Chương 26

Quả nhiên Nguyên Thú đế lập tức chất vấn chuyện "bộ phí", nổi cơn tam bành ngay trên triều, quan triều bị dọa mặt mũi như hoà vào màu đất, không ai dám đáp lời.

Tuy nhiên Nguyên Thú đến không lệnh truy cứu đến cùng, chỉ yêu cầu các bộ các nhánh thu nhận "bộ phí" trong vòng bốn năm qua chủ động nộp tiền lên, cũng không giao cho bất cứ ai đi thăm dò mà để cho những người kia tự giác ăn năn hối lỗi, làm việc bằng trái tim!

Không cho người tra không có nghĩa là Nguyên Thú đế không biết gì cả, trái lại nói rõ ông đã có lòng tính toán sẵn từ trước, người nào tham ô, tham ô bao nhiêu, ông đã nhận định rõ ràng.

Tất nhiên Đạc chi phó sứ, Đạc chi phán quan cùng Hộ bộ phán quan như chim sợ cành cong, bị dọa cho tự thân vạch tội, đến nỗi việc chủ động tố giác khoản phí vay tạm không được công khai của bên dưới cũng bị quan triều và Tam ty các bộ biết.

Mặc dù ba người đáng hận, nhưng Tri phủ Kinh Đô vừa nhậm chức Phùng Xuân Sơn, người đã gài bẫy dùng Tam ty để ra tay càng khiến cho người ta ghét hơn nữa.

Tam ty đã chọc vào nơi nào của lão rồi?

Lão muốn có chính tích* đẹp nên ra tay với Tam ty, coi Tam ty là con mèo bệnh sao?

(*) Chính tích: Thành tích làm việc trong khi tại chức của quan lại

Ai cũng nói "dễ gặp Diêm vương, khó động tiểu quỷ", vậy mà bây giờ lão đắc tội ai không đắc, lại đi dây vào một bầy tiểu quỷ!

Các huyện, châu, tỉnh trên cả nước lần lượt kiểm tra sổ sách, hạch toán, thống kê các khoản mục bị thiếu, tạo sổ rồi trình lên Tam ty, sau đó nghiêm khắc xét duyệt lại lần nữa khoản tiền hụt có thể tấu tiêu... Các điều lệ đều trật tự có quy củ, từng bước đều cần có người kiểm tra, tra được bất kì vấn đề nào dù nhỏ nhặt cũng vẫn sẽ bác bỏ sổ sách cần thanh toán ngay lập tức, tính cho đến khi kết thúc nhiệm kì gom được một khoản nợ lớn, gọi những kẻ lãnh đạo tới xem rồi ngay lập tức đặt câu hỏi, nếu không nói ra được lý do sẽ đợi tội làm hụt tiền thuế của dân, thậm chí là tội tham ô rơi xuống đầu.

Các quan nhỏ vốn nhờ "bộ phí" để làm đầy túi tiền, vậy mà đường dây tiền trước mắt nói đứt liền đứt, có thể không ghi hận Phùng Xuân Sơn sao?

Trong chốc lát chẳng biết làm gì, để rồi ngày qua ngày cuối cùng cũng biết được mùi vị bất thình lình bị gạt chân là cái gì.

Đều là cáo già, là tim mắt đài sen, Phùng Xuân Sơn tuy là chủ mưu vẫn bị đẩy ra trước mọi người làm tấm khiên chắn nên không còn gì đáng ngại. Suy cho cùng thì Thiên hoàng là dòng dõi quý tộc cao hơn người một bậc, có thể tùy tiện trút giận lên đám tay sai chạy trước mặt, không động vào được cũng chẳng oán hận được!

Đây là suy nghĩ chân thật nhất của một người khi lợi ích bị tổn hại, bắt nạt kẻ yếu, từ xưa đến nay là thế.

Phùng Xuân Sơn am hiểu đạo lý này, lúc lên triều sắc mặt tái nhợt, run rẩy không ngừng, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn thẳng quan triều.

"Phùng đại nhân bày mưu hay tính kế tốt, nhưng ông muốn kiến công lập nghiệp, muốn có chính tích đẹp, vì lẽ gì lại đạp đồng liêu dưới chân thế kia?" Đạc chi sứ ngăn Phùng Xuân Sơn lại chế giễu: "Phùng Xuân Sơn, Phùng đại nhân, giẫm đạp lên xương máu đồng liêu chắc là cũng không dễ chịu gì đâu nhỉ!"

"Chuyện này, ta, không phải ta..." Phùng đại nhân muốn nói lão cũng bị dính bẫy, nhưng mới vừa rồi ở Thùy Củng điện được Nguyên Thú đế ra sức khen ngợi, nên dù lão có nói thế nào cũng sẽ không có ai tin.

Ngũ hoàng tử đi tới, sắc mặt u ám: "Đỗ đại nhân."

Đạc chi sứ liếc nhìn Ngũ hoàng tử, chắp tay hành lễ cho có: "Thần không quấy rầy điện hạ và nhà ngoại ôn chuyện cũ nữa, có điều lần sau nếu điện hạ còn muốn gây động tĩnh gì lớn xin hãy báo cho vi thần biết trước, dù sao cũng làm việc vì triều đình, vi thần không thể thoái thác!"

Nói xong xoay người rời đi.

Mấy vị quan triều khác bình thường nhìn thấy Ngũ hoàng tử hoặc Thái tử đều sẽ cung kính chào hỏi, lúc này cũng chỉ nhanh chóng hành lễ rồi vội vã kéo đi, cứ như tránh còn không kịp.

Thấy vậy, sắc mặt của Ngũ hoàng tử càng trở nên khó coi hơn, Thái tử cũng tỏ ra lạnh nhạt.

Cũng may là chỉ bắt "bộ phí" của Tam ty, chưa đυ.ng đến "phí vay tạm" nhờ vả người ta làm việc của hai phủ sáu bộ, hơn nữa bọn họ cũng thường xuyên giúp Tam ty giải quyết những khó khăn đau đầu, đến cả Tế chấp cũng không ngoại lệ, vậy nên cảm thấy lần này Thái tử và Ngũ hoàng tử làm không tệ, đúng là thành tích thực đẹp đẽ nhất.

Quan triều đi theo Thái tử cẩn thận nghĩ, tuy rằng hành động đắc tội Tam ty của Thái tử có hơi lỗ mãng, nhưng vẫn còn có Ngũ hoàng tử phơi bày mặt trái của Tam ty, cũng xem như lợi nhiều hơn hại, cuối cùng cũng thể hiện được chút tác phong làm việc của trữ quân tương lai.

Lư tri viện trong lòng vừa ý nhưng ngoài miệng vẫn khuyên can Thái tử: "Làm việc không nên dễ kích động, là một quân giả, cần phải hiểu rõ cách để cân bằng và tiết chế bản thân."

Thái tử bị mưu hại vốn cũng không thoải mái gì, đột nhiên bị khuyên nhủ nên mất hứng, là kẻ nào mà cũng dám khuyên hắn?!

"Cô tự biết cách làm việc thế nào, làm sai đi sai phụ hoàng đều sẽ chỉ bảo, không nhọc Lư tri viện bận tâm."

Tim Lư tri viện đập thình thịch, thấy trong mắt Thái tử bừng bừng lửa giận thì vội vàng chắp tay nói: "Điện hạ nói phải, lão thần quá phận rồi."

Thái tử đè nén tức giận, khôi phục lý trí đỡ lấy cánh tay Lư tri viện: "Uyển nhi rất nhớ ngài và Lư phu nhân, cô đặc biệt xin mẫu hậu chuẩn cho nàng về nhà mẹ ở ba ngày."

Lư tri viện vui vẻ trong lòng nhưng vẫn giữ tư thế cung kính: "Uyển nhi đã là Thiên gia phụ, không thể phá hỏng quy tắc trong cung, vẫn là xin điện hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban."

Thái tử: "Được rồi, cô ân chuẩn, còn có ân điển của mẫu hậu, Lư tri viện vẫn muốn từ chối hay sao?"

Lư tri viện cười to: "Lão thần tạ ơn Hoàng hậu nương nương, tạ ơn điện hạ."

Nói xong liền từ biệt Thái tử, mà Thái tử thì đã thôi cười, nhìn về phía Phùng Xuân Sơn theo Ngũ hoàng tử đến.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Ngũ hoàng tử tối mặt, kể lại ngọn nguồn câu chuyện, giận đến mức suýt nữa là ra tay đánh Phùng Xuân Sơn: "Ông nói đây chính là làm nhục Triệu Bạch Ngư trong êm đẹp đây sao?"

Phùng Xuân Sơn oan ức, hối hận đáp: "Ta chỉ muốn thay ngài, thay Thái tử điện hạ và ân sư Triệu tế chấp đại nhân trút giận, sẵn tiện... Sẵn tiện dò xét ranh giới cuối cùng giữa Lâm An quận vương và Triệu Bạch Ngư, ta vốn không để lại chút sơ hở nào, ai biết sẽ kỳ lạ như vậy? Đến bây giờ đầu óc ta vẫn còn mơ hồ đây, sao Đạc chi phó sứ và hai vị phán quan lại đột nhiên đến tự vạch tội trước mặt bệ hạ chứ? Thật sự là không bình thường chút nào!"

Ngũ hoàng tử giận sôi máu: "Ai cần ông trút giận giúp bọn ta? Hả? Ai cần ông tới dò nông dò sâu Hoắc Kinh Đường? Ông đi mà làm cho tốt cái chức Tri phủ của ông, quản lí trị an kinh kỳ cho tốt là được rồi! Ông tức giận với Triệu Bạch Ngư vì cái gì? Y cũng chỉ là một tiểu quan thất phẩm, rùa ngoài sông hộ thành còn ít hơn tiểu quan thất phẩm trong Kinh Đô! Ông lại liều chết tính toán với Triệu Bạch Ngư, có thể trút giận giúp ai chứ? Vốn chẳng có ai thèm để ý Triệu Bạch Ngư, ông lại xem y là cái đinh trong mắt! Ông tính kế y ư? Triệu Bạch Ngư kỳ quái như thế, bên cạnh còn có một Hoắc Kinh Đường không ngại làm chuyện hồ đồ, một đôi kết hợp không kiêng kỵ gì ai, ông còn muốn tính kế y sao?"

Ngũ hoàng tử nổi giận liên tục trách mắng Phùng Xuân Sơn đến độ ông ta váng đầu hoa mắt, dường như đã quên mất vì sao ban đầu mình lại nổi giận với tiểu quan thất phẩm tên Triệu Bạch Ngư kia rồi.

Thái tử đỡ trán: "Thôi được rồi, cứ coi như biến khéo thành vụng, tuy kéo hận thù từ Tam ty, nhưng một là chỗ ngồi của Ngũ đệ ngươi ở Tam ty vẫn sẽ vững chắc, tạm thời sẽ không phát sinh chuyện lớn gì, hai là vị trí Đạc chi phó sứ, Đạc chi và phán quan bộ Hộ đang trống, đệ phải tìm cách nâng đỡ người mình lên. Ba là chưa chắc chuyện này không có chỗ tốt, ít nhất cũng ổn định được tâm tư của môn khách, còn có thể giải quyết được vấn đề khó như ngân lượng cứu trợ thiên tai ở Hoài Nam. Tiếp theo, chúng ta nên tranh thủ lệnh cho người đến Hoài Nam cứu trợ, tránh gây thêm rắc rối."

Ngũ hoàng tử: "Nhị ca, đệ hiểu rồi."

Một giây sau lại lạnh mặt nhìn Phùng Xuân Sơn: "Trở về Nha môn của ông đi, đừng có mà động vào Triệu Bạch Ngư nữa!"

Phùng Xuân Sơn lau mồ hôi lạnh đầy đầu, liên tục gật gù, chạy bước nhỏ rời khỏi hoàng cung.

Ngũ hoàng tử bực mình, càng nghĩ về chuyện này càng thấy lạ, trong đầu ngẫm lại không biết Triệu Bạch Ngư có phải ôn thân hay không, sao lần nào đυ.ng tới y, tính kế y đều gặp phải chuyện xui rủi? Chẳng lẽ người này thật sự có một trăm tám mươi tâm nhãn thật?

Không giống.

Nếu thật sự tính kế y, thì Thái tử, ngay cả đám người Tam ty học hành luồn lách trong quan trường nhiều năm cũng bất giác sa bẫy, chẳng lẽ Triệu Bạch Ngư là Gia Cát Khổng Minh tái thế?

Thông minh như thế mà cứ lăn lộn mãi cái chức tiểu quan thất phẩm, còn để mặc cho bọn họ bắt tay nhau đưa vào quận vương phủ, bức rức khuất phục làm nam thê của người khác hay sao?

Trùng hợp ư? Trùng hợp kì quái!

Năm hạn xui xẻo.

***

Phùng Xuân Sơn như đội một đám mây đen trên đầu, dùng mắt thường cũng đủ thấy lão uể oải không mấy phấn chấn, vừa vào đến Nha môn đã đi tìm Triệu Bạch Ngư đầu tiên, nhìn y chằm chằm bằng ánh mắt oán giận.

Triệu Bạch Ngư vừa đi vừa chắp tay: "Chào buổi sáng đại nhân."

"Đừng lại đây!" Phùng Xuân Sơn kích động hô lên, "Cách ta một trượng, không! Cách xa ta ba trượng đi! Từ nay về sau, hễ ta ở chỗ nào là ngươi phải tránh xa chỗ đó ra cho ta!"

Triệu Bạch Ngư mỉm cười: "Nhưng nếu ta cần tấu bẩm công vụ lên đại nhân thì phải làm sao đây?"

Phùng Xuân Sơn: "Viết ra, sau đó giao cho sư gia là được."

Triệu Bạch Ngư vẫn giữ nguyên nụ cười: "Truyền lời khó tránh khỏi xuất hiện sai sót, làm trễ nãi công chuyện thì sao? Công vụ, đề nghị mà ta tấu lên nếu như bị đại nhân bác bỏ, thì ta vẫn phải tự mình đến chỗ đại nhân thuyết phục bằng ưu nhược điểm mới được, đây chính là quyền hạn của Thiếu doãn đấy ạ!"

Nụ cười của Triệu Bạch Ngư đã trở thành nỗi kinh hoàng cực lớn trong mắt Phùng Xuân Sơn: "Bổn phủ sẽ không vì tình riêng mà làm trái luật pháp, bảo đảm làm việc công bằng."

Triệu Bạch Ngư: "Chính miệng đại nhân đảm bảm, hạ quan an tâm rồi."

Phùng Xuân Sơn hoảng sợ bỏ chạy tựa như có quỷ đuổi theo sau lưng.

Nghiên Băng đứng sau lưng Triệu Bạch Ngư thò đầu ra: "Cẩu quan dọa sợ không chết!"

Triệu Bạch Ngư thuận tay cốc đầu nó: "Im lặng, nhìn nhiều nói ít thôi."

Nghiên Băng xoa đầu mình đáp: "Vậy nên ta mới đi theo ngài đó, chờ ngài đích thân dạy dỗ ta."

Triệu Bạch Ngư: "Chi bằng ngươi đọc nhiều sách vào để ngày nào đó đi thi công danh, mang cái tiếng tú tài trong người cũng được rồi."

Nghiên Băng vừa bận bịu giúp y sửa sang lại công văn vừa lẩm bẩm: "Công danh nào có dễ thi? Người ta học tập gian khổ nhiều năm, học sinh chính nhi bát kinh Quốc Tử Giám còn không chắc đậu tú tài, ta thi kiểu gì chứ?"

Triệu Bạch Ngư cắt lời nó: "Dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, ở trên đời, là đại trượng phu phải cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, không được xem thường chính mình!"

"Phải phải, Nghiên Băng biết rồi." Nghiên Băng nhặt xấp hồ sơ đã được phê đỏ dưới đất lên, mở ra xem nhanh: "Vương Quốc Chí, phạm tội cướp bóc, gϊếŧ người, xử tử hình... Òa! Mới mười sáu tuổi mà đã dám vào nhà cướp bóc, còn tàn sát cả nhà người ta, thật sự là tội vô cùng ác."

Triệu Bạch Ngư đang xử lý công vụ, nghe vậy liền cảm thấy có chỗ không đúng: "Ngươi đang nói đến vụ án tên biển thủ vào nhà cướp của còn tàn sát cả nhà mà huyện Giang Dương, Dương Châu trình lên đó sao?"

Nghiên Băng gật đầu.

Triệu Bạch Ngư thấy lạ: "Hắn mới mười sáu tuổi thôi sao?"

Nghiên Băng: "Không phải ngài xem qua rồi à? Còn phê đỏ chót đây này."

"Lúc ta xem nào có thấy viết tuổi phạm nhân, sao lại mới mười sáu thế?" Triệu Bạch Ngư đứng dậy cầm lấy hồ sơ xem lại lần nữa, quả nhiên nhìn thấy ba chữ "mười sáu tuổi"*, bởi vì cách ngắt câu trong hồ sơ cần được người xem có kinh nghiệm phán đoán, mà mà chữ này nối trước nối sau tạo thành nghĩa khác nhau, rất dễ gây ra hiểu lầm khi ngắt câu.

(*) Mười sáu tuổi - 年拾陆: là cách viết hoa của số 10, tương tự là cách viết hoa của số 6, vậy nên khi đọc nếu không để ý sẽ dễ ghép lẫn vào các chữ trước sau và bị hiểu thành nghĩa khác.

Lúc xét duyệt, Triệu Bạch Ngư đã ngắt câu sai rồi.

"Tuy rằng vẫn có thiếu niên phạm tội hung ác, nhưng tỷ lệ rất ít." Triệu Bạch Ngư xem ghi chép về người bị hại: "Gia đình bị gϊếŧ chết có tổng cộng năm người, trong đó có một người đàn ông trưởng thành, trừ phi Vương Quốc Chí là người luyện võ, nếu không thì không có khả năng một mình gϊếŧ chết năm mạng còn có thể bình an vô sự thoát khỏi hiện trường."

Triệu Bạch Ngư mở hồ sơ ra trước mặt, xem lại lần nữa: "Đạo tặc Vương Quốc Chí nổi tiếng ở huyện Giang Dương, cuối tháng sáu đã chui vào đội ngũ nha dịch huyện Giang Dương, phủ Dương Châu, phụ trách tuần tra trị an trong huyện, thế nhưng lại lợi dụng chức quyền của mình ăn trộm nhiều lần, giữa tháng bảy, trong lúc tuần tra chợ đêm đã lặng lẽ rời đội, lẻn vào một nhà giàu ăn trộm bị phát hiện, vì phẫn nộ nên đã tàn sát cả nhà, sau đó nghênh ngang mà đi. Thảm án làm phủ Dương Châu khϊếp sợ, ý kiến và thái độ của bách tính như sóng dậy, thúc đẩy huyện Giang Dương nhanh chóng phá án, đến cuối tháng đã bắt được đạo tặc Vương Quốc Chí. Trong quá trình thẩm vấn, Vương Quốc Chí đã khai nhận hành vi phạm tội của mình, vì vậy đã bị phán tử hình, vụ án đã đưa qua Tri phủ Dương Châu lẫn An phủ sứ Hoài Nam, không ai có ý kiến, phúc thẩm ở Đại lý tự, bộ Hình vẫn giữ nguyên phán xử tử hình."

Nghiên Băng: "Tự mình nhận tội không giấu diếm, hơn nữa đã qua nhiều cơ quan theo trình tự, hay là cứ giữ nguyên phán quyết đi, chứng tỏ vụ án không phải vấn đề gì lớn."

Triệu Bạch Ngư: "Không nhất thiết. Nói chung, nếu như vụ án được làm sáng tỏ, phạm nhân, động cơ gây án, tổn thất rõ ràng, không có điểm nào khả nghi, thì trong khâu phúc thẩm án tử hình từ huyện phủ đến tỉnh, sẽ không có người đặc biệt chạy đến huyện điều tra."

Nghiên Băng: "Nhưng chiếu theo thông lệ, phạm nhân bị tuyên án tử hình phải áp giải lên phủ, tỉnh, Tri phủ, để cho Đề hình sứ hoặc An phủ sứ Hoài Nam tự mình thẩm vấn, kết quả cần được viết lại trong hồ sợ, lời khai của phạm nhân Vương Quốc Chí không hề thay đổi, không phát hiện vấn đề gì."

Triệu Bạch Ngư: "Một thiếu niên mười sáu tuổi không chỉ là đạo tặc nổi danh ở địa phương, mà còn ra tay tàn sát cả một gia đình, ngươi nói xem có giống như nhân vật chính là hiệp khách giang hồ trong thoại bản hay không?"

Nghiên Băng: "Sẽ không thể nào có chuyện trong mỗi một khâu phục thẩm đều có người muốn vu oan giá họa cho Vương Quốc Chí đúng chứ? Nếu như không phải là bị đánh cho nhận tội, ai lại ngu ngốc đến độ chủ động thừa nhận gϊếŧ người?"

"Ngươi chưa hiểu chứ gì, cái này gọi là gϊếŧ vịt trắng*." Triệu Bạch Ngư cười lạnh: "Đi thôi, đến phòng giam hỏi thăm chút."

(*) Gϊếŧ (mổ) vịt trắng: Một gia đình có quyền thế nếu vướng vào các vụ kiện tụng kết án tử hình sẽ đi mua những đứa trẻ nhà nghèo, hoặc những kẻ lang thang không có công ăn chuyện làm thay thế hung thủ thật sự nhận tội. Hành động vì tiền mà chịu chết của những kẻ thay thế này giống hệt như việc vì ham lợi mà tùy ý đùa bỡn, gϊếŧ chết những con vịt trắng béo bở.

Đến phòng giam mới biết Vương Quốc Chí đã bị đưa ra pháp trường chuẩn bị chém đầu, Triệu Bạch Ngư cũng vội vàng chạy đến pháp trường, trên đường đi gặp được Hoắc Kinh Đường, y thuật lại đơn giản ngọn nguồn sự việc cho hắn nghe, vừa dứt lời đã bị Hoắc Kinh Đường túm lên ngựa.

Triệu Bạch Ngư: "Phi ngựa trên đường phố sẽ giẫm phải người ta mất."

Hoắc Kinh Đường: "Ta biết đường ra pháp trường." Nói xong vung dây cương, tuấn mã tung bốn vó, rẽ vào con đường ít người dân qua lại, tuy nhiên muốn ra pháp trường vẫn phải băng qua một đoạn đường sầm uất.

Người đi lại trên đường nườm nượp, Hoắc Kinh Đường siết chặt dây cương, tuấn mã cất cao vó trước hí lên chói tai, người đi đường bị dọa sợ liền lật đật tháo chạy.

"Xuống ngựa."

Hoắc Kinh Đường giao ngựa cho người bán hàng ven đường trông, nhanh chóng kéo cổ tay Triệu Bạch Ngư hòa vào dòng người giống như một con cá thoăn thoắt trượt trốn, tay áo tung bay, ai nấy đều cảm thấy hoa mắt như có cơn gió nào vừa lướt qua, còn chưa kịp định thần, hắn đã ôm eo Triệu Bạch Ngư xuyên qua đám đông dày đặc.

Lúc này, ở pháp trường.

Người dân chen chúc tứ phía xem hành hình, châu đầu ghé tai nhau bàn luận sôi nổi, trên pháp trường có tổng cộng năm tên tử tù, trước mặt là quan giám trảm, sau lưng là quan hành quyết.

Đến giờ, quan giảm trảm lệnh một tiếng "Chém", quan hành quyết rút thẻ vong mạng sau lưng tử tù ra, giơ cao đao trảm chuẩn bị chém xuống, tử tù có thân hình nhỏ gầy đột nhiên điên cuồng hô lên: "Oan quá! Oan quá! Ta không phải Vương Quốc Chí, ta là nhân sĩ Giang Đô, Đặng Vấn An!"

Trong nháy mắt đám người trở nên sôi nổi, không hẹn mà cùng rướn cổ lên nhìn về pháp trường.

Quan giám trảm kinh hãi nhìn chung quanh, mấy tên tùy tùng cũng trố mắt nhìn nhau.

Một lát sau, tùy tùng nói với quan giám trảm: "Trước khi hành hình tử tù nào cũng kêu oan, đều nói hắn không phải kẻ phạm tội, nhưng vụ án của những tử tù này đều đã thông qua thủ tục xét duyệt của các bộ phận từ huyện, phủ, tỉnh, đến Đại lý tự và bộ Hình, nếu như thật sự có oan tình thì đã sớm bị trả về phản án rồi."

Quan giám trảm nghĩ thấy cũng đúng liền quát: "Ngơ ra làm gì? Hành hình mau lên!"

Tử tù gầy nhom la muốn rách cả cổ họng: "Vương Quốc Chí ——! Ngươi đồng ý sẽ cứu ta, ta mới thay ngươi nhận tội, ngươi nói mà không giữ lời! Ta là nhân sĩ Giang Đô Đặng Vấn An, đạo tặc gϊếŧ người là Vương Quốc Chí ——!"

Quan giám trảm trợn trừng mắt: "Chém!"

Đao chém của quan hành quyết phản chiếu ánh sáng mặt trời chói mắt, tiếng bàn tán của dân chúng vây xem dần ầm ĩ lên, tim quan giám trảm đập rộn lên không ngừng, mà khi đầu người sắp sửa bị chém rơi, chợt có người kêu lên: "Để người dưới đao sống!"

Quan giám trảm giận lên vỗ bàn: "Kẻ nào dám làm loạn pháp trường!"

"Thiếu doãn phủ Kinh Đô Triệu Bạch Ngư!" Triệu Bạch Ngư bước ra, Hoắc Kinh Đường theo sau lưng y, "Án Vương Quốc Chí đầy điểm đáng ngờ, vẫn cần trả về thẩm tra lại."

Quan giám trảm: "Có công văn của Đại lý tự hay bộ Hình không?"

Triệu Bạch Ngư: "Không có."

Quan giám trảm giận tím mặt: "Không có công văn, ngươi chỉ là quan thất phẩm sao dám bác bỏ phán quyết của hai công đường?" Ông bước xuống khỏi chỗ ngồi, chỉ mũi Triệu Bạch Ngư mắng: "Ngươi thân là Thiếu doãn phủ Kinh Đô, từng xử lí không biết bao nhiêu án kiện, hình phạt, biết rõ quy trình xử án hình sự sao còn dám cố tình vi phạm? Nếu như ta nhớ không lầm, bộ Hình đều đưa tử tù đến đại lao phủ Kinh Đô, ngay cả hồ sơ cũng đưa đến, Thiếu doãn ngươi hẳn là phải xem và xét duyệt rồi, hồ sơ đã phê đỏ chứng tỏ ngươi cũng cảm thấy không có vấn đề gì mới dẫn đến ngày hôm nay tử tù bị đưa ra pháp trường!"

Triệu Bạch Ngư biết mình đuối lý: "Lúc đó ta chưa phát hiện ra vấn đề, bây giờ mới biết cho nên đã ngay lập tức bổ cứu*."

(*) Bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi

Quan giám trảm: "Án tử hình cần phải xem xét thận trọng, ngươi nói sai là sai được sao? Ngươi tự tin mình am hiểu kết luận, xử lí kiện tụng hơn cả bộ Hình và Đại lý tự ư?"

Triệu Bạch Ngư: "Tất nhiên hạ quan không luận án như thần bằng đại nhân, nhưng luật lệ Đại Cảnh quy định rõ ràng, nếu như phạm nhân kêu oan ở pháp trường, quan giám trảm phải tạm ngưng hành hình, trả vụ án về phúc thẩm. Mới vừa nãy ngài cũng đã nghe thấy "Vương Quốc Chí" kêu oan đấy thôi, xin đại nhân hãy giải quyết cho!"

Sắc mặt quan giám trảm trở nên khó coi, ông là Hình bộ Lang trung, cũng là người phúc thẩm chính.

Thật ra nếu như vụ án bị sửa lại kết luận, ông cùng lắm chỉ mang tiếng làm việc không kĩ, nhưng chủ thẩm vụ án là Tri phủ Dương Châu, đưa vụ án về thẩm ra lại, Tri phủ Dương Châu có thể sẽ phải chịu trách nhiệm cho sai sót của mình, An phủ sứ Hoài Nam An Hoài Đức cũng sẽ bị dính líu, mà ông từng là bộ hạ cũ của An Hoài Đức, cần phải để lại vài phần tình mọn.

Hình bộ Lang trung hậm hực đáp: "Tạm giam Vương Quốc Chí lại, chọn ngày phúc thẩm."

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, làm ngay hôm nay đi."

Giọng nam bất thình lình vang lên, Hình bộ Lang trung vốn đang phiền não đột nhiên bị châm lửa giận: "Là ai! Ra đây nói chuyện, thân phận của ngươi thế nào, lấy danh gì chỉ điểm bổn quan kết án? Nếu như không nói ra được nguyên do, đừng trách bổn quan xử ngươi tội kiếm cớ gây sự!"

"Bổn vương chỉ dựa vào đúng ra phải trái, dùng lý để phân trần tư tưởng, làm sao có đủ tư cách để chỉ điểm Lang trung kết án?"

Hình bộ Lang trung đưa mắt nhìn sang, thấy người đàn ông bước ra từ sau lưng Triệu Bạch Ngư, trong lòng mơ hồ đoán ra được mấy phần, nhờ khuôn mặt tuấn mỹ không đeo mặt nạ này so sánh với khuôn mặt trong trí nhớ, rốt cuộc cũng xác nhận người lên tiếng chính là Lâm An quận vương.

"Hạ quan tham kiến quận vương điện hạ." Hình bộ Lang trung vội vàng quỳ xuống.

Hoắc Kinh Đường cười như không cười: "Bổn vương chỉ cùng tiểu lang ra ngoài làm việc, ngươi cần hành hình thì cứ hành hình, cần phúc thẩm thì cứ phúc thẩm, vừa hay ta rảnh rỗi cả ngày, cũng từng đảm nhiệm chức Đại lý tự khanh nên có thể chỉ điểm giúp vài chỗ."

Hình bộ Lang trung ảm đạm đáp: "Hạ quan vô cùng vinh hạnh."

==

Công đường bộ Hình.

Hình bộ Lang trung ngồi ở vị trí của mình, bên trái là Hoắc Kinh Đường và Triệu Bạch Ngư, chính giữa công đường là thanh niên gầy yếu tự xưng là Đặng Vấn An.

Ầm! Hình bộ Lang trung gõ kinh đường mộc một cái, nghiêm nghị quát hỏi: "Đặng Vấn An, tại sao sơ thẩm phúc thẩm từ công đường huyện Giang Dương đến bộ Hình, ngưới trước sau cắn răng thừa nhận mình chính là Vương Quốc Chí đã tàn sát cả nhà người ta, lên đến pháp trường mới kêu oan chứ?"

Đặng Vấn An khóc lóc kể, hắn là tôi tớ của Vương Quốc Chí, Vương Quốc chí gϊếŧ người xong liền nghiêm hình bức bách hắn giả mạo làm "Vương Quốc Chí" đến huyện nha nhận tội, còn hứa sẽ cứu hắn ra khỏi đại lao. Mà Huyện lệnh huyện Giang Dương nghe nói bắt được hung thủ thì chẳng thèm tra khảo gì nữa mà chỉ nói hắn đã đồng ý nhận tội, đến lượt Tri phủ Dương Châu, An phủ sứ Hoài Nam phúc thẩm cũng không tra, mãi tới lúc bị đưa ra pháp trường hắn mới biết mình đã mắc lừa, vậy nên đành phải kêu oan cầu cứu.

Triệu Bạch Ngư ghé bên tai Hoắc Kinh Đường nói: "Cái này gọi là gϊếŧ vịt trắng. Phạm nhân có tiền có thế bắt bách tính nghèo khổ không có quyền, uy hϊếp dụ dỗ bọn họ nhận tội. Người sử dụng cách gϊếŧ vịt trắng trên căn bản là đã đút lót xong xuôi rồi, đầu "vịt trắng" rơi xuống đất, vụ án kết thúc thì chân tướng thế nào cũng chẳng ai quan tâm, Đặng Vấn An này thật may mắn, nếu không phải nhờ án gian lận thi cử dấy lên đại ngục, phạm nhân địa phương đều bị áp vào Kinh Đô, hai ta vừa vặn nhìn thấy, thì sợ rằng dù luật Đại Cảnh được phép kêu oan ở pháp trường, hay dù cho tháng sáu có tuyết rơi cũng sẽ không ai minh oan giúp hắn đâu."

Thay người nhận tội, từ xưa đã có.

Có người ngơ ngơ ngác ngác vị ép đi nhận tội, còn có những người làm cha mẹ vì tiền mà bán con mình đi nhận tội.

Lên đến pháp trường kêu oan, bất hạnh là khi quan giám trảm cũng đã bị thu mua, thì kết quả vẫn là bị chặn miệng chém đầu, còn may mắn thì sẽ gặp được quan thanh liêm có thể giúp minh oan trở về nhà, nhưng bởi vì giao dịch thất bại mà mất đi cha mẹ, quê hương, quan huyện địa phương cũng sẽ giận cá chém thớt oán trách người đó tham sống sợ chết.

Đây chính là hành động quan lại bao che cho nhau thường thấy nhất vào thời trước.

Hoắc Kinh Đường hiểu sự thối nát của quan trường, nhưng không ngờ đám quan lại dưới kia dám làm trái quốc pháp, đổi trắng thay đen làm xáo trộn thị phi trắng trợn đến nhường này.

Hắn quen thuộc với quan trường đấu đá lẫn nhau, tiến bước nào rào bước đó, người làm quan, càng là ngươi dối ta gạt thì càng thận trọng, dù vậy lòng vốn vẫn kính sợ hoàng quyền và quốc pháp. Nhưng con vịt trắng Đặng Vấn An bị làm thịt trước mặt này gầy gò không có sức mấy, nhìn thế nào cũng thấy yếu ớt, sức mạnh căn bản không thể một mình gϊếŧ chết một nhà năm người!

Từ quan huyện thất phẩm đến Tri phủ ngũ phẩm, quan to nhị phẩm rồi một đám kinh quan phủ Kinh Đô, hoàn toàn không ai nhận ra chuyện này có vấn đề sao?

Hay là bọn họ vốn biết rõ đây là án oan, chẳng qua là không muốn phát sinh nhiều rắc rối, hoặc là ngại quan hệ giữa các đồng liêu nơi quan trường nên không muốn ra mặt thay một thường dân, hoặc là bị tiền bạc mua chuộc, hoặc là nóng lòng kết án lập công... Có đến mười ngàn lý do, chỉ là không một ai nhớ rằng chức trách làm quan của mình chính là vì dân thỉnh mệnh!

Hoắc Kinh Đường đột nhiên bật cười, trong đáy mắt ngập tràn phẫn nộ: "Đến phủ Kinh Đô cũng coi thường quốc pháp, xem ra thái độ xem mạng người như cỏ rác rất phổ biến ở địa phương, cương thần coi khinh triều đình, càng lúc càng xấc láo rồi."

Lòng Triệu Bạch Ngư kinh sợ, quay sang Hoắc Kinh Đường thấy hắn đang khảy phật châu, nơi đáy mắt thấm đẫm ý muốn gϊếŧ người lạnh đến thấu xương, thoáng chốc hiểu ra chuyện của Đặng Vấn An nói nhỏ thì chỉ là quan huyện độc chức, xem thường mạng người, còn lớn thì chính là khinh thường quốc pháp, coi rẻ triều đình.

Chứng tỏ trong lòng cương thần không tồn tại niềm kính sợ.

***.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

Văn Đức điện.

Nguyên Thú đế đang đánh cờ với Khang vương, đối mặt với thế cờ bị tấn công vẫn rất nhàn nhã, ngay lúc Khang vương đang ôm niềm vui thắng trận thì lão bỗng nhiên ra tay, một kích toi mạng.

Khang vương nhìn ván cờ càng cảm thấy bội phục: "Huyền cơ chồng chất, thập diện mai phục vậy mà bệ hạ vẫn có thể tìm đường sống trong cõi chết, phản công ngay tại bước đường cùng, ta tự cảm thấy hổ thẹn."

Nguyên Thú đế cao giọng cười: "Ván cờ cũng như triều cục, ta đã chơi được hơn hai mươi năm nay, đạo lý duy nhất hiểu được chính là dù cho có tình huống khẩn cấp đến đâu đi nữa cũng đều phải ngồi vững Điếu Ngư Đài, bởi vì trời không tuyệt người, trời không tuyệt trẫm!"

Khang vương phát hiện trong lời nói của lão có ý ám chỉ: "Bệ hạ vui vì có thể gom góp đủ tiền cứu nạn ở Hoài Nam sao?"

Nguyên Thú đế: "Là một."

Khang vương: ""Còn có hai nữa à?"

Nguyên Thú đế liếc nhìn đại thái giám bên cạnh, lúc này ông ta mới bước ra, miêu tả án oan của Đặng Vấn An ở huyện Giang Dương, phủ Dương Châu một cách sinh động, ầm ĩ một trận ở pháp trường, chẳng bao lâu sau đã truyền khắp nam bắc đại giang.

Khang vương: "Người phụ trách án oan Đặng Vấn An có Huyện lệnh huyện Giang Dương, Tri phủ Dương Châu và An Hoài Đức, còn có bộ Hình, vừa có người của Thái tử, lại vừa hay xảy ra ở Hoài Nam nơi chúng ta đang đau đầu, đây chẳng phải là một lưỡi đao sắc đâm vào Thái tử đảng ở Hoài Nam hay sao?"

"Không sai!" Nguyên Thú đế cười híp mắt nói: "Tri phủ Kinh Đô mới nhậm chức đã lật tẩy "bộ phí", biết rằng ngân lượng cứu nạn Hoài Nam là lửa xém lông mày, cũng đã khiến cho án oan trước mắt trở thành dao bén đâm vào nội địa Hoài Nam, chỉ cần sử dụng đúng cách là có thể nhổ tận gốc."

"Nhưng mà, ta nên chọn ai là người cầm đao?" Khang vương chần chừ: "Hiện tại triều đình không có ai để dùng, người trẻ tuổi thì quá lỗ mãng, không có đủ kinh nghiệm, cũng không đủ gian xảo, sẽ không đấu lại đám người An Hoài Đức được. Kẻ có lai lịch thì lại quá gian xảo, lại hiểu quá rõ cách đối nhân xử thế, hai bên không dám đắc tội, sợ rằng đến cuối cùng cũng chỉ dẫn đến kết cục hòa giải vô kỷ luật mà thôi."

Nguyên Thú đế: "Ai nói không có người nào để dùng?"

Khang vương: "Trong lòng bệ hạ đã chọn được rồi sao?"

"Ai phát hiện ra án oan trước nhất thì để cho người đó đi xử lí!"

Khang vương nghĩ ngợi một chút, nhanh chóng hiểu ra: "Triệu Bạch Ngư?!" Sau đó do dự đáp: "Nó mới mười chín, bàn về kinh nghiệm lẫn tài trí sợ là chưa đủ tư cách, sao bệ hạ lại nhìn trúng thằng bé thế? Là vì Tử Uyên sao?"

Nhắc tới Hoắc Kinh Đường, nụ cười trên mặt Nguyên Thú đế nhạt đi: "Bàn về thân phận, Triệu Bạch Ngư là Lâm An quận vương phi, là con trai của đương kim Tế chấp, bàn về kinh nghiệm, tài trí và tính tình, y có kinh nghiệm ba năm ngục tụng, dám ngự tiền cứu ân sư, lại thêm thúc đẩy bãi bỏ giới nghiêm, còn khiến cho Thái tử, lão Ngũ, Phùng Xuân Sơn cùng với Tam ty lăn qua lộn lại quan trường, tính kế một lần hết thảy, không chọn y thì chọn ai?"

Nghe vậy, Khang vương ngạc nhiên không thôi, hóa ra bộ phí Tam ty bị cắt bỏ cũng là do một tay Triệu Bạch Ngư tính cả ư? Quan ngũ phẩm đến tam phẩm đều suýt bị kéo vào, trái lại y có thể trở mình rút lui, ẩn thân hoàn hảo?

Cháu dâu của ông vậy mà lại tài trí đến nhường này sao?

Khang vương nửa muốn nói nửa lại không: "Nếu nói về người có điều kiện tốt nhất, thì có lẽ Tử Uyên thích hợp hơn. Nếu như hắn ở Hoài Nam có thể giải quyết thỏa đáng thì càng có thể được lòng dân, cũng có thể thuận tiện đào tào mấy người bên cạnh. Còn để cho Triệu Bạch Ngư đi... có lẽ sẽ trực tiếp thu hút oán hận của đám người Hoài Nam kia, không thể bảo đảm bản thân an toàn —— "

"Tử Uyên còn phải làm những chuyện khác!" Nguyên Thú đế không vui, nhắc nhở Khang vương: "Triệu Bạch Ngư chính là người cầm đao tốt nhất! Nếu như Triệu Bạch Ngư có thể xử lí mọi chuyện ở Hoài Nam thuận lợi, đồng nghĩa với việc chứng minh y có tài thừa tướng. Còn đệ nữa, đệ ít dạy dỗ mấy cái sở thích chẳng tốt lành gì của đệ cho Tử Uyên đi, dạy nó hư hết rồi!"

Khang vương im bặt, biết Nguyên Thú đế tán thưởng năng lực của Triệu Bạch Ngư, hơn hết chính là bất mãn thận phận quận vương phi của y.

Còn sở thích chẳng tốt lành gì của ông, Khang vương nhún vai rời khỏi Văn Đức điện, không nạp tiểu thϊếp, hậu trạch thanh tĩnh, không dạo chơi thanh lâu sở quán chỉ ra vào hí lâu, giữ mình trong sạch, không tốt chỗ nào?

Đang suy nghĩ, ông chợt nhìn thấy trước mặt là một hoạn quan đã đứng chờ sẵn ven đường, người nọ nghe tiếng bước chân liền quay đầu cười tươi: "Vương gia."

==