Chương 7: Vấy bẩn cô ( hơi H)

Bọn họ quả thật không sao, vụ nổ vẫn chưa lan đến hoa viên, Diệp Vi Dạng nên lo lắng hẳn nên lo lắng cho chính mình kìa, chỉ tiếc cô biết quá muộn.

Kinh ngạc cùng không thể tưởng tượng được khiến cô không nói được gì.

“A! ——”

Cô vừa chạy được hai bước, một bàn tay hung tàn đã giữ cô lại.

Cô bị ấn trên tường, bàn tay to cứng rắn hữu lực giống như chiếc khoá sắt siết chặt lấy cổ tay cô.

“Diệp tiểu thư, tốt nhất cô đừng lên tiếng.”

Người đàn ông lộ ra bộ mặt hung ác, hoàn toàn khác hẳn trước đây. Ngón tay sắc bén nhẹ nhàng lướt qua cổ họng cô, một giọt nước ấm áp rơi xuống đầu ngón tay anh, anh nhìn cô gái hoảng loạn mắt hạnh dao động, liếʍ liếʍ môi.

“Trình Hoán? Anh......”

Họng súng chĩa xuống dưới lầu, “Mỗi lần cô kêu lên, tôi sẽ gϊếŧ chết một người.”

Diệp Vi Dạng dùng ánh mắt đẫm lệ chất vấn anh, ánh mắt bi thương như vậy lập tức đâm vào nơi mềm mại nhất trong anh.

“Cô đừng nhìn tôi như vậy!”

Người đàn ông đột nhiên bạo ngược thu hồi nụ cười, tròng mắt màu đỏ tươi khiến cô nhớ tới ác ma trước ngực anh.

Trong lúc nhất thời, Diệp Vi Dạng tình nguyện tin tưởng anh là bị hình xăm trên người thao túng tâm trí.

Ngoài cửa sổ, vợ chồng Diệp gia đã rời đi, Diệp Vi Dạng nhìn bóng dáng ba mẹ, ánh mắt không còn khẩn trương nữa.

Mà Trình Hoán tựa hồ nhìn ra lý do cô thả lỏng, trào phúng cười, lòng trắc ẩn ngày đó có lẽ chỉ là sự lương thiện vô tình bộc phát của cô mà thôi, con gái của Diệp Cảnh Đình không phải là thánh mẫu.

Anh cầm điều khiển từ xa quơ quơ trước mặt cô.

“Chỗ này khắp nơi đều là bom, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn đi.”

Diệp Vi Dạng không dám đánh cược, ánh mắt cô rung động, vài giây sau gật gật đầu. Trên mặt Trình Hoán vẫn đang nở nụ cười, anh hài lòng mà nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô gái, họng súng đặt trên eo cô, ép cô ra khỏi phòng.

Vệ sĩ vốn không nên thân cận với chủ nhân như vậy, nhưng bây giờ mọi người đều đang hoảng loạn nên không ai để ý đến.

Trước khi bước vào thang máy, Diệp Vi Dạng tháo vòng cổ trên cổ mình xuống rồi vứt trên mặt đất. Vừa mới bước vào, cô đã bị Trình Hoán ôm chặt.

Súng vẫn kề sát eo cô, tư thế thân mật, hiển nhiên Trình Hoán muốn sắm vai một đôi tình lữ với cô.

Cô chưa từng gần gũi với người đàn ông nào khác ngoài ba và anh trai, phía sau là bộ ngực cứng rắn của anh, cả người cô cứng đờ không dám nhúc nhích.

“Diệp tiểu thư ——”

Diệp Vi Dạng theo bản năng quay đầu lại, anh giơ cao cánh tay, một bàn tay đập mạnh vào cổ cô.

Cô gái ngay lập tức mất đi ý thức, rồi ngã xuống, Trình Hoán ôm cô đi ra bằng cửa sau, thân thể của cô rất nhẹ, đối với một người đàn ông đã trải qua quá trình huấn luyện khắc nghiệt nhiều này có vẻ như rất yết ớt nhu nhược.

Một sát thủ ưu tú sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, cô gái đang hôn mê vẫn không thể chạy thoát khỏi vận mệnh bị trói buộc. Cô nằm ở ghế sau xe, mày cau lại, có vài ánh đèn chiếu qua, cổ cô trống rỗng, chiếc vòng cổ trước đó đã không cánh mà bay.

“A.”

Trình Hoán liếʍ hàm răng, sương mù xua đi tia bình tĩnh cuối cùng trong khóe mắt, anh đạp chân ga rời khỏi hội trường.

-

Ánh sáng từ chiếc đèn bàn buồn tẻ cô đơn, ở một khu ổ chuột, tràn ngập ma túy, bệnh tật cùng dơ bẩn.

Căn phòng mà Trình Hoán từng ở vài lần nằm trong một góc khuất, ngoài cửa có một bãi rác nhỏ, gã say rượu vừa đánh lộn với ai đó, kiệt sức ngã trên mặt đất, không biết còn sống hay đã chết.

Trái ngược với môi trường dơ bẩn, trong căn phòng ngoài dự đoán lại rất sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng hương xà phòng. Người đàn ông đứng ở mép giường, ánh mắt thâm trầm xuyên qua kẽ hở nhìn mọi thứ trong bóng đêm.

Người đi đường tông phải một cái thùng rác, tấm sắt lăn ra xa.

Sự bình yên đột nhiên bị đánh vỡ, anh thấy rất bực bội, sau nhiều năm bị tra tấn như vậy, đôi mắt bình tĩnh trong nháy mắt bị bao phủ bởi tơ máu.

Họng súng áp sát vào cổ họng cô gái, theo sự di chuyển của mạch máu. Cô giống như con thiên nga thánh thiện cao ngạo, hàng mi dày rũ xuống dưới mắt, cái bóng kéo ra cực kỳ dài.

Khi chạm đến giữa xương quai xanh, ánh mắt Trình Hoán khẽ động, đồng tử co lại đầy châm chọc.

Ngón tay đặt trên cò súng giống như nặng ngàn cân, anh không ấn xuống được, đôi mắt đau lòng kia từng ở trước giường bệnh nhìn anh, yếu ớt đến mức không chịu nổi một chút nếp nhăn.

Áp bách trên cổ lạnh băng mang theo chút đau đớn, lông mi Diệp Vi Dạng run run vài cái rồi mở mắt ra, người đàn ông đang dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào cô, thân thể ở phía trên cô.

Đây mới là Trình Hoán chân chính, bao trùm dưới sự lạnh lùng chính là một linh hồn bạo ngược điên cuồng, nếu loại bỏ tầng băng sương bên ngoài, trái tim anh giống như ngọn lửa địa ngục, có thể lập tức thiêu rụi con người thành tro tàn.

“Vòng cổ của cô đâu?”

Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, giống như gõ vào trái tim cô.

“A!”

Bóng đen đột nhiên tới gần xua đi tia sáng nhỏ nhoi, hơi thở tràn ngập hormone nam tính rót vào trong miệng cô, giống như xâm lược khiến cô hít thở không thông.

“Ô......”

Khóe miệng tê rần, mùi tanh chảy vào trong miệng, nụ hôn đầu tiên trộn lẫn với nước bọt và máu tươi giống như đoạt lấy.

Diệp Vi Dạng bị hôn đến thần trí hoảng hốt, bàn tay che ở giữa hai người đánh lên ngực người đàn ông, lại lần nữa chọc giận anh.

“Đừng nhúc nhích!”

Hai tay nhanh chóng bị còng vào đầu giường, Diệp Vi Dạng chưa từng chịu ủy khuất như vậy, nụ hôn đầu tiên của cô lại bị tước đoạt như thế này, một trận chua xót khiến nước mắt chảy ra.

Người đàn ông tiếp tục hôn môi cô, hôn so với lúc trước càng tham lam hơn.

Một lúc lâu sau, máu tươi dọc theo cánh môi cô mà nở rộ, đường môi mờ ảo tăng thêm vài phần quyến rũ, anh cuối cùng cũng buông cô ra, nếm thử vị máu trong miệng.

“Cô tốt nhất nên thành thật chút.” Ánh mắt Trình Hoán liếc nhìn toàn thân cô.

“Tôi sẽ suy xét để cô chết muộn hơn Diệp Cảnh Đình.”

Cô gái mở to hai mắt, không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm anh.

Chậm rãi lắc đầu: “Ai thuê anh tới? Anh dám động vào ba tôi!”

Người đàn ông ngẩng đầu, sống mũi cao thẳng tạo thành cái bóng.

“Ông ta đáng chết.”

Diệp Vi Dạng đột nhiên đứng dậy, dùng còng tay không ngừng gõ lên lan can.

“Anh mới đáng chết!”

“A!”

Trong mắt người đàn ông xẹt qua tia sáng sắc bén, anh lại ném cô xuống.

Đôi môi anh đào phấn nộn của cô thở dốc không ngừng, giống như đúc ngày đó. Anh đột nhiên nảy ra một cỗ xúc động chưa từng có, hai tay nắm lấy cổ áo người phụ nữ, dùng sức kéo mạnh, mảnh vải lập tức bị xé thành vô số mảnh nhỏ, cặρ √υ" tròn trịa no đủ nhảy ra, mùi sữa cùng mùi hoa kỳ lạ lập tức lan ra.

“Anh!”

Họng súng lại lần nữa đặt lên cổ cô, cô xuyên qua nước mắt nhìn Trình Hoán, sắc mặt sáng như dao.

“Đừng nhúc nhích, đừng để tôi lập tức gϊếŧ cô.”

Người đàn ông giơ súng về phía cô, tay còn lại nắm lấy một bên ngực nhũ của cô xoa bóp. Cô run lên, nòng súng trên cổ liền dùng sức ấn xuống.

Nhũ thịt trắng nõn chảy ra giữa các ngón tay, mềm mại tinh tế như thế, đầṳ ѵú cũng là màu hồng nhạt, bị anh tùy ý tạo thành đủ loại hình dạng.

Anh không biết tại sao mình lại làm như vậy, trong đầu anh chỉ có một thanh âm.

Vấy bẩn cô.

Nụ cười của cô quá chói mắt, nhất định phải kéo cô xuống vũng bùn, nhận lấy nỗi bất hạnh của chính mình.

Diệp Vi Dạng nhắm mắt lại, sự xấu hổ và phẫn nộ làm thân thể cô phát run.

Thân thể thuần khiết của cô bị một người đàn ông ở chung không đến một tháng lăng nhục, du͙© vọиɠ nam tính càng ngày càng mạnh mẽ, bụng dưới đã có một vật lạ đỉnh vào cô.

Anh cúi đầu, hơi thở nóng hổi tới gần.

Diệp Vi Dạng mở to mắt, anh lau nước mắt của cô đi, để cô nhìn cho rõ, anh giống như đang khıêυ khí©h mà ngậm lấy viên ngọc nhỏ ở đỉnh mà liếʍ mυ"ŧ.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình ra chương sớm và hoàn truyện nha