Tạ Đường từ tốn bước từ lầu trên xuống: “Tiểu Trương, mau đi rót cho vị khách quý này một ly nước.”
Nghe vậy, tiểu hoa đán ngẩng đầu lên, theo hướng giọng nói mà nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Đường, cô ta không khỏi sững sờ.
Cô ta đã nghe nói nhà thiết kế tại cửa hàng này rất đẹp, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức như thế.
Khuôn mặt của Tạ Đường có thể gọi là kiều diễm tuyệt sắc, làn da mềm mại, ngũ quan tinh tế, đôi mắt đặc biệt sáng và cuốn hút.
Dáng người của cô cũng khiến người ta ngưỡng mộ, nhất là vòng eo nhỏ nhắn, mỗi khi bước đi, dáng vẻ uyển chuyển như liễu yếu đung đưa trong gió, mỗi cử chỉ đều toát lên phong thái quyến rũ.
Tiểu Trương vội giới thiệu: “Đây là nhà thiết kế của chúng tôi, An Đường.”
Tạ Đường dùng họ của mẹ mình làm nghệ danh thiết kế.
“Còn vị này là…”
Tiểu Trương định giới thiệu tiểu hoa đán, nhưng đã bị ngắt lời: “Không cần giới thiệu, cô ta chắc chắn biết tôi là ai rồi. Bộ váy Thiên Nga Đen cô thiết kế bị sai số đo, chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là đến sự kiện, cô định giải quyết thế nào đây?”
Tạ Đường từ từ ngước mắt lên, liếc tiểu hoa đán hai lần, thực sự cô không biết người này là ai.
“Bộ váy này tôi tự tay thiết kế, số đo hoàn toàn dựa trên yêu cầu của khách hàng. Trước khi đóng gói, chúng tôi đã có ghi chép kiểm tra nghiêm ngặt. Còn về lý do tại sao váy có dấu hiệu bị chỉnh sửa, tôi không rõ lắm.”
Tiểu hoa đán nhếch mày, cười lạnh khinh thường: “Ý cô là tôi rảnh rỗi đi sửa váy để vu khống cô à?”
Tạ Đường cười nhẹ, không trả lời.
“Tất nhiên, nếu cần, chúng tôi có thể đổi váy khác cho cô, cửa hàng cũng có một số váy khác với số đo tương tự, sẽ không làm lỡ sự kiện của cô. Nếu có vấn đề gì khác, studio của chúng tôi sẽ sẵn sàng phối hợp.”
Ý của Tạ Đường rất rõ ràng, cô có thể nhường nhịn để mọi chuyện lắng xuống, nhưng nếu tiểu hoa này tiếp tục gây chuyện, cô cũng không ngại đối đầu.
“Hừ, ý cô là tôi đang ăn vạ cô chứ gì?”
Tiểu hoa đán trở nên ngang ngược, không hề thấy ngượng ngùng.
“Cô cứ chờ mà đóng cửa cái studio này đi!”
Cô ta vừa buông lời đe dọa, trợ lý vội đưa điện thoại cho cô, rồi cô ta bấm số gọi ngay.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy, giọng cô ta ngay lập tức trở nên ngọt ngào, nghe nhức nhối vô cùng.
“Alo, anh Yến à, anh đang ở đâu? Chiếc váy anh tặng em gặp vấn đề, nhà thiết kế của họ không chịu giải quyết.”
Tạ Đường khẽ nhíu mày: “Anh Yến?” Người đứng sau cô ta chẳng lẽ là Chu Từ Yến?
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, lập tức bị bác bỏ, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Có vẻ như người bên kia nói điều gì không vừa ý, tiểu hoa đán dậm mạnh gót giày, giọng nũng nịu, “Không được~”
“Anh Yến, em chỉ thích chiếc váy đó thôi, mấy cái khác đều quá bình thường.”
Chiếc váy Thiên Nga Đen mà Tạ Đường đã mất mấy tháng để thiết kế thực sự rất độc đáo, không phải ai cũng mặc được. Thân hình của ngôi sao này tuy đẹp nhưng chỉ ở mức tạm chấp nhận được.
Người bên kia không biết nói gì, tiểu hoa đán cúp điện thoại, rồi lạnh lùng nhìn Tạ Đường, thốt lên lời đe dọa: “An Đường phải không? Cô cứ đợi đấy.”
Tạ Đường xưa nay chẳng bao giờ sợ rắc rối, kẻ nào đến gây chuyện, cô sẽ tiếp kẻ đó, không hề nao núng.
Tạ Đường nói với Tiểu Trương: "Tiểu Trương, đi chuẩn bị chút đồ ngọt và trái cây cho vị khách này đi."
Ánh mắt Tạ Đường phức tạp liếc nhìn tiểu hoa đán, trong giây lát không biết nên gọi cô ta là gì.
Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: "Quý khách, tôi có việc bận, lát nữa khi người tới thì gọi tôi."
Tạ Đường vừa định quay người rời đi, thì từ phía sau vang lên giọng nói đầy ý trêu chọc của tiểu hoa đán: "Kiêu căng thế, chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé, làm gì mà tỏ vẻ."
Tạ Đường dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô ta, luồng khí lạnh tỏa ra từ đôi mắt khiến tiểu hoa đán run rẩy, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.
"Cô... cô nhìn tôi làm gì? Chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp thế này bao giờ à?"
Khi nói đến đây, khí thế của tiểu hoa đán yếu đi, không rõ là do bị ánh mắt của Tạ Đường làm cho run sợ hay là vì cảm giác thiếu tự tin.
So với Tạ Đường, quả thật nhan sắc của cô ta chẳng là gì.
Tạ Đường không đáp lại, chỉ chớp mắt một cái rồi bước lên lầu.
Tiểu hoa đán rõ ràng không muốn bỏ qua dễ dàng, đã chờ hai tiếng đồng hồ mà không có ý định rời đi.
Giữa lúc đó, Tạ Đường cảm thấy mệt mỏi sau khi vẽ bản thiết kế, liền mở điện thoại lên xem qua mạng xã hội.
Vừa mở lên, bức ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là hình ảnh Tạ An Nhiên chia sẻ về trải nghiệm nhập viện của mình, bên dưới còn có một bức ảnh đính kèm.
Đó là hình ảnh bàn tay của một người đàn ông đang bóc cam.
Cổ tay áo sơ mi trắng của người đàn ông hơi nhăn, chiếc đồng hồ Rolex trên tay vô cùng nổi bật.
Chú thích: "Bệnh rồi, nhưng có ông xã bên cạnh, thật an tâm."
Tạ Đường cười lạnh. Cô ta nghĩ cô là kẻ ngốc không nhận ra đó là tay của Chu Minh Tu sao?
Chu Minh Tu rất chiều chuộng cô ta, thậm chí còn bóc cam cho cô ta.
Trước đây, khi chân cô bị thương và phải nhập viện, anh ta bận rộn đến mức không có thời gian để đến thăm cô, vậy mà giờ đây lại có thời gian để chăm sóc, hỏi han Tạ An Nhiên.
Ánh mắt Tạ Đường tối đi vài phần, cô chụp màn hình bài viết đó lại, để sau này làm bằng chứng.
Vừa mới chụp xong, bên ngoài có tiếng gõ cửa của Tiểu Trương: “Chị, người đến rồi.”
Tạ Đường nhớ lại tiếng gọi "anh Yến" của tiểu hoa đán, khóe môi cô khẽ nhếch, có lẽ là kim chủ của cô ta đã đến.
Tạ Đường bước xuống lầu, trong lòng nghĩ rằng nhanh chóng giải quyết việc này đi, nếu không được thì báo cảnh sát, dù sao thì cô cũng đã có đủ bằng chứng.
Vừa đi xuống, Tạ Đường nhìn thấy "anh Yến" cô sững người nhưng lấy lại bình tĩnh ngay rồi nở nụ cười.
Haha! Đúng thật này.
Tiểu hoa đán vừa nhìn thấy Chu Từ Yến thì lập tức sán vào, không hề e dè.
"Anh Yến, em nhớ anh chết mất."
Giọng cô ta ngọt ngào, hoàn toàn khác xa với vẻ ngang ngược lúc trước.
Chu Từ Yến cũng không từ chối, trước mặt Tạ Đường, anh ôm lấy eo cô ta, còn bóp nhẹ một cái, cười đầy gian xảo, thì thầm vào tai cô ta điều gì đó khiến tiểu hoa đán đỏ mặt, dùng nắm tay nhỏ đấm nhẹ vào người anh: “Anh xấu thế~”
Rõ ràng là muốn để người khác biết anh vừa nói điều gì không đứng đắn.
Chu Từ Yến vỗ nhẹ cô ta: "Ngoan nào, có người đang nhìn kìa."
Ánh mắt anh khẽ lướt qua Tạ Đường, đầy ẩn ý.
Tạ Đường cười lạnh trong lòng, hôm qua còn gọi cô là “Đường bảo bối” thân mật, hôm nay đã thành “người khác” rồi.
Anh ta cũng chẳng khác gì anh trai của mình, đều cùng một giuộc.
Tạ Đường lịch sự chỉ về phía ghế ngồi: “Hai người mời ngồi.”
Chu Từ Yến thả tiểu hoa đán ra, ngồi xuống một cách lười biếng, hai chân bắt chéo, cơ thể ngả ra phía sau. Anh cũng giơ tay lên, chỉ về phía đối diện: “Nhà thiết kế An, cũng mời ngồi.”
Vừa ngồi xuống, Chu Từ Yến đã mở lời: “Nghe nói nhà thiết kế An không chỉ thiết kế trang phục đẹp mà gương mặt còn xinh xắn, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Anh vừa dứt lời, ánh mắt tiểu hoa đán đầy oán giận lập tức đổ dồn lên gương mặt của Tạ Đường, hận không thể đâm thủng một lỗ trên đó.
Tạ Đường ngước mắt nhìn, Chu Từ Yến định chơi trò người quen vờ như không biết đây mà?
Vậy cô cũng sẽ “hợp tác” hết mình.
“Anh đây là…” Cô làm bộ như hoàn toàn không nhận ra, liếc nhìn tiểu hoa đán ngồi bên cạnh anh.
Tiểu hoa đán lập tức ôm chặt cánh tay của Chu Từ Yến, tuyên bố chủ quyền, giới thiệu: “Chu Từ Yến, bạn trai của tôi.”
Cô ta ngước mặt nhìn anh đầy e thẹn: “Bạn trai.”
Tạ Đường khẽ cụp mắt, môi khẽ nhếch, cố tình kéo dài giọng.
“Ồ~ bạn trai của cô à.”
-còn tiếp-