Chu Từ Yến đi từ trên lầu xuống, anh đã chia tay với tiểu hoa đán ngay. Cô ta khóc lóc rời đi, nước mắt làm lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, trông rất thảm hại.
Tạ Đường ngẩng đầu lên nhìn anh.
Có lẽ do ánh đèn sáng rực, gương mặt của anh càng thêm quyến rũ mê hoặc.
Chu Từ Yến rút tay khỏi eo cô, rồi đút một tấm thẻ vào tay cô.
"Chị dâu, tôi chờ em nhé."
Ngón tay anh khẽ quẹt qua lòng bàn tay cô một cách đầy ẩn ý.
Chu Từ Yến rời đi, còn Tạ Đường cúi đầu xuống, nhìn tấm thẻ màu đen nóng hổi trong lòng bàn tay. Lời nói của Chu Từ Yến vẫn vang vọng bên tai cô.
Cô siết chặt tấm thẻ trong tay, có chút do dự, liệu cô có nên đi hay không...
-còn tiếp-