- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót
- Chương 64
Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót
Chương 64
Ngụy bá mặc đồ theo phong cách giang hồ, bước vào nhà từ trong màn mưa, gác trường kiếm lại trên cái bàn tròn trong phòng khách, ông cởϊ áσ tơi và nón lá xuống, nhận lấy ly nước gừng đường đỏ mà Triệu Bạch Ngư đưa tới, không để ý nước nóng mà uống một hơi cạn sạch.
"Hàng hóa chất đống ngoài bến thuyền, đã một tháng bến Hồng Châu không có nhiều tàu thuyền ra vào. Thương bang Cán Tây kiên trì hơn bộ Hộ, nhưng ta đoán là bọn họ nhịn đến cực hạn rồi, nội trong mấy ngày này sẽ hành động thôi." Ngụy bá nói.
Triệu Bạch Ngư: "Chưa đủ, ta cần bọn họ tức nước vỡ bờ mới có thể vội vàng mà phạm sai lầm. Lúc trước bọn họ thăm dò ta, bị ta đuổi về nên đã biết lập trường của ta rồi, nhất định sẽ đề phòng nhiều hơn." Suy nghĩ một chút, y lại nói: "Hay là đi tìm người đến bến tàu theo dõi, hù dọa bọn họ một phen."
Nói xong y bèn mặc áo tơi đội nón lá vào chuẩn bị đến Tào ty sứ, Ngụy bá muốn giúp y đi truyền lời nhưng bị Triệu Bạch Ngư ngăn cản.
"Bác đã đi đường mệt mỏi rồi, còn không mau đi nghỉ ngơi đi, chút chuyện nhỏ này không phiền bác phải làm đâu."
Triệu Bạch Ngư vừa nói vừa bước vào màn mưa, chặng đường đến Tào ty sứ chỉ tốn hai phút đồng hộ chạy, y đi thẳng đến chỗ Phán quan Chuyển vận Đậu Tổ Mậu, người nọ vội vàng tiến lên hành lễ.
"Không cần hành lễ, ngươi mau triệu tập một vài người đến bến tàu đi."
Đậu Tổ Mậu sững sốt, "Xin hỏi đại nhân cần người đến bến tàu để làm chi?"
Triệu Bạch Ngư: "Hỏi nhiều làm gì?"
Đậu Tổ Mậu chần chừ chốc lát, vẫn chủ động đáp: "Đại nhân muốn kiểm tra thuyền sao? Không phải hạ quan lạm quyền, nhưng hạ quan có trách nhiệm khuyên can... Đại nhân kiểm tra thuyền nhưng có danh mục hay không? Phải biết công việc của tất cả các cơ quan vận chuyển Lưỡng Giang, Lưỡng Chiết, Quảng Đông và Phúc Kiến đều thuộc quyền quản lí của Phát vận ty đông nam lục lộ*, ngài mà kiểm tra thuyền chính là vượt quyền. Mấy tỉnh này đều luôn nhìn chằm chằm vào phủ quan Hồng Châu chúng ta, nếu như ngài phạm phải sai lầm, chiết tử tố tấu ngài cũng sẽ như bông tuyết bay thẳng vào đại nội hoàng cung vậy, nếu mà nghiêm trọng còn có thể mất luôn chức quan đấy."
(*) Lục lộ: trên, dưới, trước, sau, trái, phải. Ở đây chỉ sáu tỉnh ở sáu hướng.
Chuyển vận sứ quản lý hàng hóa và tài chính của một tỉnh, tên gọi khác là "Tào ty", dù có liên quan đến thủy vận* một chút nhưng không có quyền nhúng tay vào cơ quan vận chuyển, nơi chân chinh có quyền quán lý cơ quan vận chuyển và tất cả mọi việc lớn nhỏ là Phát vận ty.
(*) Nguyên văn từ này là "tào vận", vì trước giờ mình toàn edit nó là thủy vận thôi, mình để giải thích ở đây dành cho ai có thắc mắc vì sao gọi là Tào ty mà không dùng luôn tào vận, hai từ cùng có nghĩa là vận chuyển hàng hóa bằng đường sông.
Phát vận ty quan trọng nhất của Đại Cảnh là đông nam lục lộ và tam môn bạch ba*, cái trước chủ yếu quản sự vụ thủy vận của sáu tỉnh đông nam.
(*) Bộ phận vận chuyển tam môn bạch ba của Phát vận ty được thành lập vào thời nhà Tống, phụ trách việc vận chuyển bằng đường thủy từ ba cửa Hoàng Hà đến Biện Hà và vận chuyển lương thực từ Thiểm Tây về kinh đô.
Công việc của Tào ty và Phát vận ty chồng chéo lên nhau nhưng hai bên không can thiệp lẫn nhau, Tào ty chuyên thu thuế tính tiền của tỉnh, Phát vận ty quản lý thủy vận, có toàn quyền với vận mạng.
Hai bên cùng có trách nhiệm làm việc cho Tam ty, không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng chức quan của Phát vận sứ cao hơn Chuyển vận sứ.
Triệu Bạch Ngư sờ vòng Phật, cười nói: "Ngươi nói gì thế? Mấy ngày trước mới có một tốp quan lương vận chuyển từ Cát Châu tới, ta chỉ ra bến thuyền kiểm tra một chút thực hiện chức trách thôi, sao lại nhắc đến vượt quyền?"
Ngoài việc xử lí thu thuế một tỉnh, Tào ty còn có một việc quan trọng nữa đó là thay triều đình chọn mua lương thực, thường gọi là địch lương. Đem số quan lương mua được đó đến cơ quan vận chuyển, để cho bọn họ phụ trách áp tải hồi kinh.
"Nghe nói Tào ty sứ tiền nhiệm đã phát hiện muối lậu trong quan lương, đúng chứ?"
Đậu Tổ Mậu giật nảy mình, vội vàng phủ nhận: "Đều là tin vịt thôi, làm gì có chuyện đó! Giấu muối trong quan lương là tội nặng chém đầu! Đại nhân đừng chỉ nghe những lời đồn đãi đó, tránh để bản thân mang tiếng vu oan đồng liêu."
Triệu Bạch Ngư: "Ta cũng là nghe người ta nói nên hỏi ngươi một chút thôi. Nếu như trong quan lương thật sự có giấu muối lậu, chẳng phải triều đình sẽ trách ta sơ suất trong giam sát sao?"
Y xoay vòng Phật quanh cổ tay, để lộ ra biểu cảm thiếu kiên nhẫn nói: "Được rồi được rồi, tìm ngươi sắp xếp cho mấy người đến bến thuyền kiểm tra theo thông lệ mà thôi, nói nhảm nhiều thế làm gì? Nếu ngươi nhắm không làm được thì mau đổi một người khác đến đây!"
Đậu Tổ Mậu vội đáp: "Vậy hạ quan sẽ đi tìm người ngay ạ."
Ra đến tiền đường, Đậu Tổ Mậu gọi nha dịch đi tìm người, sau đó quay đầu nhìn Triệu Bạch Ngư ở bên trong rồi nhanh chóng gọi một tên nha dịch khác đến dặn dò: "Đến Phát vận ty, nói Tào ty sứ tìm người ra bến thuyền kiểm tra quan lương, còn hỏi thăm chuyện muối lậu."
"Tìm được chưa?" Triệu Bạch Ngư hối thúc.
Đậu Tổ Mậu vội vội vàng vàng: "Đây, hạ quan đây. Đại nhân ngài xem, người có thể dùng trong Nha môn ta đều được gọi đến đây rồi."
Tám nha dịch xếp thành một hàng trước mặt, cao thấp mập ốm đều có nhưng không phải là người rất khỏe mạnh, hơn nữa số lượng này ít quá.
"Chỉ có nhiêu đây thôi sao?" Triệu Bạch Ngư cau chặt mày.
Đậu Tổ Mậu hồi hộp trong lòng, nhưng mặt vẫn giữ được bình tĩnh, đáp chắc nịch: "Đại nhân, Nha môn ta bề bộn công việc, ngài nhìn đi, chúng ta còn phải sắp xếp người đi thu tiền thuế đất trong tỉnh, phải bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho mùa xuân năm sau ngay từ bây giờ, cho đến khi triều định phát chính lệnh kêu ta địch lương. À phải, còn cả thương thuế lớn nhỏ, thuế linh tinh nữa, chúng ta đều phải phái người đi đến Nha môn các phủ châu để kết giao thăm hỏi, quả thật chỉ có thể tìm được từng này người thôi ạ."
Nha môn thiếu thốn nhân viên nghiêm trọng, bỏ đi, dù sao mục đích lần này ra bến thuyền cũng chỉ là để hù dọa thương bang thôi mà.
***
***
Dù một mình Ngụy bá cũng đã nhờ được mười người, nhưng không thể nào ra sức với bến thuyền Hồng Châu kéo dài dằng dặc, Triệu Bạch Ngư suy đi nghĩ lại, quyết định bày lại trò cũ, đó là cho người đến nha hàng thuê công nhân.
Chạy khắp phủ Hồng Châu, nha hàng lớn nhỏ vừa nghe nói Tào ty sứ hỏi thuê là răm rắp từ chối ngay, thậm chí nha hàng ở phủ lân cận chỉ nghe đến yêu cầu đi bến thuyền tuần tra thôi đã không nói hai lời mà từ chối rồi.
Dù Ngụy bá và Nghiên Băng có cố gắng thuyết phục thế nào cũng không lay động được nha hàng, Triệu Bạch Ngư cũng không thể dùng quan uy chèn ép bọn họ, người ta không muốn làm việc cho y mà thôi, cũng không phải là phạm pháp.
Ngụy bá trở về từ nha hàng phủ lân cận: "Hết cách rồi. Ta cũng đã tìm bạn giang hồ hỏi qua, Nha thương lớn nhất Giang Tây là người Hồng Châu, là một trong những thành viên chủ chốt của Hội quán Cán Tây. Hắn đã đánh tiếng không cho phép bất kì nha hàng nào cho Tào ty thuê người rồi."
Triệu Bạch Ngư sáng tỏ: "Có chuẩn bị mà đến, ta đã bị bọn hò thăm dò hết cả rồi. Bây giờ ta ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối."
Nghiên Băng cũng mệt mỏi chạy về, mặt mũi đỏ bừng: "Bến thuyền bến thuyền có rất nhiều thuyền —— chắc là có đến tận ba mươi chiếc lận đó ạ! Nhìn phương hướng thì thấy hầu như đều đến từ Quảng Đông và Phúc Kiến, còn có cả thuyền từ phương bắc nữa. Cảnh tượng dở hàng dọn hàng vô cùng khí thế, hoàn toàn trái ngược với không khí quạnh quẽ lúc chúng ta mới tới."
Ngụy bá phản ứng nhanh chóng: "Có điều mờ ám."
Nghiên Băng: "Chúng ta có nên đi kiểm tra không?" Cậu biết không thể thuê người của nha hàng tới, bèn nói: "Mình có thể đi tìm mấy kẻ lang thang ở địa phương hoặc là hiệp khách cũng được?"
Không đợi Triệu Bạch Ngư đáp lại, Ngụy bá đã lên tiếng phản đối: "Kinh đô ở dưới chân Thiên tử, trị an tốt nhất, cho dù có người lang thang hay hiệp khách thì cũng rất nghĩa hiệp, ít có ai vi phạm luật lệ, còn mấy kẻ lang thang ở địa phương nói dễ nghe thì đúng là hiệp khách, nhưng thực tế là một đám lưu manh côn đồ, giao hảo với bọn họ không chừng lại chọc nhầm mối họa."
Khi Ngũ hoàng tử biết được Triệu Bạch Ngư thuê hiệp khách tuần tra bến tàu, phản ứng đầu tiên là chỉ trích làm quan mà lại có quan hệ riêng tư với lưu manh côn đồ, thật ra cũng chẳng phải là không có căn cứ, tuy nhiên không phải tất cả hiệp khách đều có nghĩa khí, cái gọi là "hiệp khách" lập bè kết phái tương tự với xã hội đen ở hiện đại vậy, trong bang phái của bọn họ hầu như toàn là những kẻ xấu xa.
Sở trường của những người này là hăm dọa ầm ĩ và đánh đấm, dùng vũ khí phạm lệnh cấm, nếu như quan địa phương không trị nghiêm thì không có cách nào trấn áp được, trái lại để cho bọn chúng kiêu căng phách lối, vi phạm pháp luật và lấn áp bá tánh về lâu dài.
"Quan thương trong vùng cấu kết với nhau, trị an cũng không được tốt. Nha hàng Hồng Châu phát đạt, buôn bán làm ăn ra đến Đông Nam Á, trong trăm người thì có một người là Nha thương. Nha thương giỏi giao thiệp với người khác, ta không nghĩ bọn họ không để ý đến hiệp khách bản xứ, nếu như cần người xử lý một vài chuyện bẩn thỉu mà bản thân không tiện ra mặt, thì các hiệp khách chính là con cờ tốt nhất."
Triệu Bạch Ngư gật đầu: "Ngụy bá nói không sai. Bọn họ đã thăm dò ta rồi, tất nhiên sẽ sớm cảnh giác thôi. Ta không có quyền kiểm tra bến thuyền, Soái sứ Giang Tây có tin hay không thì để sau mới biết, nếu tin thì sẽ tự điều binh đi kiểm tra bến thuyền, nếu tra ra được chút gì thì cũng được, nếu không tra ra được thì ta chính là Kỷ đại nhân tiếp theo. Chằng cần bị đám thương bang đó tính kế cũng có thể chủ động ngã ngựa."
Vuốt ve vòng Phật, Triệu Bạch Ngư thấy nhớ Hoắc Kinh Đường rồi.
Không quyền không người, bốn bề thọ địch, một thân một mình không ai giúp đỡ, sức cùng lực kiệt, giờ phút này Triệu Bạch Ngư cảm thấy y như đang bị kẹt trên một hòn đảo hoang vắng, xung quanh là nước biển có thể dìm chết người.
Con sóng càng lúc càng dâng cao lên, chỉ cần sơ hở một chút là sẽ bị cuốn vào lòng đại dương.
Nghiên Băng và Ngụy bá im lặng nhìn nhau, không ai dám quấy rầy Triệu Bạch Ngư, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy ngũ lang bị chuyện trong quan trường hành cho rối rắm thành bộ dáng này.
"Hoắc Kinh Đường đã đến Tây Bắc chưa?" Đột nhiên Triệu Bạch Ngư hỏi.
Ngụy bá: "Đến rồi. Mấy ngày trước có xảy ra xung đột với Đại Hạ, quân ta thắng được một trận nhỏ. Bây giờ Đông Bắc, Tây Bắc đều đã bắt đầu vào mùa đông, chỉ sợ Đột Quyết phát động tập kích bất ngờ."
Triệu Bạch Ngư: "Mọi người đoán xem chiến trận Tây Bắc phải đánh trong bao lâu?"
Ngụy bá: "Nhanh thì nửa năm một năm, chậm thì cũng có thể đánh đến ba năm."
Triệu Bạch Ngư nhìn vòng Phật đến thất thần, mỗi ngày, cứ vào lúc rãnh rỗi là y đều dành thời gian cầu bình an cho Hoắc Kinh Đường, mà ngay lúc này, có người chạy vào báo tin, nói là Phán quan Diêm thiết Lưỡng Giang cầu kiến.
Nghiên Băng và Ngụy bá đồng thời phản ứng: "Triệu nhị lang? Hắn tới đây làm gì?"
Bọn họ đều bật trạng thái cảnh giác, chỉ cảm thấy người đến không có ý tốt.
Triệu nhị lang trong ấn tượng của Triệu Bạch Ngư cũng tạm được, y chỉ nhớ mang mang là lúc còn nhỏ, để chọc cho Triệu Ngọc Tranh vui vẻ, hắn sẽ cùng với Triệu tam lang và đám người Thái tử bắt nạt mình.
Sau đó lớn hơn một chút, có thể do hiểu chuyện hơn rồi, hắn không còn quắc mắt coi khinh y như ngày bé nữa mà thường đáp lại lời chào hỏi của y, tuy vẫn là một kiểu không lạnh không nóng, nhưng có lẽ thật sự chỉ xem y như một người lạ đến nhà sống chung mà thôi.
"Phán quan Diêm thiết à..." Triệu Bạch Ngư lặp lại mấy chữ này, dặn dò xuống: "Cho hắn vào đi..."
Không lâu sau, một bóng dáng cao ráo thon thả mặc đồ xanh da trời bước vào phòng khách, khí chất nho nhã chững chạc, đường nét tuấn tú nhã nhặn giống hệt như Tạ thị, ánh mắt vừa trong trẻo vừa lạnh lùng, nét đẹp nội tâm nằm ở tấm lòng, nét đẹp bên ngoài nằm ở hành động.
Hắn chính là Triệu gia nhị lang, Triệu Trọng Cẩm.
Triệu Bạch Ngư không đứng dậy, vẫn vuốt ve vòng Phật: "Nghiên Băng, pha bình trà mới đi."
Nghiên Băng dùng ánh mắt không thân thiện cảnh cáo Triệu nhị lang, nghe lời đi pha trà, Ngụy bá thì đứng sau Triệu Bạch Ngư, trong mắt là vẻ cảnh giác giống hệt như cậu.
Hai năm trước chạm mặt người vẫn còn kính cẩn hành lễ, mà nay gặp lại đến một ánh mắt cũng chẳng buồn cho, theo lý mà nói, thái độ khác nhau một trời một vực sẽ khiến cho người ta nghĩ ngay đến tiểu nhân đắc chí, nhưng Triệu nhị lang không hề cảm thấy mình bị xúc phạm.
Triệu Trọng Cẩm là Trạng nguyên lang duy nhất trong ba anh em, hắn thông minh nhất, cũng sáng suốt nhất, biết Triệu Bạch Ngư bị ép thay thế tứ lang gả cho đàn ông, cũng biết tầng quan hệ thân thích giữa bọn họ đã đổ vỡ, đương nhiên không có lập trường tỏ thái độ hay vung tay múa chân với Triệu Bạch Ngư.
Hắn hành lễ với cấp trên Triệu Bạch Ngư như thể đang hành lễ với quan triều cao hơn mấy cấp: "Phán quan Diêm thiết Lưỡng Giang Triệu Trọng Cẩm ra mắt Triệu đại nhân."
"Ngồi đi." Triệu Bạch Ngư giương mắt: "Huynh ta gần như không có tình cảm anh em, chắc hẳn là không phải đến ôn chuyện cũ, cho nên huynh cứ đi thẳng vào vấn đề đi, có chuyện gì?"
Triệu Bạch Ngư là người thông minh, Triệu Trọng Cẩm cũng là người thông minh, nếu như không phải vì thân phận đối địch, Triệu Trọng Cẩm thật sự sẽ rất yêu mến đứa em trai như Triệu Bạch Ngư.
"Muốn một lưới bắt gọn Diêm thương Lưỡng Giang hay không? Muốn một kích lôi đình hạ gục thương bang Cán Tây hay không?" Triệu Trọng Cẩm đưa ra câu hỏi khơi gợi hứng thú của người khác: "Cứ việc bắt tại trận hai triệu thạch muối lậu mà bọn họ vận chuyển vào lần kế tiếp là được!"
"Huynh biết được thời điểm mà bọn họ vận chuyển muối lậu sao?"
"Ta theo vụ này được hai năm rồi. Bãi phơi muối lớn nhất nằm ở Lưỡng Chiết, nhì là Lưỡng Hoài, thị trường lớn số một chính là Lưỡng Giang, trung chuyển từ Giang Tây đến sáu tỉnh chung quanh, số muối lậu vận chuyển hàng năm ít nhất cũng phải ba triệu thạch!"
"Còn sản lượng cao nhất mà Lưỡng Hoài ghi chép lại cùng lắm chỉ đến ba trăm tám mươi vạn thạch mà thôi."
Sản lượng muối Hoài và Chiết hàng năm chiếm đến chín thành chín trên cả nước, ba triệu thạch... Nói ít cũng nuốt trọn một nửa sản lượng cả năm rồi.
"Cho nên Diêm thương Lưỡng Chiết và Lưỡng Giang đột ngột giàu lên, đều là nhờ có thương bang Cán Tây làm trụ cột quan trọng, chém đứt nó tương đương với chém đứt cánh tay của họ."
"Huynh đi theo án muối lậu suốt hai năm rồi mà vẫn chấp nhận chia đều công lao ra ngoài ư? Để cho ta, đứa con của công chúa, người mà Triệu gia các người không ưa nhất khi không nhảy ra cướp công, huynh cam tâm à?"
"Không phải là ta không vì lợi riêng." Triệu Trọng Cẩm thản nhiên nói: "Soái sứ Lưỡng Giang và ta không có giao tình, không thể hoàn toàn tin tưởng. Ta lại không có quyền điều binh, nhưng ngươi và ta có cùng mục đích, chỉ có thể tìm ngươi hợp tác thôi."
"Ta cũng không có quyền điều binh."
"Nhưng Soái sứ Giang Đông là người của Xương Bình công chúa."
Triệu Bạch Ngư khựng lại, sau đó lộ ra nét mặt tươi cười: "Triệu Trọng Cẩm à Triệu Trọng Cẩm, huynh của bây giờ còn mưu mô hơn cả Trạng nguyên lang hai mươi năm trước nữa đấy, có thể bất chấp ân oán tình thù ngày xưa, không nể nang gì tìm bổn quan nhờ đến cầu xin người đàn bà mà các người hận nhất, lợi dụng quyền thế của bà ta... Huynh lấy đâu ra tự tin khẳng định ta sẽ đồng ý? Nhà họ Triệu dựa vào quan hệ mẹ con giữa ta và công chúa để định tội ta, bây giờ huynh lại muốn lợi dụng ta dùng mối quan hệ đó để công chúa giúp huynh kiến công lập nghiệp, huynh nói xem, có phải là huynh mưu tính quá giỏi rồi hay không?"
Sắc mặt Triệu Trọng Cẩm thờ ơ: "Trên đời này không có thứ gì không thể lợi dụng, trên quan trường chỉ bàn về ân huệ, bàn về lợi ích, thứ duy nhất không tồn tại chỉ có tình riêng. Ta khúm núm cẩn thận, sống trong dè dặt ở Lưỡng Giang, đối mặt với minh thương ám tiễn giữa Xương Bình công chúa và quan trường Lưỡng Giang mà vẫn còn có thể giữ mình thoát khỏi nguy hiểm, thì không lý nào chỉ vì một chút tình riêng mà làm hỏng toàn bộ kế hoạch ta đã trù tính được."
Ánh mắt thẳng thắn hướng về phía Triệu Bạch Ngư: "Ta từng nghe câu chuyện của ngươi, chẳng phải ngươi cũng muốn giải quyết vấn đề của quan trường Lưỡng Giang hay sao? Nội bộ quan trường Lưỡng Giang không phải không có vấn đề, tuy nhiên việc hệ trọng thì nhất trí về quan điểm, ngươi vừa đến đã bày đấu trường ra nhưng đã bị mắc kẹt lại rồi chứ gì. Bây giờ ta đang chủ động đến làm người giúp ngươi phá cục, ngươi nỡ lòng từ chối sao?"
"Phá hủy Diêm thương, đánh gãy cánh tay của thương bang Cán Tây, quốc khố dồi dào, đem lại hạnh phúc cho trăm họ, hay là bị thứ tình cảm riêng kia làm ảnh hưởng, từ chối cơ hội này, đều do bản thân ngươi lựa chọn."
Mặt Triệu Bạch Ngư không lộ cảm xúc gì, nhưng theo lời Triệu Trọng Cẩm, y sẽ không từ chối cơ hội này.
Triệu Trọng Cẩm không ngại lợi dụng Xương Bình công chúa, tất nhiên là y càng không ngại.
Vấn đề duy nhất là sinh dưỡng của y đều chẳng liên quan gì đến Xương Bình, không có chút tình cảm nào, làm sao mới có thể khiến cho Xương Bình giúp y bây giờ?
"Công chúa có dính vào muối lậu không?"
"Dính. Phân ngạch nhỏ thôi." Triệu Trọng Cẩm hiểu ra ý của Triệu Bạch Ngư ngay lập tức, chủ động giải thích: "Mấy năm gần đây, khẩu vị của thương bang Cán Tây ngày càng lớn, không thèm để ai vào mắt, nhiều lần vượt qua công chúa tự tiện chủ trương, ví như nguyên nhân của lần hỏng việc trước Tào ty sứ đều là vì bọn họ tự hành động. Xương Bình công chúa cần cơ hội chèn ép thương bang Cán Tây, mượn cớ này nuốt trọn khối muối lậu may mắn này."
Nghề buôn lậu sinh lời nhiều, nhất là muối lậu, trăm ngàn năm qua, dù đã đả kích mạnh mẽ cũng đánh không hết, đánh chết một kẻ buôn lậu muối sẽ chỉ để cho muối tuôn ra thị trường, đút no một kẻ buôn muối khác mà thôi.
Triệu Trọng Cẩm vừa nói chuyện, vừa móc một cái hộp từ trong ngực áo ra, bên trong là một chiếc trâm cài loan phượng xâu chuỗi hoa bằng vàng ngọc.
"Đây là vật mà tiên đế ban cho Xương Bình khi đến tuổi cập kê, lúc thành thân tặng lại cho cha, bị nhét vào trong bảo khố đã lâu năm rồi, lúc ta tới Lưỡng Giang đã tự ý lấy mang ra ngoài. Năm đó Soái sứ Giang Đông Hồ Hòa Nghi cũng ái mộ Xương Bình công chúa, mọi người đều biết, cho nên lão sẽ nhận ra trâm cài tóc này. Quan trọng hơn hết, Hồ Hòa Nghi là một kẻ thích làm lớn thích công to, lão ta không từ chối được công lớn như trời này đâu."
Hắn lại bày ra thành ý: "Nếu như hành động phạm phải sai sót, một mình ta sẽ gánh chịu trách nhiệm."
Triệu Trọng Cẩm đặt hộp trâm trước bàn của Triệu Bạch Ngư: "Ý ngươi thế nào?"
==
⬇️ Có thể bỏ qua phần dưới này nhưng cũng nên đọc để hiểu thêm, MHN thật sự rất chăm chút cho nội dung truyện luôn é, nhiều phần dài mình lười k edit chứ bà í cũng thường hay chú thích thêm lắm ⬇️
Tác giả muốn nói:
Phát vận ty (PVT) và Chuyển vận ty (CVT) là hai nơi khác nhau (Đcm: chế độ quan liêu Đại Tống loạn quá trời loạn)
Hầu như không tra được tài liệu của PVT, nên tui bèn lên Hownet để tra.
PVT và CVT đều thuộc Tam ty, hai ngành này không có quan hệ cấp trên – dưới, có điều chức quan của Phát vận sứ cao hơn Chuyển vận sứ một chút, bởi vì vận chuyển quan lương là quan trọng nhất.
Tầm quan trọng của PVT và CVT phát triển và thay đổi theo thời gian, cũng có lúc CVT quan trọng hơn, chiếm tương đối nhiều chức vụ, có lúc lại là PVT, thậm chí vào giai đoạn hưng thịnh nhất PVT còn có thể trực tiếp ra lệnh cho CVT, tuy nhiên PVT đã bị hủy bỏ vào thời Nam Tống, các chức vụ đều chuyển giao về cho CVT.
Chức trách:
CVT: Quản lý các loại thuế, thuế đất và thuế thương nghiệp đều do anh này quản. Bên cạnh đó còn phụ trách thu mua lương thực hàng năm theo số lượng mà triều đình đưa ra, giao cho PVT phụ trách thủy vận vận chuyển.
Nếu như cơ quan vận chuyển bị đình trệ thì mới trả về cho CVT vận chuyển.
PVT: Phụ trách chức trách rất nhỏ của thủy vận.
Vd như hàng năm đường biển quy định đi bao nhiêu chuyến, mỗi chuyến được bao nhiêu chiếc thuyền đi, còn phụ trách thêm việc kiểm hàng năm có bao nhiêu chiếc thuyền được chế tạo, phải tiến hành cân đối và thống nhất với thủy vận.
Về mặt chính sách, đây là thứ do Tam ty đứng giữa lập ra, hai ty Phát – Vận không có quyền lập, chỉ phụ trách thi hành.
Kế đến là thu thuế thủy vận, vì tui không tra được rốt cuộc ai là người chịu trách nhiệm thu khoản thuế này, cho nên tự thiết lập là do Thuế vụ ty thu.
Thu thuế: Trạm thu thuế địa phương => Thuế vụ ty thủy vận địa phương => Chuyển vận ty (Tào ty) => Tam ty bộ Hộ.
Đây là sự khác biệc giữa hai ông anh đó, tình tiết sau này vẫn còn cần đến, không hiểu cũng không sao, về sau sẽ giải thích thật kĩ.
Trước mắt đã xuất hiện rất nhiều nhân vật, chủ yếu phân loại như thế này: Thương bang Cán Tây, Phát vận ty, công chúa, Triệu Trọng Cẩm và một vài bè cánh, nhân vật nhỏ thấy chỗ nào tốt thì chui vào, tất cả sẽ ra sân hết, khi toàn bộ các thể lực đểu nổi lên mặt nước, tui sẽ tổng kết đơn giản lại ai thuộc phe nào.
==
Min: Vậy là mình đã đi được nửa chặng đường rồi đó, sẵn đây thì mọi người có thể để lại cho mình nhận xét về bản edit của mình đượt hem:3 vì mình biết mình vẫn còn thiếu sót nhiều lắm nên khen hay chê gì mình cũng đều sẽ nhận hết é >~< mng cmt góp ý để mình có thêm động lực và làm tốt hơn ở phần nửa sau truyện nhá, cảm ơn vì đã ủng hộ mình, yêu cả nhà nhiều <3
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Đếm Ngược Thời Gian Sống Sót
- Chương 64