Chương 12: Kiểm hàng

Chu Từ Yến không phản bác, ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ bên cạnh, tay anh đặt trên eo cô ta, thỉnh thoảng gõ nhịp nhè nhẹ.

Tạ Đường nhìn thấy ánh mắt ấy, quả nhiên đôi mắt này nhìn chó cũng toát lên vẻ thâm tình.

Cô không để tâm, đời tư của anh, cô không hứng thú.

Giữa hai người, chẳng qua chỉ là một đêm qua đường.

Nhưng cô không thích chơi bẩn. Nếu không làm phiền đến cô thì thôi, còn đã biết thì mối quan hệ này kết thúc tại đây.

Việc đội nón xanh cho Chu Minh Tu cũng không phải chỉ Chu Từ Yến mới làm được.

"Nhà thiết kế An, hãy nói về chuyện bồi thường đi." Chu Từ Yến liếc nhìn người bên cạnh: "Bạn gái tôi không hài lòng với phương án bồi thường của cô."

"Vậy sao? Vậy hãy báo cảnh sát đi, tôi nghĩ ý kiến của cảnh sát thì bạn gái anh sẽ dễ chấp nhận hơn."

Tạ Đường đã không còn kiên nhẫn để trình bày với họ, báo cảnh sát là cách giải quyết nhanh nhất.

Chu Từ Yến mặt không đổi sắc, đầu ngón tay anh lướt qua mái tóc của tiểu hoa đán, vuốt nhẹ một chút rồi rút tay về.

Tóc này không mềm mại như tóc của Tạ Đường, cũng không thơm bằng.

"Bạn gái tôi là người của công chúng, báo cảnh sát có thể ảnh hưởng đến cô ấy. Thế này đi, tôi nhường một bước."

Chu Từ Yến cười nhẹ, miệng nói nhường bước nhưng ánh mắt lại không hề có chút thành ý nào.

Anh tất nhiên không muốn báo cảnh sát, vì chiếc váy này đã bị phía mình chỉnh sửa.

"Chiếc váy này tôi vẫn lấy, bạn gái tôi sẽ chọn một chiếc khác, tôi thanh toán."

Tiểu hoa đán không hài lòng, ôm chặt lấy cánh tay của Chu Từ Yến, vặn vẹo cơ thể, môi chu ra làm nũng: "Anh Yến, cô ta nói sẽ bồi thường cho em mà."

"Nghe lời đi, danh tiếng của em quan trọng hơn."

Nghe xong, tiểu hoa đán cảm động đến rơi nước mắt: "Anh Yến, anh thật tốt."

Tạ Đường không quan tâm, cô ra lệnh cho Tiểu Trương: "Tiểu Trương, đưa khách lên tầng ba xem váy."

Tuểu hoa đán lúc này mới miễn cưỡng tách khỏi Chu Từ Yến.

Khi mọi người đã đi, tầng một chỉ còn lại hai người họ và một vài nhân viên.

Chu Từ Yến tiến lại gần, hạ giọng chỉ để hai người nghe thấy,l: "Chị dâu, bạn gái tôi thế nào?"

Tạ Đường lười nhìn anh, chẳng buồn đáp lại. Đúng là vô liêm sỉ.

Chu Từ Yến dựa lưng vào ghế, dáng vẻ ung dung, chăm chú nhìn cô, chẳng lẽ cô đang ghen?

"Chị dâu, đừng lạnh lùng thế."

Tiểu hoa đán trên lầu chọn váy cả nửa ngày, cuối cùng cũng miễn cưỡng chọn được hai chiếc. Cô ta xuống dưới hỏi Chu Từ Yến, chiếc nào đẹp hơn.

Chu Từ Yến hào phóng nói: "Thích thì mua cả hai đi."

Khi đến lúc thanh toán, Tạ Đường chủ động tiến tới, định làm cho anh một cú thật đau.

"Chiếc này giá 100 triệu, chiếc kia 150 triệu, tổng cộng là 250 triệu, thưa anh, anh quẹt thẻ nhé."

Tạ Đường cố tình nhấn mạnh con số 250*, rõ ràng là có ý mỉa mai.

Chu Từ Yến không để tâm, làm như không hiểu: "Hôm nay ra ngoài vội, quên mang thẻ rồi, viết séc được không?"

"Tất nhiên là được."

Tạ Đường không bận tâm, miễn là trả tiền là được.

Nhưng khi séc được đưa ra, cô bỗng sững lại, tấm séc mà Chu Từ Yến đưa chính là tấm séc mà cô đã đưa cho anh trước đó.

Con số này lại bị anh dùng để mỉa mai ngược lại cô.

Tạ Đường cắn răng nhận lấy tấm séc, thực sự muốn vò nát nó rồi ném vào mặt anh.

Chu Từ Yến, anh giỏi lắm!

Khi váy đã được đóng gói xong, Chu Từ Yến cũng không vội rời đi. Bỗng nhiên anh lên tiếng: "Còn chiếc váy Thiên Nga Đen, tôi cũng muốn lấy luôn."

Tiểu Trương nhìn thấy sắc mặt của Tạ Đường thay đổi, biết điều vội nói sẽ lên lầu lấy váy cho Chu Từ Yến: "Váy đang ở trên lầu, tôi sẽ đi gói lại cho anh ngay."

Chu Từ Yến không nhúc nhích, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Tạ Đường: "Nhà thiết kế An, phiền cô, tôi muốn xem thành phẩm."

Tạ Đường cẩn thận ngước mắt lên, chạm vào ánh nhìn đầy ẩn ý của Chu Từ Yến. Cô khẽ cười, giọng điệu thoải mái: "Được thôi."

Tiểu hoa đán cũng muốn theo lên, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Chu Từ Yến ngăn lại: "Ngoan đi."

Bị quở trách, tiểu hoa đán đành hậm hực tìm một chỗ ngồi chờ đợi, trong lòng có chút lo lắng. Nhà thiết kế này xinh đẹp như vậy, liệu có phải anh Yến của cô đã phải lòng cô ta rồi không?

Vừa vào phòng, Tạ Đường chưa kịp phản ứng thì đã bị Chu Từ Yến áp chặt vào cửa.

Tiếng khóa cửa vang lên, kèm theo đó là hơi thở nóng bỏng của người đàn ông.

"Đường bảo bối, tôi ghen rồi."

Giọng anh trầm khàn, tay không chịu yên mà nắm chặt lấy eo mảnh mai của Tạ Đường: "Em có biết không, khi em bị anh trai tôi kéo đi, tim tôi như vỡ tan ra."

Tạ Đường liếc mắt, không hiểu anh đang phát bệnh gì, giọng cô có chút mất kiên nhẫn: "Chu tiên sinh đừng như vậy, bạn gái anh còn đang ở dưới đấy."

Chu Từ Yến cười nhẹ, giọng nói mờ ám: "Sao, em cũng ghen à?"

"Không!"

Cô sẽ không vì Chu Từ Yến mà ghen, anh chẳng là gì đối với cô, có thì cũng chỉ là hơi khó chịu một chút.

Giống như cảm giác con chó của mình chạy đi vẫy đuôi với người khác vậy.

"Thế thì tôi buồn lắm, Đường bảo bối à." Chu Từ Yến giả vờ đặt tay lên ngực, mặt đầy vẻ đau khổ.

Tạ Đường cười lạnh: "Diễn giỏi thật." Sao anh không đi làm diễn viên nhỉ?"

Với khuôn mặt này, cùng danh tiếng Chu nhị thiếu, có lẽ anh sẽ nổi tiếng trong làng giải trí, đạt tới đỉnh cao của sự nghiệp.

Anh ta diễn chán rồi cầm lấy tay Tạ Đường, đặt lên ngực mình: "Không tin, em sờ thử mà xem, tim tôi sắp vỡ rồi."

Tạ Đường đập vào tay anh, rút tay về, đôi mắt cô trừng anh: "Chu Từ Yến, đừng phát rồ nữa. Xem váy xong thì biến đi."

Chu Từ Yến giữ chặt eo cô, không để cô di chuyển: "Tôi không đến đây để xem váy, mấy tiếng không gặp, tôi nhớ em lắm."

Giọng anh nhẹ nhàng, đầy quyến rũ, âm điệu như một kẻ nhớ nhung thực sự.

Tạ Đường cố gắng thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng vô ích.

Cô bắt đầu cảm thấy bực bội: "Chu Từ Yến, dừng lại đi. Tôi không còn hứng thú với anh nữa."

Đôi mắt Chu Từ Yến tối lại: "Chị dâu, chơi tôi như vậy không tốt đâu. Mối quan hệ là từ hai phía, sao có thể em nói dừng là dừng được."

"Tôi thích sạch sẽ, còn anh..."

Ánh mắt Tạ Đường liếc xuống vùng bụng dưới của Chu Từ Yến, giọng đầy khinh miệt: "Quá bẩn thỉu."

Dù sao thì danh tiếng của "kẻ phong lưu bậc nhất Bắc Thành" của anh cũng chẳng phải vô căn cứ.

Chu Từ Yến hiểu ý ngay lập tức, cô đang chê anh không sạch sẽ. Anh bật cười trêu chọc: "Vậy thử kiểm tra xem sao?"

Tạ Đường cảm thấy anh thật điên rồ, làm sao mà kiểm tra được?

Chẳng lẽ chỉ cần nhìn qua là biết anh có "chơi" ai không?

"Đường bảo bối, anh chỉ có mình em thôi, thử rồi sẽ biết."

Giọng điệu quyến rũ của Chu Từ Yến lướt qua tai cô, khiến cô khẽ rùng mình.

Tạ Đường né tránh, trong lòng thoáng rung động, nhưng ngay lập tức cô nhớ lại anh đối với ai cũng như vậy, cảm giác xao động ban nãy nhanh chóng bị xóa nhòa.

"Anh thích thì cứ đi thổi gió bên tai người khác đi!"

Giọng Tạ Đường đầy vẻ chế giễu.

Chu Từ Yến hiểu rõ "người khác" mà cô nhắc tới là ai. Chỉ một câu thổi gió mà cũng làm cô ghen tị thế này sao?

"Đường Đường dễ thương quá, tôi nói cô ta mập mà em cũng ghen à?"

Anh nhéo eo cô một cái, rồi lại ghé sát vào tai cô: "Eo cô ta đâu có thon như em."

Chu Từ Yến say mê với vòng eo mềm mại của Tạ Đường, chỉ cần nắm lấy là cảm thấy sảng khoái, không thể kiềm chế được khao khát.

Tạ Đường nhíu mày chặt hơn: "Chu Từ Yến, anh đừng ở đây mà giở trò... ưm!"

Cuối cùng Chu Từ Yến không kiềm chế được, liền áp miệng lên môi cô. Môi cô mềm mại vô cùng, khiến anh hôn mãi không dứt ra được.

Tạ Đường ban đầu còn cố giãy giụa, nhưng sau đó lại để anh muốn làm gì thì làm. Cô phải thừa nhận rằng, hôn với Chu Từ Yến rất tuyệt.

Khi đã hôn đủ, đầu lưỡi anh còn lướt nhẹ qua môi cô.

"Đường bảo bối, thử chiếc váy tôi đã nhờ người chỉnh sửa cho em đi."

Đôi mắt Chu Từ Yến mờ mịt, ngay từ khi nhìn thấy bản thiết kế đó, anh đã biết chỉ có Tạ Đường mới xứng đáng với chiếc váy này.

Tạ Đường thở dồn dập, nói trong hơi thở đứt quãng: "Sao tôi phải thử?"

"Tôi cũng phải kiểm tra xem hàng của mình có giá trị không chứ, xem thử chiếc váy mà Đường bảo bối thiết kế có đáng tiền không?"

Giọng anh nhẹ nhàng hơn, xen lẫn tiếng thở dồn dập: "Em mặc đi, tiện thể kiểm ra tôi luôn!"

-còn tiếp-

(*) 二百五 (Èr bǎi wǔ)

Ở Trung Quốc khi một ai đó bị gọi là “250” nghĩa là nói người đó ngu ngốc, vô dụng và chả được cái tích sự gì cả.